Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 331: Vô đề (length: 7822)

"Ta nương thật là biết trước mà."
Huyên Nhi uống xong nước, lấy váy áo ra từ không gian trữ vật.
Rốt cuộc váy áo của nàng khi đối mặt vòng xoáy trong hồ, đã bị thôn phệ hơn phân nửa, đều lộ cả đùi.
"Ngươi cũng muốn đổi một cái sao?"
Thủy Miểu Miểu lắc đầu, uống một ngụm, thắt chặt túi nước bên hông, "Không cần, nắng thế này một lát là quần áo khô ngay thôi."
Trong lúc Huyên Nhi đổi áo, Thủy Miểu Miểu hảo hảo đ·á·n·h giá chính mình.
Nàng vẫn như cũ không cảm giác được linh lực, kỳ thật nếu cảm nh·ậ·n cẩn thận, thì không phải là không cảm giác được, nàng hiện tại cứ như một người bình thường chưa từng tu luyện vậy.
Che giấu kinh hoảng trong lòng.
Huyên Nhi còn ở đây, nàng không thể x·á·c định Huyên Nhi thật sự không có tâm tư gì, đặc biệt là nếu biết nàng không dùng được linh lực.
"Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Ngàn tuổi trăm m·ệ·n·h quả của ta! !"
Huyên Nhi thay xong quần áo, ôm Thủy Miểu Miểu ngồi xuống, tìm k·i·ế·m cảm giác an toàn, hiện tại nàng rất nghe lời Thủy Miểu Miểu.
"Ngươi từ tr·ê·n trời rơi xuống như thế nào?" Thủy Miểu Miểu tập tr·u·ng tinh thần, hỏi.
"Lúc hái quả, rơi xuống th·e·o cái cây, liền rớt xuống đây."
"Không hề dấu hiệu, không hiểu ra sao?"
"Đúng!" Huyên Nhi tức giận chọc hạt cát, "Ta cũng không hiểu, cành cây to như vậy, sao nó lại gãy! Sao nó lại gãy chớ!"
"Có lẽ vì ta nói, ta muốn tìm người th·e·o nói chuyện."
"Hả? Ngươi vừa nói gì?" Đắm chìm trong cảm xúc, Huyên Nhi không nghe thấy.
"Không gì." Thủy Miểu Miểu mỉm cười.
Cái hồ bị phệ t·h·iết ngạc vây quanh chắc chắn không thể quay lại, ngồi ở đây, sớm muộn gì cũng có kết cục là biến thành thức ăn.
"Chúng ta đi thôi?" Thủy Miểu Miểu đứng lên đề nghị.
"Đi đâu?"
Thủy Miểu Miểu nhìn quanh, phong cảnh giống nhau cả, không phân biệt được đông tây nam bắc, cuối cùng dừng mắt tr·ê·n đỉnh đầu Huyên Nhi, "Ngươi chọn đi."
Nàng không dám quyết định lung tung, cái Gia Hữu bí cảnh này thật không tốt với nàng chút nào.
"Ha ha!" Huyên Nhi cười, lấy ra một cái ty bàn th·e·o không gian trữ vật.
"Cái này?"
"Nương thân cấp ta chuẩn bị đó, chu đáo không." Nhắc tới nương thân, Huyên Nhi vui vẻ hẳn, Thủy Miểu Miểu cũng thấy vui lây.
"Dùng được không?" Thủy Miểu Miểu hỏi, nàng vẫn sợ xảy ra ngoài ý muốn.
"Được chứ." Huyên Nhi xoay la bàn, "Chúng ta đi hướng bắc đi, hướng bắc ~~ bên này."
Thủy Miểu Miểu không có ý kiến gì, đi sau lưng Huyên Nhi.
Một lát sau, khi có sự so sánh, Thủy Miểu Miểu p·h·át hiện một vấn đề trí m·ạ·n·g, so với Huyên Nhi đi nhanh như bay, thì mình chỉ như đi tập tễnh.
Vẫn là do linh lực.
Bất luận tu vi ra sao, Huyên Nhi vẫn là một tu sĩ, còn mình chỉ là người thường.
Cố gắng c·ắ·n răng đi thêm một đoạn, Thủy Miểu Miểu cảm thấy đó là cực hạn của mình, một chân giẫm vào cát, không nhấc lên nổi.
Thủy Miểu Miểu ngã xuống cát vàng, p·h·át ra tiếng động lớn, dọa Huyên Nhi giật mình, nàng quay người, "Tam Thủy?"
"Không sao."
Thủy Miểu Miểu ngồi dậy, trấn định nói: "Cứ đi như vậy thì không được, không biết khi nào mới tới."
"Nhưng mới đi không bao lâu mà."
Huyên Nhi vô tội nói, Thủy Miểu Miểu lại cảm thấy uất ức.
Tu sĩ và người thường khác biệt quá lớn!
Thủy Miểu Miểu đấm tay xuống cát, Huyên Nhi đứng bên không dám nói gì.
Mặc dù bây giờ Thủy Miểu Miểu không cảm giác được linh lực, nhưng khí thế của nàng lúc đó ở bên hồ vẫn trấn nh·i·ế·p Huyên Nhi.
Thủy Miểu Miểu ngoắc tay với Huyên Nhi, Huyên Nhi ỉu xìu, so với nàng, Huyên Nhi này mới thật sự đơn thuần.
"Nghỉ ngơi trước đi, ta nghĩ xem còn đường nào khác không, đúng, ngươi vào Thần Ma giới bao lâu?"
"Bốn năm năm gì đó."
"Ngắn vậy!" Cái này có chút ngoài dự đoán của Thủy Miểu Miểu, "Vậy ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Chắc là mười chín."
Thủy Miểu Miểu giật mình nhìn Huyên Nhi, "Ngươi còn nhỏ hơn ta! Ta cứ tưởng ngươi lớn hơn ta."
"Ừa." Huyên Nhi gật đầu, không x·ấ·u hổ, so với Thủy Miểu Miểu, nàng nhìn lớn hơn thật.
Huyên Nhi không hiểu sao Thủy Miểu Miểu lại ngạc nhiên vậy, "Mặc dù ta cảm giác tu vi của ngươi chỉ có trúc cơ kỳ, nhưng rõ ràng không phải, không phải vì sao Nguyệt Sam trúng chiêu mà ngươi không bị, tu vi cao tự nhiên già chậm."
"Là lý lẽ đó." Thủy Miểu Miểu trấn tĩnh một lúc, mới chậm rãi gật đầu.
"Ngươi t·h·í·c·h ứng với Thần Ma giới nhanh thật."
"Từ nhỏ đã nghe về Thần Ma giới, về quy củ của nó, cần gì t·h·í·c·h ứng nữa?"
Thủy Miểu Miểu hết lời, phải rồi, đều là dân bản địa, chỉ mình là người ngoài.
Thở dài, Thủy Miểu Miểu nhìn cát vàng vô tận xung quanh, có chút phiền muộn nói: "Cũng phải, ta cũng từng đi dạo sa mạc rồi, nhưng mà hồi đó, toàn đi xe địa hình, cưỡi lạc đà, đi thẳng tới ốc đ·ả·o, cái gì Huacachina, Farafra, Katiff ta đều từng đi, hùng vĩ mà phong cảnh như tranh, giờ nhìn cát mà buồn nôn."
Huyên Nhi nghe không hiểu Thủy Miểu Miểu nói xe địa hình hay ốc đ·ả·o gì đó, nhưng cũng không sao, nàng sùng bái nhìn Thủy Miểu Miểu.
Nghe không hiểu, chắc là do mình ít biết.
"Nhớ bọn nó ghê ~~" Thủy Miểu Miểu cảm thán.
Huyên Nhi kẽ k·é·o ống tay áo Thủy Miểu Miểu, "Ngươi kể thêm đi, xe địa hình ra sao? Mấy ốc đ·ả·o đó có đẹp không?"
Thủy Miểu Miểu gật đầu, cười, định nói tiếp, nụ cười lại ngưng trệ.
Toàn thân vô lực Thủy Miểu Miểu, đột nhiên đẩy Huyên Nhi ra, đứng lên, nhìn phương xa, vẻ mặt như gặp quỷ.
"Kia là ốc đ·ả·o sao?" Huyên Nhi b·ò dậy, nhìn theo hướng đó, "Sao vừa nãy không thấy nhỉ? Không thì đã chẳng phải ngồi đây phơi nắng!"
"Chúng ta," Huyên Nhi quay lại nhìn Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu dữ tợn, muốn k·h·ó·c không ra nước mắt.
Ốc đ·ả·o kia kỳ lạ, nó có cái hồ tự nhiên ở trung tâm như Huacachina, có cây cọ và bạch đàn tập tr·u·ng quanh hồ, lại có sa mạc trắng Alberta danh tiếng lừng lẫy ở Farafra, lại có Katiff với mạch nước ngầm dồi dào, ốc đ·ả·o hiện ra dưới rừng cọ trông đặc biệt xinh đẹp, đến cả bầu không khí căng thẳng cũng bao hàm trong đó.
Ba ốc đ·ả·o trong ký ức của nàng, hợp thành một thể, xuất hiện ở phía xa.
Nhưng thật chẳng khiến người vui vẻ chút nào.
Từ khi đến dị giới này, nàng chưa gặp qua cảnh quan nhân văn nào tương tự đời trước của mình.
Thủy Miểu Miểu muốn tin đó là ảo ảnh.
Nhưng bị Huyên Nhi lôi chạy vào ốc đ·ả·o, thì sự mát mẻ ập tới là vô cùng chân thật.
Đột nhiên, Thủy Miểu Miểu nhớ ra, lời nói trên đỉnh đầu khi nàng suýt c·h·ế·t trong dòng chảy cát, "Thành tâm cầu nguyện và tin tưởng, ngô sẽ cấp cho nhữ, tất cả những gì nhữ muốn."
"Ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha ha!"
Thủy Miểu Miểu hất tay Huyên Nhi ra, đột nhiên p·h·á lên cười.
Ngô là ai? Vì sao Ngô muốn cấp cho ta mọi thứ tôi muốn?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận