Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 757: Vô đề (length: 8240)

Hiền Ngạn tiên tôn gần đây tâm tình thực sự không tốt. Có chút lười nhác cẩu thả tựa vào giường ở Nhàn Vân điện, thân là người đứng đầu một tông, việc khiến hắn phải lo lắng không nhiều, phó tông chủ Bách Lý Tuế đều sẽ xử lý ổn thỏa.
Mấy năm gần đây, Thủy Miểu Miểu cũng thật an phận, mặc dù không biết tình huống này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng được ngày nào hay ngày đó, hắn không chê ít.
Chỉ là, hắn còn thân phận sư phụ a.
Những năm này Hiền Ngạn tiên tôn luôn lo lắng chính là thanh đao trong cơ thể tiểu đồ đệ của hắn.
Hắn hiểu tính cách Cửu Trọng Cừu, chính là ở mãi trong góc hẹp.
Lần này Dưỡng Nhận trai mở ra, nếu hắn vẫn tay trắng trở về, có lẽ sẽ theo một thái cực đoan đến thái cực đoan khác, một mạch xông xuống, trực tiếp vứt kiếm theo đao mà đi.
Về lý mà nói, Cửu Trọng Cừu lấy đao trúc cơ, lại không tu đao, nhất định sẽ gặp phải rất nhiều cản trở, Hiền Ngạn tiên tôn vì thế cũng đã chuẩn bị mấy đường lui.
Nhưng không có, trừ mấy năm đầu tu vi Cửu Trọng Cừu trì trệ bất ngờ, về sau đều rất bình thường, đao cũng chưa từng xuất hiện rối loạn.
Một điểm đều không hợp lý, nhưng lại cảm giác chuyện liên quan đến Thủy Miểu Miểu, trên người có chút không hợp lý cũng là hợp lý.
Ngoài Nhàn Vân điện la hét ầm ĩ trách móc.
Hiền Ngạn tiên tôn không cần nghĩ cũng biết, dám ở địa bàn của hắn không giữ im lặng, trừ nữ tử họ Thủy kia thì còn ai.
"Phòng trà." Hiền Ngạn tiên tôn ngồi dậy.
"Được rồi." Thủy Miểu Miểu nghe được, cũng không nán lại xoay người rời đi, động tác lưu loát khiến Tam Tam ở cửa ngẩn người, nàng muốn gặp Hiền Ngạn tiên tôn thì gặp thôi, phòng trà còn thoải mái hơn.
Trên đường đến phòng trà, Thủy Miểu Miểu còn không quên quay đầu, thúc giục Nhất Nghệ, Tam Tam ở cửa, "Bảo Hiền Ngạn tiên tôn nhanh một chút, công khóa tu luyện buổi sáng hôm nay của ta còn chưa làm đâu."
Nhất Nghệ im lặng đứng ở cửa, nhìn về phía Tam Tam.
Tam Tam khoanh tay sau lưng, đứng thẳng tắp, không chớp mắt, tỏ vẻ hắn chỉ là một thủ vệ, nhắn hộ gì đó không thuộc quyền quản lý của hắn.
Cần tìm nhắn hộ sao, Hiền Ngạn tiên tôn khẳng định đều nghe thấy.
"Thủy Miểu Miểu lại muốn phát điên gì?"
"Nô không biết."
"Thôi." Hiền Ngạn tiên tôn ngăn Nhất Nghệ chỉnh lại tóc, "Đi thẳng đến phòng trà là được."
Hắn cũng không dám để Thủy Miểu Miểu chờ lâu, nhiều năm không thấy Thủy Miểu Miểu gây chuyện, Hiền Ngạn tiên tôn sợ một khi gây, liền gây ra chuyện lớn.
Trong phòng trà, Thủy Miểu Miểu tỏ ra an tĩnh, đang thưởng thức tranh thư pháp treo trên tường phòng trà.
Không ngờ Hiền Ngạn tiên tôn thế mà còn giữ lại tranh vẽ, còn giúp sửa sang lại, nàng cho rằng Hiền Ngạn tiên tôn có lẽ đã sớm ném đi rồi.
Khi đó kỹ thuật vẽ còn rất non nớt, nhưng lại vừa khéo phù hợp chủ đề những đứa trẻ vui đùa ầm ĩ.
Đến phòng trà, Hiền Ngạn tiên tôn thấy Thủy Miểu Miểu đứng trước bức tranh, có cảm giác bị bắt được lịch sử đen, khẽ hắng giọng một tiếng.
Thủy Miểu Miểu quay đầu, hào phóng tươi cười rạng rỡ, chào hỏi, "Tiên tôn đến sớm a."
Thấy có người trân tàng đồ vật mình tặng, nàng tất nhiên là cao hứng.
Thần sắc Hiền Ngạn tiên tôn, cũng theo nụ cười ấm áp của Thủy Miểu Miểu mà dịu đi ba phần.
"Mùa thu năm trước, rảnh rỗi không có việc gì, ta lại thu thập một nhóm lá cây khô." Chờ Hiền Ngạn tiên tôn ngồi xuống, Thủy Miểu Miểu cũng quy quy củ củ ngồi xổm xuống trước bàn trà, dáng vẻ vui vẻ, giống như đến cùng Hiền Ngạn tiên tôn nói chuyện nhà vậy.
"Vậy hẳn là kỹ thuật vẽ của Miểu Miểu tiến bộ rất nhiều."
"Đương nhiên." Thủy Miểu Miểu đáp lời khen của Hiền Ngạn tiên tôn, chỉ mặt tường kia, "Ta chuẩn bị cố gắng, đem toàn bộ tác phẩm của danh gia thay thế hết."
"Vậy ngươi cố gắng đi, bản tôn rất mong chờ." Hiền Ngạn tiên tôn vừa cười vừa nói với Thủy Miểu Miểu.
Đợi Nhất Nghệ dâng trà lên để nguội, đổi lại chén thứ hai, Hiền Ngạn tiên tôn mới hơi thu liễm ý cười hỏi, "Nói đi, tìm bản tôn rốt cuộc có chuyện gì."
"Là chuyện kia, chuyện Dưỡng Nhận trai mở ra."
"Còn mấy ngày nữa mới đến Dưỡng Nhận trai, Cửu Trọng Cừu thì ngươi nhịn một chút."
Hiền Ngạn tiên tôn biết, ảo cảnh thử thách của Cửu Trọng Cừu trong Dưỡng Nhận trai có liên quan đến Thủy Miểu Miểu.
Nếu Thỏa Viêm quân không phải vẫn đang du đãng ở Thiên Uyên phong, Hiền Ngạn tiên tôn nhất định sẽ trói Thủy Miểu Miểu đưa trở về, không muốn để Thủy Miểu Miểu làm Cửu Trọng Cừu phân tâm.
Lần đi Dưỡng Nhận trai này thực sự rất quan trọng.
"Không phải vì chuyện này." Thủy Miểu Miểu bưng chén trà nhấp giọng, trong lời nói lộ ra vài phần tự hào, "Cửu Trọng Cừu ta đã xử lý rất tốt."
Từ việc Cửu Trọng Cừu bắt đầu nổi trận lôi đình, muốn tìm Thủy Miểu Miểu đánh nhau, đến hiện tại vòng quanh Thủy Miểu Miểu, không dám nhìn thẳng.
Thủy Miểu Miểu tỏ vẻ thực thích sự chuyển biến này.
Hiền Ngạn tiên tôn nhìn Thủy Miểu Miểu, mang thêm một vẻ khác, "Vậy hôm nay đến là vì chuyện gì?"
"Là, cái đó." Trên mặt Thủy Miểu Miểu thoáng có vẻ ngại ngùng, "Dưỡng Nhận trai Huyên Nhi có thể…"
"Không được." Thủy Miểu Miểu còn chưa nói xong thỉnh cầu, Hiền Ngạn tiên tôn đã hiểu, đồng thời quả quyết cự tuyệt.
"Vì sao?" Thủy Miểu Miểu nghe ra sự kiên quyết trong lời Hiền Ngạn tiên tôn, nhưng vẫn muốn thử xem, "Không thể du di được sao, Huyên Nhi cũng ở Cổ Tiên tông năm sáu mươi năm rồi."
Huyên Nhi cho rằng Thủy Miểu Miểu không nghe thấy câu nói kia của nàng, cho dù nghe được, cũng không quan tâm, nào biết được, Thủy Miểu Miểu đều để ở trong lòng.
"Đây là vấn đề thời gian bao lâu sao?" Hiền Ngạn tiên tôn lắc đầu.
Thỏa Viêm quân kia ở lại một chỗ, bao nhiêu năm như vậy không chịu đi, hắn không có chuyện chính sự để làm hay sao! Nghĩ lại, Thỏa Viêm quân dường như thật sự không có chuyện chính sự gì để làm.
Thỏa Viêm quân là một người cô độc.
"Lúc trước bản tôn nói với ngươi thế nào, Huyên Nhi là nô bộc, nô bộc không nên cùng chủ nhân chung giường."
"Ta không có cùng Huyên Nhi chung giường a." Thủy Miểu Miểu giả vờ ngây ngốc, hiểu theo nghĩa đen của lời nói.
Hiền Ngạn tiên tôn trần thuật sự thật, "Vậy Miểu Miểu có thể ra ngoài hỏi một chút, tùy tiện bắt một người Cổ Tiên tông hỏi, ai sẽ cho rằng Huyên Nhi là nô bộc."
"Ách, vậy đâu phải lỗi của ta." Thủy Miểu Miểu lập tức chối bay chối biến, "Đều tại Cửu Trọng Cừu, mang Huyên Nhi đi làm nhiệm vụ là Cửu Trọng Cừu, mang Huyên Nhi lên võ đài là Cửu Trọng Cừu, Huyên Nhi bị khi dễ thì người đòi lại danh dự cho nàng cũng là Cửu Trọng Cừu, đều tại Cửu Trọng Cừu."
"A." Hiền Ngạn tiên tôn nghe xong im lặng, cười còn im lặng hơn, Thủy Miểu Miểu làm sao có thể lẽ thẳng khí hùng nói ra những lời này, dám nói Cửu Trọng Cừu làm những việc đó, ngươi Thủy Miểu Miểu không uy hiếp ư!
Có lẽ là có, nhưng Thủy Miểu Miểu cho rằng mấy lời của mình không có tác dụng gì.
Là Huyên Nhi tự mình cố gắng bám riết đến gần Cửu Trọng Cừu, hơn nữa Cửu Trọng Cừu cũng không tỏ ra quá chán ghét, dù mặt rất khó đăm đăm.
Với tính tình của Cửu Trọng Cừu, nếu thực sự không muốn, Huyên Nhi tuyệt đối không thể đến gần trong vòng ba thước, nhưng cuối cùng còn không phải mang Huyên Nhi đi làm nhiệm vụ.
Thủy Miểu Miểu biết, Cửu Trọng Cừu cảm thấy xấu hổ với muội muội bị chính mình bỏ lại ở phàm giới, mà Huyên Nhi lại có chút giống, cho nên kháng cự nhưng không thể thực sự ngồi yên không để ý tới.
Cho nên Thủy Miểu Miểu rất thẳng thắn nhìn Hiền Ngạn tiên tôn, những việc Cửu Trọng Cừu làm không nói là 100%, ít nhất cũng có 50% là tự nguyện.
Hiền Ngạn tiên tôn bị Thủy Miểu Miểu nhìn có chút chột dạ, nhưng vẫn không được, Hiền Ngạn tiên tôn nghiêm khắc từ chối.
"Được thôi." Thủy Miểu Miểu cũng không ép, biết là quy củ, không gây sự, lại càng không làm ầm ĩ.
Chỉ có điều có chút không vui mím môi, tay chống bàn đứng lên, "Vậy ta đi nghĩ cách tìm vũ khí cho Huyên Nhi vậy, tiên tôn tạm biệt."
"Chờ một chút." Hiền Ngạn tiên tôn lên tiếng gọi.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận