Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 207: Vô đề (length: 8492)

Vừa nhắc đến Miểu Miểu, Mục Thương lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy từ dưới đất, không hề để ý đến thanh kiếm đang kề trên cổ, nó đã vạch ra vài vệt máu.
"Ngươi là Lãnh Ngưng Si đúng không? Miểu Miểu chẳng phải đã nói đang ở chỗ ngươi sao?"
"Nói vớ vẩn!"
Thấy máu, Lãnh Ngưng Si vừa định rút kiếm thì lại ghì nó sát cổ Mục Thương hơn, "Hôm qua sau khi tách ra, ta không hề gặp Miểu Miểu! Nàng khi nào thì đi tìm ta!"
"Nàng không tìm ngươi?" Mục Thương nhíu mày, tự lẩm bẩm: "Nếu không tìm ngươi, vậy đêm qua Miểu Miểu ngủ ở đâu?"
"Là ta đang hỏi ngươi! Ngươi đã đưa Miểu Miểu đến đâu! Nghĩ cho kỹ rồi nói!"
Thấy máu rồi, Lãnh Ngưng Si cũng không muốn dọa người đơn thuần nữa, cô ta nắm chặt kiếm, nhìn chằm chằm Mục Thương.
Đến tìm Thủy Miểu Miểu, nhưng thấy trên giường phòng Miểu Miểu có một nam tử nằm, ngủ say sưa, tuy sau đó kéo người dậy thì Lãnh Ngưng Si nhận ra đó là Mục An.
Mục Thương?
Đối với cái người nam kỳ quái đã năm lần bảy lượt xuất hiện bên cạnh Miểu Miểu, Lãnh Ngưng Si không vui, một mặt cảnh giác.
"Nàng nói đi tìm ngươi!" Mục Thương lúc này cũng đang nổi giận, Miểu Miểu không được xảy ra chuyện, nghĩ vậy hắn liền muốn đứng lên đi tìm Thủy Miểu Miểu.
"Ngươi đừng lộn xộn! Chưa nói rõ ràng sự tình thì đừng hòng đi đâu!"
Lãnh Ngưng Si dùng kiếm uy hiếp Mục Thương ngồi lại xuống đất.
Mục Thương là người chỉ ăn mềm không ăn cứng, cho dù là ăn mềm, hắn cũng chỉ nghe Thủy Miểu Miểu.
"Có thời gian mà cãi nhau với ta, chi bằng nhanh đi tìm Miểu Miểu đi!" Mục Thương không chịu yếu thế nhìn lại Lãnh Ngưng Si, mũi kiếm bén ngót đang cứa vào da thịt.
"Ta đi! Bình tĩnh một chút đi!"
Tay đầy thức ăn, Thủy Miểu Miểu khe khẽ hát, mặt mày tươi cười bước qua cửa, một giây sau liền hóa thành vẻ hoảng sợ.
Nhìn thấy màn đối chọi gay gắt trước mắt, Thủy Miểu Miểu vứt hết đồ trong tay, không cần biết ba bảy hai mốt, cô nàng trượt trên đất đến bên Lãnh Ngưng Si, chỉ vào kiếm nói: "Dù nguyên nhân là gì thì chúng ta cũng hạ nó xuống trước được không."
"Miểu Miểu!"
Thấy Thủy Miểu Miểu bình yên vô sự xuất hiện trước mặt mình, Mục Thương vô cùng kích động, mà Thủy Miểu Miểu tỏ ra càng kích động hơn.
"Ngươi đừng nhúc nhích! Đều chảy máu rồi mà ngươi không thấy đau sao!"
Thô bạo trấn an Mục Thương tại chỗ, Thủy Miểu Miểu dịu dàng ngẩng đầu túm áo Lãnh Ngưng Si, "Ngưng Si ~~ anh trai kia chọc giận ngươi, ta xin lỗi thay anh ấy, chúng ta cất thanh kiếm đi được không ~"
"Không được." Lãnh Ngưng Si quả quyết từ chối, "Sao ngươi lại để người lạ ở cùng, danh dự của ngươi đâu!"
"Anh ấy không phải người lạ, anh ấy là anh trai, hai người cũng biết mà"
Lời còn chưa dứt, Thủy Miểu Miểu đã bị ánh mắt chăm chú của Lãnh Ngưng Si dọa cho câm miệng.
"Còn nữa là hắn gạt ta, hắn nói tối qua ngươi ở chỗ ta, ta sao không biết! Hắn có phải đã làm gì ngươi không? Hắn uy hiếp ngươi!"
"Không có mà."
Thấy tay Lãnh Ngưng Si khẽ động, có ý định phát lực, Thủy Miểu Miểu vội vàng hô: "Tối qua ta ở tại Hồng Vũ Hiên!"
"Hồng Vũ Hiên? Chỗ Phù Lệnh Quân?"
Nghe được câu trả lời, Lãnh Ngưng Si lập tức rút kiếm, tiện tay ném cho Mục Thương lọ thuốc, "Xin lỗi, tôi đã quá khích."
Thần sắc hối hận, Thủy Miểu Miểu hai tay che miệng, ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngưng Si, làu bàu nói: "Tôi nghi ngờ chị đang gạt tôi đấy."
Cười gian, Lãnh Ngưng Si gật đầu.
Theo những gì cô nàng biết về Thủy Miểu Miểu, nếu không dùng chút thủ đoạn, hỏi thẳng Thủy Miểu Miểu xem đêm qua cô ở đâu, thì câu trả lời chắc chắn là lạc đường không tìm về đông uyển, hay lại là cái lý do ngủ một đêm trên cây.
Bằng trực giác của phụ nữ, Lãnh Ngưng Si cảm thấy, Thủy Miểu Miểu luôn có một sự khẩn trương và quan tâm khó hiểu đối với Mục An, ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô cảm thấy khó chịu.
Lãnh Ngưng Si nhìn sang Mục Thương, chen vào giữa hai người, ngăn hành động Thủy Miểu Miểu muốn bôi thuốc cho Mục Thương, "Ngươi ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với Miểu Miểu."
"Bôi thuốc cho anh trai xong đã, rồi nói có được không?"
Thủy Miểu Miểu một bên giả vờ ngơ ngác kéo dài thời gian, một bên liên tục nháy mắt với Mục Thương, chắc là anh trai đã hiểu ý cô rồi nhỉ, cô không muốn ở riêng phòng với Ngưng Si.
Lúc Lãnh Ngưng Si giận thật sự đáng sợ.
Không biết Hồng Vũ Hiên ở đâu, nhưng Mục Thương vẫn còn ấn tượng với Phù Lệnh Quân, một trong các tiên sinh dạy học, người phải ngồi xe lăn.
Nhưng mà, hình như hắn cũng là nam nhân.
Biết Lãnh Ngưng Si là đang quan tâm Thủy Miểu Miểu, Mục Thương nhẫn tâm che lại tín hiệu của Thủy Miểu Miểu, không nói một lời đứng lên, khập khiễng bước ra ngoài cửa.
Không muốn đi, Thủy Miểu Miểu trong lòng gào thét, đáp lại chỉ là tiếng cửa đóng tuyệt vọng.
"Còn không mau đứng lên, dưới đất lạnh đấy." Lãnh Ngưng Si bước tới, đỡ Thủy Miểu Miểu dậy, vừa trách vừa quan tâm.
"Có phải ngươi định lấp liếm cả hai bên không?"
Vừa ngồi xuống mép giường, Thủy Miểu Miểu đang tính toán trong lòng liền bị Lãnh Ngưng Si vạch trần chỉ bằng một câu nói.
Lúc đầu nàng có ý định đó, dù sao cũng khó giải thích, nhưng bị Lãnh Ngưng Si nói toạc ra, Thủy Miểu Miểu kiên quyết lắc đầu.
"Giấu cái gì chứ, có gì mà phải giấu, tôi không hiểu."
"Không hiểu thì thôi."
Lãnh Ngưng Si khoát tay, xoay người, kéo Thủy Miểu Miểu lại đối diện mình, nghiêm túc nói: "Ta hỏi ngươi, vì sao không ở đông thượng phòng của mình, lại chạy đến Hồng Vũ Hiên! Phù Lệnh Quân nhìn thì không xấu, cũng chịu giúp ngươi trị thương, nhưng dù gì cũng là nam tử…"
Lời nói dồn dập của Lãnh Ngưng Si, khiến Thủy Miểu Miểu không thể chống đỡ, cô nhỏ giọng bực tức, "Chẳng phải vì khó giải thích nên mới định lấp liếm từ đầu sao."
"Ngươi nói cái gì?"
"Không có gì." Thủy Miểu Miểu vội vàng xua tay, "Thương của anh trai nghiêm trọng, phòng bốn người kia không thích hợp để dưỡng thương, nên tôi mới bảo anh ấy ở đông thượng phòng, vốn đầu tôi thật sự định nhờ vả chị mà."
"Sau đó thì sao." Lãnh Ngưng Si nghiêng đầu, không thèm để ý vẻ nũng nịu của Thủy Miểu Miểu, "Vậy mà hôm qua cả một đêm tôi chẳng thấy ngươi đâu."
Thủy Miểu Miểu thoáng bối rối, cô xoa đầu, sau đó một mạch hắt nước bẩn lên người Phù Lệnh Quân.
"Chẳng là do, chẳng là do trên đường gặp Phù Lệnh Quân sao ~"
Nàng không tin, Ngưng Si sẽ đi xác nhận với Phù Lệnh Quân.
"Phù Lệnh Quân nói, cơ thể tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cần phải quan sát, ở chỗ hắn thuận tiện hơn, với lại Hồng Vũ Hiên cũng rộng, có cả phòng phụ."
Đụng đến sức khỏe của Thủy Miểu Miểu, Lãnh Ngưng Si lại dịu xuống, "Thật sao? Hồng Vũ Hiên có phòng phụ à, sao ta không phát hiện."
"Chị mới đi có một lần, thì phát hiện cái gì chứ, tôi đi bao nhiêu lần rồi, cũng không để ý đây thôi."
Vừa nhắc đến phòng phụ, Thủy Miểu Miểu liền thấy hơi khó xử, vì sao đằng sau Hồng Vũ Hiên lại có phòng phụ chứ, hại cô không thành công đường đường chính chính vào phòng hắn.
Nhưng mà như vậy coi như đã tấn công vào nội bộ.
"Miểu Miểu, ngươi cười cái gì đấy?"
"Không có mà!" Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu lên, chân thành nhìn Lãnh Ngưng Si, "Tôi đang hối hận vì lỗi lầm của mình đấy."
"Lỗi nào?"
A, Thủy Miểu Miểu thoáng cái đã mờ mịt, làm sao mà nàng biết được nàng sai ở đâu chứ.
"A."
Lãnh Ngưng Si che miệng, quay đầu đi, biểu cảm của Miểu Miểu thật sự quá đáng yêu, cô nàng không thể nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Không khí nghiêm túc, theo một tiếng cười mà tan đi một phần.
Thủy Miểu Miểu biết đây là thời điểm để mình ra sức, nàng níu lấy cánh tay Lãnh Ngưng Si, lắc lư, "Ngưng Si ~ Ngưng Si ~ chuyện đổi chỗ ở này, chẳng là do tôi chưa kịp nói với các người thôi sao, chứ đâu có ý định giấu mọi người, thật đấy."
"Thôi được rồi."
Lãnh Ngưng Si không chịu nổi bộ dạng này của Thủy Miểu Miểu.
"Ngươi quyết định rồi thì thôi, ta chưa từng khuyên được ngươi mà, tự mình biết phải trái là được, Hồng Vũ Hiên cũng tốt, Phù Lệnh Quân nổi tiếng tốt, có hắn chăm sóc cũng yên tâm."
"Chị tốt nhất rồi." Thủy Miểu Miểu khoa trương dang hai tay, ôm lấy Lãnh Ngưng Si.
"Vậy bây giờ có thể gọi anh trai kia vào không, người ta vẫn còn bị thương đấy ~ để anh ấy ngủ tiếp, chúng ta đi học, sắp tới giờ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận