Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 544: Vô đề (length: 7904)

Sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Thủy Miểu Miểu thu hồi vẫn huyết quyết, đem vết m·á·u trên tay lau vào ống tay áo, nhìn về phía sau.
"Uyết!"
"Ngươi chậm một chút." Thủy Miểu Miểu giật mình đứng lên, đỡ lấy Hoa Dật Tiên đang loạng choạng.
"Cái mùi này càng ngày càng khó chịu, may mắn ta chưa ăn gì cả, ọe ~" Hoa Dật Tiên nhanh chân rời xa hòn non bộ, vịn tường.
"Biết mình không chịu được, còn tới làm gì?" Thủy Miểu Miểu vỗ nhẹ lưng Hoa Dật Tiên.
Hoa Dật Tiên chỉ con c·hó nhỏ bên cạnh nói, "Nó đói."
Thủy Miểu Miểu nhìn con c·hó nhỏ, nhớ lại hôm qua nó bầu bạn cùng mình một buổi trưa, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, "Cũng phải, nếu nó không làm ồn thì ngươi cũng không dậy sớm như vậy được, tìm được đồ ăn chưa?"
"Thì không tìm được, ngươi biết hiện tại ngoài mấy người chúng ta ra, trong Chiếu phủ không có ai khác." Hoa Dật Tiên thêm vài phần ấm ức. "Ta tìm mấy chỗ, phòng bếp đều trống không, chỉ có nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp của đầu bếp, nhưng đều là đồ sống, nó ăn t·h·ị·t s·ố·n·g cũng no, còn ta thì đói."
"Hơn nữa cửa ra vào Chiếu phủ đều bị t·h·i p·h·áp khóa lại, muốn ra ngoài ăn cũng không được, lớn như vậy cái Chiếu phủ mà không thuê nổi mấy người hầu với đầu bếp sao! Thánh Nguyên lão tổ keo kiệt quá rồi."
"Được rồi, chuyện gì cũng lôi Thánh Nguyên lão tổ vào, dù sao ông ấy là trưởng bối, với lại ông ấy đâu có tính toán như chúng ta, nếu không chúng ta đã xếp hàng đi quỳ ở góc tường rồi."
Hoa Dật Tiên một mặt không phục.
Thủy Miểu Miểu lấy khăn tay, lau miệng cho Hoa Dật Tiên, "Chiếu phủ này nếu không phải để làm tiệc sinh nhật thì cũng chỉ là nơi hoang phế thôi, có nguyên liệu nấu ăn là được, lát nữa ta nấu cho ngươi ăn."
"Vậy mau đi thôi." Hoa Dật Tiên nóng lòng k·é·o tay Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu quay đầu nhìn, rút tay về, "Ta còn chút việc, ngươi về trước đi, đợi mọi người dậy rồi thì cùng ăn."
"Có chuyện gì chứ, có gì hay mà đợi." Hoa Dật Tiên bịt mũi oán trách, thấy Thủy Miểu Miểu thần sắc nghiêm túc, đành nuốt những lời trong lòng, vỗ đầu con c·hó nhỏ, "Đi, đừng chạy lung tung nữa."
Con c·hó nhỏ bị Hoa Dật Tiên vỗ đầu, há mồm như muốn nhả ra thứ gì.
"Bảo ngươi ăn xong t·h·ị·t thì chạy loạn, giờ nhả ra đi." Hoa Dật Tiên càng xoa đầu con c·hó nhỏ.
"Chờ một chút." Thủy Miểu Miểu ngăn lại, ngồi xổm xuống, đây không giống như ăn no rồi nôn, con c·hó nhỏ nhả ra một đóa hoa phơi khô?
"Đây là cái gì?" Thủy Miểu Miểu hỏi, đưa tay muốn nhặt lên thì bị Hoa Dật Tiên kéo lại, hắn gh·é·t bỏ liếc nhìn vật trên mặt đất.
"Đây là hoa nhài, làm trà nhài có vị hơi đắng, nhưng có thể thanh nhiệt giải đ·ộ·c." Nói xong Hoa Dật Tiên buông Thủy Miểu Miểu ra, lại ấn đầu con c·hó nhỏ, "Bảo ăn xong t·h·ị·t thì ở trong bếp làm gì, hả, chê ăn nhiều t·h·ị·t quá, còn muốn uống trà nhài để trừ hỏa! Ta thấy mấy ngày nay ngươi nóng nảy quá rồi đấy, vậy thì ăn mấy bữa chay đi là vừa!"
Con c·hó nhỏ điên cuồng lắc đầu, cào móng xuống đất, thỉnh thoảng lại nhe răng với Thủy Miểu Miểu.
Nữ nhân, đừng bảo ta là ngươi không hiểu, vậy ta phí công bị phạt rồi.
Cái khí vị bị tơ m·á·u đơn x·á·ch kia, chẳng phải chính là mùi hương hoa nhài sao, Thủy Miểu Miểu mừng rỡ nhìn con c·hó nhỏ, quả nhiên khứu giác của động vật vẫn nhạy hơn người một chút.
Nữ nhân, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó là muốn làm gì, ta cảnh cáo ngươi không được qua đây.
Ngăn tay Hoa Dật Tiên, Thủy Miểu Miểu nhào tới chỗ con c·hó nhỏ, thân mật cọ cọ vào cổ nó, dùng giọng muỗi kêu yếu ớt nói, "Cám ơn ngươi."
Ta cần ngươi cám ơn à, mau buông ta ra!
"Miểu Miểu!" Hoa Dật Tiên có chút ghen ghét nói, "Sao ngươi t·h·í·c·h nó thế?"
"Vì nó đáng yêu mà."
"Có ai khen đồ cốt lang đáng yêu đâu, với lại dù đáng yêu thế nào thì cũng là ta nuôi."
Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu, ra hiệu Hoa Dật Tiên lại gần.
"Làm gì?"
Hoa Dật Tiên cúi người, Thủy Miểu Miểu xoa nhẹ mặt Hoa Dật Tiên, khẽ mỉm cười, "Vậy thì cũng cám ơn ngươi đã nuôi nó tốt như vậy nhé."
Lòng Hoa Dật Tiên thoáng cái vui vẻ, cười ha ha với Thủy Miểu Miểu, "Đương nhiên rồi, ta ghét nhất mấy người trong Thú Hoàng tông, rõ ràng tự nuôi ra mà hở chút là đ·á·n·h mắng, bọn họ đáng tát mình mới phải, chúng nó thế nào chẳng phải là do bọn họ nuôi ra, sau đó lại ghét bỏ cái gì."
Hoa Dật Tiên càng nói càng k·í·c·h· đ·ộ·n·g, thở mạnh một hơi, lập tức lại vịn tường, nôn khan.
Thủy Miểu Miểu im lặng nhìn hòn non bộ, trước mắt hiện ra bộ dáng đại bạch thỏ t·ử, nó đang vẫy tay với mình, đừng đến nữa, làm phiền nó ngủ.
Hương vị hoa nhài, tạm thời là manh mối duy nhất có thể tìm được.
Thủy Miểu Miểu đứng lên, vuốt lưng cho Hoa Dật Tiên, "Đi thôi, xem bộ dạng thê t·h·ả·m của ngươi kìa, lát nữa còn ăn cơm được không."
"Ăn, đương nhiên ăn." Hoa Dật Tiên thoải mái lau miệng, "Miểu Miểu làm thì nhất định phải ăn."
Thủy Miểu Miểu buồn cười lắc đầu, dìu Hoa Dật Tiên bước đi có chút không vững rời khỏi con đường nhỏ.
Nhìn con c·hó nhỏ tự động đi theo bên cạnh Hoa Dật Tiên, Thủy Miểu Miểu đột nhiên nghi ngờ nói, "Ngươi có biết động vật có thể tu luyện huyễn hóa thành hình người không?"
"Cái gì!" Biểu hiện của Hoa Dật Tiên như thể lần đầu tiên nghe thấy, "Chúng nó có thể biến thành người sao!"
Được rồi, chủ đề này không cần tiếp tục nữa, Hoa Dật Tiên ngay cả việc động vật có thể tu luyện thành người cũng không biết, đừng nói đến những chuyện khác.
"Ta chỉ nói vậy thôi, nếu chúng nó có thể biến thành hình người thì tốt." Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Hoa Dật Tiên, Thủy Miểu Miểu như dội một gáo nước lạnh vào.
"Vậy à, chắc Miểu Miểu xem truyện nhiều rồi, dù sao ta ở Thú Hoàng tông chưa từng nghe nói chuyện thú biến thành người."
"Nếu, nếu như sao, nếu như chúng có thể huyễn hóa thành hình người thì sao?" Thủy Miểu Miểu nhìn con c·hó nhỏ, thường ngày nó đâu hiểu Thủy Miểu Miểu và Hoa Dật Tiên nói gì.
Khi giao tiếp cùng Linh ở hoa đào nguyên, Thủy Miểu Miểu biết rằng thú huyễn hóa ra hình người thì gọi là yêu, mà yêu thì có sức mạnh rất lớn, con người sẽ ngăn cản thú hóa yêu, càng không cho phép thú hóa yêu.
Hoa Dật Tiên sẽ làm gì?
"Huyễn hóa thành hình người à." Hoa Dật Tiên nghĩ ngợi mấy giây, "Cũng tốt, ta nhiều khi không hiểu hết chúng nó nghĩ gì, không biết chúng có t·h·í·c·h hay không t·h·í·c·h, muốn hay không muốn làm vậy, như thế thì chúng ta có thể giao tiếp bình thường, không sợ làm chúng nó ấm ức."
Thủy Miểu Miểu nghiêng đầu nhìn Hoa Dật Tiên, vẻ mặt hắn nghiêm túc, như thể thật sự đang cân nhắc chuyện này, tay vô ý thức gõ gõ đầu con c·hó nhỏ.
Chỉ là, chuyện này hoàn toàn khác với những gì mình muốn nói, Hoa Dật Tiên hoàn toàn cân nhắc theo góc độ của động vật, nhưng thân là con người, đối mặt với nguy cơ tiềm ẩn, không biết sẽ thế nào.
Nhưng chủ đề này quá cao siêu, Hoa Dật Tiên có lẽ cũng không hiểu được.
"Biến thành người à." Hoa Dật Tiên lẩm bẩm, đột nhiên kéo Thủy Miểu Miểu dừng lại, "Sau này ngươi cách xa con c·hó nhỏ ra."
"Hả?" Vì sao vậy, Thủy Miểu Miểu hết sức khó hiểu, chủ đề này có phải hơi đột ngột không vậy.
"Con c·hó nhỏ là đực, vậy nhân hình chắc chắn là nam." Hoa Dật Tiên chọc chọc con c·hó nhỏ, "Nam nữ thụ thụ bất thân, sau này ngươi đừng quấn lấy Thủy Miểu Miểu."
Con c·hó nhỏ trợn trắng mắt, ta lúc nào quấn lấy nàng, ta ước gì cái người phụ nữ này tránh xa ta ra.
Thủy Miểu Miểu im lặng nhìn Hoa Dật Tiên, "Nhưng vừa rồi ngươi nói, không có chuyện thú huyễn hóa thành hình người mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận