Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 788: Vô đề (length: 8165)

"Không có gì, chỉ là đến xem có gì chiêu đãi không chu đáo không thôi." Hai anh em dời bước qua một bên nhỏ giọng nói chuyện riêng.
"Đã đều là bằng hữu của tứ đệ, liền không cần để ý, cần thiết chi phí, cứ theo tài khoản mà đi thôi."
"Cầm tiền nhà Lam, mua nhân tình cho mình, đại ca đúng là tính một tay hảo sổ sách a."
Lời còn chưa dứt, người đã đến.
Nhị ca Lam Quý Hiên —— Lam Trọng Vĩ, vén màn lụa, đi thẳng vào, tay còn cầm hộp cơm thụ t·h·i·ê·n Nguyên, "Toàn phủ trên dưới đều bận túi bụi, tứ đệ thật có nhã hứng."
"Nhị đệ." Lam Bá Vũ bất mãn cau mày.
Lam Trọng Vĩ qua loa hô, "Đại ca."
Không khí trở nên càng thêm vi diệu.
Đây tính là cái gì?
Phối hợp với buổi trà chiều chiếu một màn kịch hạn định sao?
Thủy Miểu Miểu suy nghĩ có phải nên có một người đứng ra khuấy động không khí, lại bị Lãnh Ngưng Si kéo trở về vị trí, dùng bánh ngọt bịt miệng.
Hạ thấp giọng, chỉ đủ hai người nghe thấy, "Việc nhà người khác bớt lo, nếm thử cái này đi, sợi kim giòn tan."
Bị bịt miệng, Thủy Miểu Miểu đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g chớp mắt ra hiệu, nàng không nói lời nào, tên to con bên cạnh Lam Quý Hiên kia cũng không thể im lặng được!
Lam Quý Hiên cúi đầu, tay nắm chặt, khẽ r·u·n, hắn không ngờ sự đối đầu đã đến mức này, trước mặt kh·á·c·h nhân cũng không hề giữ thể diện.
Đã qua giai đoạn tức giận p·h·ẫ·n nộ, hắn chỉ thấy m·ấ·t mặt x·ấ·u hổ!
Hoa Dật Tiên ở một bên vỗ vai Lam Quý Hiên, kéo người nghiêng qua ngả lại, "Đây là nhị ca ngươi hả, ta có chút ấn tượng, hình như chỉ còn tam ca ngươi là ta chưa gặp, lát nữa hắn có đến không? Mọi người có thể cùng nhau tụ một bữa!"
Lãnh Ngưng Si đút bánh ngọt cho Thủy Miểu Miểu, tay khựng lại, quay đầu nhìn Hoa Dật Tiên, hắn thật sự không hiểu không khí sao! Những lời lúc nãy còn tưởng là hắn tiến bộ rồi chứ!
Lời của Hoa Dật Tiên, khiến Thủy tạ rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.
"Vị này là?"
Lam Bá Vũ thấy Lam Quý Hiên không có ý giới t·h·iệu, liền lên tiếng, "Hoa gia tiểu c·ô·ng t·ử, kh·á·c·h nhân của tứ đệ."
Trước mặt kh·á·c·h nhân, dù có bực tức cũng phải kìm nén.
Lam Trọng Vĩ xem lời cảnh cáo của Lam Bá Vũ như gió thoảng bên tai, hoặc là phân gia tự lập, hoặc là bầu lại t·h·i·ế·u tộc trưởng, sớm muộn gì người ngoài cũng sẽ biết, hắn mới kh·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g gì mà che che đậy đậy.
"Hoa gia?"
Tiến lên mấy bước, Lam Trọng Vĩ đ·á·n·h giá Hoa Dật Tiên, không hiểu sao vừa thấy hắn cảm thấy có mấy phần quen mắt, nhưng lại không nói ra được là ở đâu?
Nếu như tỉ mỉ đ·á·n·h giá, lại cảm thấy vừa rồi sự quen mắt kia chỉ là ảo giác.
Hoa Dật Tiên né sau lưng Lam Quý Hiên nửa bước, ám chỉ, "Nhị ca ngươi sao cứ nhìn chằm chằm ta vậy, hắn cũng muốn ăn đồ ngọt sao?"
t·h·i·ê·n a, nhanh p·h·ái ai đó đến thu Hoa Dật Tiên đi.
"À, xem ra ta không được hoan nghênh lắm." Lam Trọng Vĩ hất hộp cơm xuống đất, "Vậy ta không ở đây chướng mắt nữa, ta không t·h·í·c·h ăn điểm tâm ngọt, coi như phụ lòng hảo ý của tứ đệ."
Nhìn bánh ngọt vương vãi đầy đất, đều là cố ý chọn loại mặn.
Nhị ca đến liếc mắt cũng không muốn nhìn sao!
Lam Quý Hiên hơi cúi người, trong mắt tràn đầy thất vọng, hắn đã không muốn kiên trì cái gì nữa, huynh hữu đệ cung ở Lam gia hiện giờ chỉ là trò cười! Một mình hắn đau khổ giữ vững có ích gì!
Lam Trọng Vĩ ném hộp cơm xuống rồi xoay người rời đi.
"Nhị đệ!" Lam Bá Vũ áy náy chắp tay với mọi người, nhanh chân đ·u·ổ·i theo, "Trước mặt người ngoài, đệ làm ra cái trò gì vậy, đệ làm tứ đệ · · · · · · "
Trong Thủy tạ lại trở nên im ắng.
Thủy Miểu Miểu ngậm bánh ngọt, không biết nên nuốt hay không.
Hoa Dật Tiên vốn không hiểu không khí, cũng cảm thấy có chút không t·h·í·c·h hợp, chậm rãi buông lỏng vai Lam Quý Hiên, chừa cho hắn không gian riêng.
Nhưng nên nói gì đây?
Vật theo chủ nhân hình, câu này quả thật không sai chút nào.
Tiểu nãi c·ẩ·u chảy nước miếng đã được một lúc, ngoài hương vị ra, linh khí dồi dào trong thức ăn cũng rất hấp dẫn nó.
Trên bàn còn hộp cơm, tiểu nãi c·ẩ·u tùy tiện ăn không cần hỏi coi như t·r·ộ·m, nhưng những thứ trên mặt đất này...
"Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì! A đế! A đế!"
Đây là sao?
Ngươi nói tiểu nãi c·ẩ·u, ăn thì ăn, tự dưng hắt hơi liên tục không ngừng, hết cái này đến cái khác, trông khó chịu vô cùng.
Thủy Miểu Miểu nuốt vội nửa miếng bánh ngọt trong miệng hỏi, "Có thể là bị nghẹn?"
Hoa Dật Tiên ngồi xổm xuống đất, ôm đầu tiểu nãi c·ẩ·u kiểm tra, nhíu mày, "Sao lại giống mùi hương liệu do Thập Tam tỷ tỷ ta pha chế vậy, bị dị ứng chăng?"
"Dị ứng?" Lam Quý Hiên lấy tay áo lau mắt, nhanh c·h·óng điều chỉnh cảm xúc, "Là ta làm việc không chu toàn, không ngờ tiểu nãi c·ẩ·u lại có thứ không ăn được, thật x·i·n· ·l·ỗ·i."
"Đừng cái gì cũng nhận về mình." Hoa Dật Tiên thả tiểu nãi c·ẩ·u ra cho nó đi một bên, đứng lên, nhìn Lam Quý Hiên, "Ta đây làm chủ nhân còn không biết tiểu nãi c·ẩ·u bị dị ứng với đồ ăn, con người vốn không thể làm mọi chuyện hoàn hảo."
Hiếm khi, nghe Hoa Dật Tiên nói ra lời có lý như vậy, nhưng giờ Lam Quý Hiên nghe lọt được bao nhiêu?
"Ta tới có phải có chút không đúng lúc?"
Giọng nói như gió tháng ba, có chút giống giọng Lam Quý Hiên, chỉ là yếu hơn, cảm giác khí không đủ.
Nhìn theo tiếng.
Màn lụa được tiểu tư vén lên, một c·ô·ng t·ử bạch y vũ quan, dáng người có chút gầy gò, đứng ở ngoài đình Thủy tạ, nhẹ giọng dò hỏi.
p·h·át hiện Lam Quý Hiên đang buồn bã, c·ô·ng t·ử bạch y khẽ mỉm cười, tự giới t·h·iệu, "Tại hạ Lam Thúc Khang, tam ca của Lam Quý Hiên."
"Tam ca hảo."
Trong sự tĩnh lặng không ai đáp lời, Thủy Miểu Miểu cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế, đáp lễ Lam Thúc Khang, "Tam ca đến là..."
"Bánh ngọt ngon lắm, tứ đệ còn nhớ ta t·h·í·c·h gì, ta quý mấy bình quả nhưỡng, vị nhạt dễ uống, nghĩ bạn bè của tứ đệ đều là người trẻ tuổi, chắc là t·h·í·c·h, nên mang đến."
"Đa tạ tam ca." Thủy Miểu Miểu thay Lam Quý Hiên không nói một lời, nhận tấm lòng của Lam Thúc Khang, vị ca ca này trông rất dễ gần.
"Ta không quấy rầy các vị nữa, à phải." Lam Thúc Khang lấy ra một bình sứ nhỏ, "Thể chất ta kém, thường x·u·y·ê·n dị ứng, không biết thuốc dị ứng ta chuẩn bị này, đồ cốt lang có dùng được không?"
Người nhà Lam, có phải mắt ai cũng t·i·n·h tường vậy, liếc mắt là nhận ra loại tiểu nãi c·ẩ·u rồi.
"Không cần để ý đến nó, nó ngửi hương liệu Thập Tam tỷ tỷ ta pha là có phản ứng vậy đó, hắt hơi sổ mũi nổi mẩn, qua một thời gian là tự khỏi, cũng coi như nó được bài học, xem sau này có dám ăn bậy bạ nữa không!"
Lam Thúc Khang cười cười, để lại mấy bình quả nhưỡng rồi rời đi.
Màn lụa buông xuống, không còn ai vén lên nữa, nhưng bên trong Thủy tạ cũng không thể ấm lại như trước.
Một lúc sau.
Lam Quý Hiên cười khổ một tiếng, coi như hồi phục lại tinh thần, chấp nhận sự thật anh em bất hòa lại còn làm ầm ĩ trước mặt bạn bè, "Vừa rồi ta thật thất lễ."
"Thất lễ gì chứ, huynh đệ với nhau có ai mà không c·ã·i nhau, c·ã·i nhau rồi lại hòa thuận một nhà."
Thủy Miểu Miểu nói câu này đến chính mình cũng thấy giả trân, chọc Hoa Dật Tiên sau lưng, nàng cần một ví dụ sống động.
"Ta có ca ca đâu!" Đối diện ánh mắt muốn g·i·ế·t người của Thủy Miểu Miểu, Hoa Dật Tiên lập tức sửa miệng, "Nhưng ta có tỷ tỷ, rất nhiều tỷ tỷ, các nàng mà cãi nhau, còn hung hơn nhiều, toàn là trực tiếp động tay, nào là cào mặt người ta, nào là giật t·ó·c người ta, tê ~"
Hoa Dật Tiên rùng mình ôm c·h·ặ·t lấy mình, "Ta nghĩ thôi cũng thấy đau, nhưng đ·á·n·h xong là các nàng lại làm lành, có khi đang đ·á·n·h nhau nửa chừng đột nhiên lại cười phá lên, xong rồi ôm nhau, tin ta đi, không có gì ghê gớm cả · · · · · · "
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận