Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 180: Vô đề (length: 8192)

"Cũng không biết cửa phòng là loại hoa đào gì, hương thơm thật dễ chịu, ta cứ mỗi lần đến một nơi mới là y như rằng mất ngủ mấy đêm, tối qua ngửi mùi hương đó, lại ngủ rất ngon!"
"Ừ ừ, ta cũng vậy."
Tiếng trò chuyện của những người đi đường thu hút Thủy Miểu Miểu.
Cây đào trước cửa phòng thơm vậy sao? Tối qua nàng chẳng ngửi được gì cả! Lẽ nào mình bị cảm, nghẹt mũi rồi?
"Miểu Miểu, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
"A, không có gì." Tay Thủy Miểu Miểu rụt rè lục trong túi, sờ bụng cười nói: "Hai cái vẫn thấy không đủ."
"Ta đáng lẽ nên lấy thêm vài cái từ tay Hoa công tử."
"Vì sao lại phải cầm từ tay hắn?" Bánh bao nhân thịt này sao lại còn liên quan đến Hoa Dật Tiên?
"Hôm nay nhà ăn chỉ cung cấp bánh bao và bánh chay, đồ ăn có linh khí phải đến bữa trưa mới có."
"Không không cần." Nghe nói đồ ăn còn có linh khí, Thủy Miểu Miểu vội xua tay từ chối, "Nếu lần sau ta vẫn ngủ dậy muộn, các ngươi cứ mang bánh bao cho ta là được. Mà không đúng, chuyện này lại liên quan gì đến Hoa Dật Tiên?"
"Hoa công tử nhanh tay, ôm hết bánh bao mới ra lò."
"Hắn có khẩu vị lớn vậy sao!"
"Nghe nói là muốn cho đám thú của hắn ăn, một mẻ bánh bao nữa cần thời gian mới có, hắn liền bị những người đang chờ khác trong nhà ăn vây quanh, Hoa công tử nói hắn làm chủ rồi, ta lấy mấy cái bánh bao đến tìm ngươi trước."
"Vậy còn ngươi, ngươi đã ăn chưa?"
"Ăn rồi, một cái bánh chay."
"Một cái bánh bao mà ngươi cũng no." Thủy Miểu Miểu có chút ngưỡng mộ nói.
"Ừ, chỉ có điều," Lãnh Ngưng Si lắc đầu, ngữ khí có chút bất mãn, "Nhà ăn ghi là bánh chay, mà bánh lại nhiều dầu quá, ăn mấy miếng là no rồi."
Quả nhiên tiên nữ đều không dính khói bụi trần gian.
Thủy Miểu Miểu lặng lẽ vứt bỏ cái túi đựng bánh bao, đeo mạng che mặt lên, "À phải rồi, Lam Quý Hiên cũng ở nhà ăn sao?"
"Hắn không ở, người của Thánh Nho tông hẳn là có khóa huấn riêng vào buổi sớm." Lãnh Ngưng Si không chắc lắm nói: "Sáng sớm Lam tứ công tử đã được các đồng môn gọi đi rồi."
"Đều bận rộn cả, chỉ có mình ta nhàn." Thủy Miểu Miểu cảm thán nói, nhìn thanh kiếm trên tay mình, haizzz, nàng cũng đâu có nhàn quá.
Đi đến quảng trường, nơi đó đã bày sẵn rất nhiều bồ đoàn, học trên trời thế này thật khiến người ta không có chút hứng thú nào.
Trước kia Thủy Miểu Miểu còn nghĩ có thể ngồi cùng Ngưng Si, kết quả lại phải tìm đến tông môn của mình.
"Vậy ta qua đó trước đây."
Có đồng môn vẫy tay gọi Lãnh Ngưng Si, Lãnh Ngưng Si cũng không tiện không nhìn.
Thủy Miểu Miểu gật gật đầu, không tình nguyện đi về phía khu của Cổ Tiên tông.
"Này, này."
Cửu Trọng Cừu đã ngồi xuống bồ đoàn vẫy tay, mặt không biểu cảm, Thủy Miểu Miểu đang định đi qua thì Bách Lý Hội không biết từ đâu xông ra, chặn đường nàng.
"Ngươi có thấy phiền không hả." Thủy Miểu Miểu nói ngay: "Ngươi đánh không lại ta, còn ngày ngày chặn đường."
"Ngươi cũng chỉ mạnh miệng được thôi." Bách Lý Hội bị lời nói của Thủy Miểu Miểu làm nghẹn một chút, nhưng lại cười khẩy, "Hôm nay đài luận võ mở đấy."
"Mở thì mở, thì sao, ngươi muốn tìm ta tỷ thí à?"
Cười khẩy một tiếng, Bách Lý Hội tiến sát đến tai Thủy Miểu Miểu, "Ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta biết rõ tình trạng thân thể ngươi."
Nhanh tay chộp lấy cánh tay Bách Lý Hội, Thủy Miểu Miểu không chút vui buồn nói: "Đã là người sáng mắt, vậy nói rõ xem, ngươi biết cái gì?"
Chuyện Thủy Miểu Miểu bị Vương Nhân đả thương, người trong Tiên minh có nghe qua, nàng cũng không bất ngờ, nhưng hồn phách có tổn thương thì người biết hẳn không nhiều, huống chi hiện tại nàng lại tên Tam Thủy.
Nhìn vẻ mặt Bách Lý Hội, hẳn là không biết rõ, vậy thì lời trong miệng nàng có ý gì?
"Ngươi và ta đều hiểu rõ cả mà."
Bách Lý Hội rất hài lòng với bộ dạng hiện giờ của Thủy Miểu Miểu, nàng nghe theo Bách Lý Chính Hân nói là, con nhỏ Tam Thủy này tu vi cao như vậy là toàn nhờ thuốc thang, một thân tu vi đều chỉ là hình thức...
Hắt xì một cái, Bách Lý Chính Hân bỏ chén trà trong tay xuống, nàng bóng gió nói cho Bách Lý Hội đủ thứ, hẳn là đủ để chỉnh tên đồ đệ của Văn Nhân Tiên này.
Đáng tiếc là nàng không thể tự mình vào đào nguyên, để tận mắt nhìn bộ dạng chật vật của ả.
Bách Lý Chính Hân cũng không rõ tình hình thực tế của Thủy Miểu Miểu là hồn phách bị tổn thương, nhưng ra vào Thủy Vân các nhiều lần, có điểm khác thường, nàng vẫn có thể nghe ngóng được.
Không hiểu vì sao Văn Nhân Tiên lại thu một người yếu nhược như vậy làm đồ đệ, có phải vì dạo gần đây luôn bế quan, nên muốn dùng đồ đệ để hấp dẫn Hiền Ngạn tiên tôn chú ý nhiều hơn không!
Rõ ràng cũng chỉ lớn hơn ta vài tuổi, chỉ là may mắn, bái thánh nguyên lão tổ làm thầy, trong mắt hắn dựa vào cái gì mà toàn là hắn!
Bóp nát chiếc chén trà trong tay, Bách Lý Chính Hân như người bình thường, sai người lấy khăn lau vết máu trên tay...
Ghét nhất là loại người nói chuyện mập mờ nước đôi này, Thủy Miểu Miểu nhíu mày, cảm giác không khí xung quanh càng lúc càng lạnh.
"Sao, xấu hổ giận dữ à, muốn đánh ta?" Bách Lý Hội hớn hở chờ, chỉ cần nàng dám động tay, nàng có thể danh chính ngôn thuận gọi người đến.
Giọng điệu khiêu khích kia, thật khiến Thủy Miểu Miểu nổi lên ý muốn đánh người.
"Muốn đánh ai?"
Giọng nói này, cả hai cùng lúc ngẩng đầu nhìn lại, Thỏa viêm quân mặt không chút cảm xúc đứng một bên, cái lãnh khí kia chắc chắn là do hắn phát ra.
Trong chớp mắt, Bách Lý Hội đã tránh khỏi tay Thủy Miểu Miểu, bước sang một bên, đứng nghiêm chỉnh, sao lại dẫn đến Diệc Yêu linh quân vậy, bọn họ vẫn còn chưa đánh nhau mà!
So với vẻ cung kính của Bách Lý Hội, Thủy Miểu Miểu tỏ ra hết sức ngang ngược, liếc mắt khinh bỉ Thỏa viêm quân, nàng không nhịn được nói: "Có chuyện gì?"
"Kiếm Tàng Quân của ta đâu?"
"Cái gì Tàng Quân ta còn cất cả Tiên đây này!"
Ánh mắt rơi xuống tay Thủy Miểu Miểu, Thỏa viêm quân nhướn mày, "Thanh trên tay ngươi."
Thanh kiếm này gọi Tàng Quân ư.
Phản ứng lại, Thủy Miểu Miểu nhìn thanh kiếm trong tay mình, hắn với Văn Nhân Tiên, thật chẳng biết ai bắt chước ai, hoa văn kiếm gần như giống nhau, tên cũng chẳng khác mấy.
Bất quá theo lời Nhất Nghệ bọn họ nói, là Thỏa viêm quân bắt chước Thừa Tiên linh quân của bọn họ.
"Đang nghĩ gì đó?" Thỏa viêm quân hừ lạnh một tiếng, dường như nhìn thấu tâm tư Thủy Miểu Miểu.
"Không nghĩ gì cả." Thủy Miểu Miểu tươi cười, hai tay dâng kiếm Tàng Quân, "Kiếm của ngài, ngài cứ lấy đi."
Sao cái tên Tam Thủy này lại cầm kiếm của Thỏa viêm quân? Sau khi Thỏa viêm quân đến, xung quanh im ắng hẳn, nghe được hơi hướng bát quái, mọi người bắt đầu xôn xao.
"Vì sao ngươi không đến lấy hôm qua." Dư quang liếc bốn phía, Thủy Miểu Miểu đau cả đầu, về tin đồn của Tam Thủy vốn đã đủ nhiều rồi, may mà mình vẫn chưa gỡ mạng che mặt.
Nhận lấy kiếm Tàng Quân, Thỏa viêm quân không nói lời nào liền bay lên trời.
Ngươi cho là hắn không muốn thu kiếm Tàng Quân lại hôm qua sao! Ban ngày ban mặt thế này, trước mắt một đám nữ tu Hợp Hoan tông, hắn chẳng khác nào một miếng bánh bao thơm ngon dễ bị bắt nạt.
Tối qua hắn nhớ ra kiếm bị rơi ở chỗ Thủy Miểu Miểu, liền lập tức quay lại tìm, nhưng kỳ lạ thay, hắn lại lạc đường... đi đến Đông Uyển Đường thế nào cũng không tìm được.
Chẳng lẽ vì đêm đó quá khuya, mình lại không quen thuộc đào nguyên hay sao?
Đợi đến khi trời sáng, hắn mới tìm được đến Đông Uyển Đường, nhưng Thủy Miểu Miểu đã ra đến quảng trường.
Kiếm rời khỏi người, quả thực không quen, đành phải cố gắng qua một chuyến, quay đầu nhìn xuống dưới mặt đất thì thấy hai người Thủy Miểu Miểu và Bách Lý Hội lại tiếp tục dây dưa.
Thỏa viêm quân khẽ cười, tối qua đã đồng ý giúp ta xử lý Bách Lý Hội, mà không phải ngày hôm nay lại sinh chuyện sao, đáng lắm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận