Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 184: Vô đề (length: 8086)

Khi Hoa Dật Tiên đến trước đài luận võ Giáp Tự, vừa kịp thấy Lãnh Ngưng Si đỡ Thủy Miểu Miểu xuống đài.
"Vậy là kết thúc rồi sao?"
Lam Quý Hiên gật đầu, cái này gọi là sự chênh lệch quá lớn.
Trên đài luận võ, Thủy Miểu Miểu hôm nay khác hẳn ngày thường, ra tay dứt khoát, ý thức thực chiến chắc chắn hơn người có mặt gấp mấy lần.
Một trận chiến đấu, bỏ qua thời gian hành lễ, chỉ ba bốn giây là xong.
Mọi người còn chưa kịp thấy rõ Thủy Miểu Miểu đã làm gì, khi hoàn hồn thì người khiêu chiến đã bị Thủy Miểu Miểu đạp xuống đài.
Có lẽ do vừa bị tiểu nãi cẩu hú lên một tiếng chói tai, đầu óc choáng váng, khiến Thủy Miểu Miểu lúc này hưng phấn khác thường.
Không muốn lãng phí thời gian chờ đợi, sau khi xin ý kiến trọng tài, Thủy Miểu Miểu giải quyết bốn trận luận võ không thể từ chối còn lại một cách nhanh chóng, rồi vui vẻ xuống đài.
Đại bộ phận các trận luận võ năm trận của hôm nay cũng gần như kết thúc, mọi người cùng nhau bàn bạc đi kiếm thẻ đánh bạc.
Thủy Miểu Miểu phấn khởi bày tỏ, "Đúng, kiếm nhiều thẻ đánh bạc một chút để uy tiểu nãi cẩu."
"Nó được như vậy sao?" Hoa Dật Tiên, chủ nhân tiểu nãi cẩu, có chút ghen tị lẩm bẩm.
Lãnh Ngưng Si cũng gật đầu, nghĩ lại chuyện vừa rồi vẫn thấy quá nguy hiểm, nếu thật bị điếc thì sao?
"Sờ nó thật là thoải mái." Thủy Miểu Miểu kéo Lãnh Ngưng Si ra sức giới thiệu, "Vừa mềm vừa bông, mà còn thơm nữa!"
"Đồ cốt lang làm gì có mùi thơm."
Thủy Miểu Miểu liếc Lam Quý Hiên cười nói: "Nhưng tiểu nãi cẩu là do Hoa Dật Tiên nuôi mà."
Nghe hợp lý, Lam Quý Hiên hiểu ý gật gù, không xoắn xuýt vào chủ đề này nữa, "Vậy các ngươi định đến phòng kiếm thẻ đánh bạc nào rồi?"
"Ta tính đi phòng trọng lực." Thủy Miểu Miểu tranh đáp: "Cảm thấy chỗ đó đơn giản, chỉ cần đợi ngươi trong đó."
"Ta với Miểu Miểu."
"Vậy ta cũng…"
Lam Quý Hiên không khách khí cắt ngang lời Hoa Dật Tiên, "Ngươi đi thú phòng, nghề cũ của ngươi."
"Thú phòng? Đó cũng là nơi kiếm thẻ đánh bạc sao?"
Lười trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này, Lam Quý Hiên nói tiếp: "Vậy quyết định như thế nhé, ta đi phòng huyễn trận, Miểu Miểu với cô nương Ngưng Si đi phòng trọng lực, Hoa huynh ngươi đi thú phòng."
Khi mặt trời lặn về tây, một cơn gió đêm thổi qua, Thủy Miểu Miểu rùng mình, hai cái bánh bao vừa mua từ nhà ăn rơi xuống đất.
"Miểu Miểu?" Lãnh Ngưng Si nhìn lại, nhặt bánh bao dính bụi lên, "Xem ra phải quay lại nhà ăn."
Không muốn quay về, trong nhà ăn Lam Quý Hiên và Hoa Dật Tiên vẫn đang cãi nhau vì chuyện mua cái gì.
"Không cần, thật ra ta cũng không đói lắm" Thủy Miểu Miểu nắm tay Lãnh Ngưng Si.
"Tay ngươi lạnh quá."
Lãnh Ngưng Si cau mày, định nắm lấy tay Thủy Miểu Miểu.
Bị Thủy Miểu Miểu tránh được, nàng kéo tay Lãnh Ngưng Si cười nói, "Có sao? Ta không thấy, về nhanh thôi, ta mệt rồi."
Đông uyển, trong đông thượng phòng.
Thủy Miểu Miểu co rúm người trên giường, lấy chiếc áo choàng Thiên Vũ lâu rồi không dùng ra đắp lên, có vẻ hôm nay nàng hưng phấn hơi quá, không để ý đến việc dùng linh lực.
Ức chế tiểu nãi cẩu, còn đạp năm người xuống đài, cùng việc ở trong phòng trọng lực khiến nàng dùng quá nhiều linh lực, cơn gió vừa rồi thổi đến, cảm giác tứ chi lạnh run lên.
Ngủ một giấc nghỉ ngơi chút chắc sẽ ổn thôi, nếu không ngày mai lại phiền toái.
Được bao lâu?
Thủy Miểu Miểu mơ mơ màng màng mở mắt, chắc chắn không còn sớm, Lãnh Ngưng Si đã tới gõ cửa.
"Cộc cộc cộc" tiếng gõ cửa, khiến Thủy Miểu Miểu nhức đầu.
Đêm qua ngủ chập chờn, hình như nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, nhưng lại không mở mắt ra được, thật bực bội, Thủy Miểu Miểu gạt chăn và áo choàng Thiên Vũ ra.
"Ách xì!" vẫn hơi lạnh, Thủy Miểu Miểu xoa cánh tay.
Nhưng cũng không đến mức không chịu được, tùy tiện sửa soạn chút, Thủy Miểu Miểu vội mở cửa phòng, đón nhận ánh mắt lo lắng của Lãnh Ngưng Si.
"Miểu Miểu, không phải ngươi không ổn chứ? Sao mà lâu vậy mới mở cửa?"
"Chỉ là ngủ hơi sâu thôi, nhìn ngươi bị dọa chưa kìa."
Miểu Miểu cười, nhanh chóng đeo mạng che mặt, che đi vẻ mệt mỏi trên mặt, vẫn thấy cơ thể hơi uể oải, nhưng so với tối qua đã khá hơn nhiều, chắc không có gì.
"Thật sao?" Lãnh Ngưng Si bán tín bán nghi đưa bốn cái bánh bao thịt mua từ nhà ăn, lần này Thủy Miểu Miểu hẳn là có thể ăn no đi.
Nhìn bốn cái bánh bao thịt trong túi giấy dầu, Thủy Miểu Miểu cười nhận lấy, bánh bao rõ ràng vẫn là vị hôm qua, nhưng Thủy Miểu Miểu lại thấy quá ngán.
Cố ép bản thân ăn một cái xong, Thủy Miểu Miểu khoác tay Lãnh Ngưng Si, tìm cớ nói, "Chúng ta đi nhanh thôi, đến muộn thì bị trừ thẻ đánh bạc, nuôi Hoa Dật Tiên quá tốn thẻ đánh bạc..."
Hôm nay người giảng bài ở quảng trường là Phù Lệnh Quân, người duy nhất mà Thủy Miểu Miểu ghi nhớ tên trong lúc giới thiệu.
Hắn giảng về các loại phù chú, phương pháp luyện chế, giọng nói ôn tồn, du dương, thỉnh thoảng còn pha chút hài hước.
So với Lam chưởng sự hôm qua thì sinh động hơn nhiều, nhưng Thủy Miểu Miểu vẫn không nghe giảng, phù chú trong thủy doanh của nàng đã quá nhiều rồi, một chồng một chồng đều có thể dùng để đập chết người.
Nên nàng dứt khoát dựa vào vai Cửu Trọng Cừu vừa nhắm mắt dưỡng thần, vừa ép Cửu Trọng Cừu ăn nốt ba cái bánh bao còn lại.
Ngoài việc không muốn Lãnh Ngưng Si và các nàng lo lắng, quan trọng hơn là lời tiên tôn Hiền Ngạn dặn dò, chuyện hồn phách của mình không thể để người ngoài biết.
Thủy Miểu Miểu rốt cuộc không phải quá ngốc, cũng biết nặng nhẹ, chuyện này chính là một nhược điểm lớn của mình, lộ ra ngoài chẳng khác nào tự tìm chết.
"Ngươi lại không khỏe?"
"Suỵt." Thủy Miểu Miểu ngăn Cửu Trọng Cừu hỏi, liếc mắt nhìn xung quanh, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Bệnh cũ, ngươi đừng để lộ, Tam Thủy ở đây có khá nhiều đối thủ."
Gật đầu, Cửu Trọng Cừu yên lặng, tiếp tục gặm bánh bao.
Thủy Miểu Miểu lại nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận được ánh mắt từ những người bên cạnh, trong đó có lẽ ánh mắt của Bách Lý Hội là mãnh liệt nhất.
Thủy Miểu Miểu nhíu mày, nàng khó hiểu, rốt cuộc Bách Lý Hội biết những gì, lúc nãy mình vừa nhận được cánh hoa, cũng là lúc thông báo luận võ thôi mà, ánh mắt kia của nàng thật sự quá sức, sao mà chắc chắn mình không chịu nổi chứ.
Giống như Lãnh Ngưng Si, các nàng đã trải qua chuyện Vương Nhân, nên biết hồn phách mình có tổn hại, nhưng những gì mình nói với họ đều là đã khỏe rồi, không để lại di chứng gì.
Còn như Cửu Trọng Cừu, Phương Từ, Nguyệt Sam bọn họ, đại khái biết là cơ thể mình yếu, hoàn toàn không liên quan gì đến hồn phách.
Không nghĩ ra a, Thủy Miểu Miểu xoa nhẹ thái dương, buông tay, nàng bỏ cuộc, dù sao có chuyện gì thì cứ liệu tình hình mà đối phó.
Thực tế, thứ cản trở Thủy Miểu Miểu tiếp tục suy nghĩ chính là một ánh mắt kỳ lạ, không giống như của Bách Lý Hội mang đầy căm hận, cũng không giống những người bên cạnh mang ý chí chiến đấu.
Ánh mắt kia không hề mang ác ý, dường như tò mò, muốn tìm tòi nghiên cứu một điều gì đó, Thủy Miểu Miểu nhíu mày dưới lớp mạng che mặt, mở mắt ra, dựa vào trực giác phụ nữ nhìn kỹ lại.
Cách quảng trường với nhiều người như vậy, Thủy Miểu Miểu liếc mắt đã thấy người trên đài cao, Phù Lệnh Quân đang ngồi trên xe lăn giảng bài.
Ánh mắt Phù Lệnh Quân lóe lên vẻ kinh ngạc, giọng nói đột ngột dừng lại, mấy giây sau, cúi đầu khẽ cười, rồi dùng một câu chuyện cười, kết thúc buổi học hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận