Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 243: Vô đề (length: 8214)

"Chỉ cần hôn thư, không nói cảm tình?"
Nghe Phù Lệnh Quân nói nửa ngày, tóm lại yêu cầu của Thủy Miểu Miểu chỉ bằng một câu này, đúng là yêu cầu kỳ quái, nhưng hình như đáp ứng cũng không thiệt thòi gì.
"Ca, huynh không thể đáp ứng!"
Tuyển khí sư kiên quyết phản đối, "Cái con đ·i·ê·n nữ nhân này muốn gả vào nhà chúng ta, nhất định có mưu đồ khác, nàng sẽ làm h·ạ·i h·u·ynh."
Nắm lấy tay Thủy Miểu Miểu, kéo nàng lại đây, tuyển khí sư kiên định nói: "Ca ca bảo vệ ta, ta cũng sẽ không để ca ca chịu một chút tổn thương nào, ta tình nguyện bị Đồng Ngạn bắt đi, cũng sẽ không đẩy ca ca ra ngoài!"
"Ngươi xong chưa hả!" Thử giãy giụa mấy lần, p·h·át hiện không thoát ra được, Thủy Miểu Miểu trợn trắng mắt.
"Từ đầu đã nói ta có rắp tâm khác, ta thừa nh·ậ·n ta có rắp tâm đó, bây giờ ngươi còn hoài nghi ta có toan tính khác, ca ngươi cũng đã nói rất rõ ràng, ta chỉ cần hôn thư, nếu không phải bây giờ ngươi không tiện lộ diện, ta cùng ngươi đi lĩnh cũng được mà!"
"A! Lộ tẩy rồi kìa."
Tuyển khí sư như tóm được b·í·m tóc của Thủy Miểu Miểu, hưng phấn nói: "Quả nhiên cái gì muốn gả cho ta ca, cái gì chỉ cần hôn thư, đều không phải thật lòng, mục đích thật sự của ngươi là sàm sỡ thân thể ta!"
"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Kim Thành Vũ hay là Ngô Ngạn Tổ, coi mình là Bành Vu Yến chắc! Ta thèm vào!"
"Không phải sao? Ngươi đi lại thân thiết với tu sĩ Hợp Hoan tông như vậy?"
Sao còn lôi cả Hợp Hoan tông vào nữa vậy? A, thuần dương chi thể, tư chất thượng hảo lô đỉnh.
"Ta!" Thủy Miểu Miểu chớp mắt mở to hai mắt, "P·h·óng p·h·í! Ngươi đừng bôi nhọ ta, ta đâu phải người của Hợp Hoan tông, c·ô·ng p·h·áp của các nàng ta làm sao mà biết"
Lời còn chưa dứt, Thủy Miểu Miểu bỗng nhiên mất hết sức lực, những c·ô·ng p·h·áp kia hình như nàng cũng biết một ít thật, Đồng Nghi Xu dạy, gọi là cái gì ấy nhỉ, m·ậ·t hoan phổ?
Cái chớp mắt chột dạ kia không thoát khỏi ánh mắt của tuyển khí sư.
Tự cho là mình đoán đúng, tuyển khí sư, trước ánh mắt kinh ngạc của Phù Lệnh Quân, liền áp Thủy Miểu Miểu lên bàn.
Thế giới đột nhiên long trời lở đất, Thủy Miểu Miểu nhìn tuyển khí sư ở ngay trước mắt.
"Cái thứ thuần dương chi thể này ta sớm đã chán ngấy, nhưng các ngươi cứ thèm khát, cho ngươi thì cho."
Tuyển khí sư kéo áo mình, lộ ra xương quai xanh, sau đó lại đi kéo đai lưng của Thủy Miểu Miểu.
"Đệ"
Ta đi, đây là giở trò lưu manh hả!
Phù Lệnh Quân muốn ngăn cản, động tác Thủy Miểu Miểu còn nhanh hơn, một gối thúc thẳng vào chỗ hiểm của đàn ông, sau đó túm lấy nghiên mực trên bàn, ném thẳng vào đầu tuyển khí sư.
Một loạt động tác, trực tiếp đ·á·n·h ngã tuyển khí sư.
Thủy Miểu Miểu ngồi trên bàn ôm lấy mình, nhìn tuyển khí sư đang cuộn tròn trên mặt đất, vẫn còn chưa hết giận, có cái gì trên bàn liền ném cái đó.
"Biết đời này ta gh·é·t nhất cái gì không! Một là thúc hôn hai là giở trò lưu manh!"
Nói đến chỗ k·í·c·h đ·ộ·n·g, Thủy Miểu Miểu nhảy xuống bàn, đ·ạ·p về phía tuyển khí sư, liên tiếp mấy cước.
"Ngươi đủ rồi!" Tuyển khí sư c·ắ·n răng nói.
"Đủ! Đủ cái đầu nhà ngươi!"
Thủy Miểu Miểu sợ tuyển khí sư phản kháng, ngự linh chi t·h·u·ậ·t toàn bộ triển khai, quyền cước với hắn tăng th·e·o cấp số cộng.
Phù Lệnh Quân vốn không tính ngăn cản, cũng nên cho đệ đệ lỗ mãng này một bài học, nhưng cảm giác mình không ngăn lại, Thủy Miểu Miểu có ý đ·á·n·h c·h·ế·t hắn thật.
"Tam Thủy, Tam Thủy, Tam Thủy, Tam Thủy ta đáp ứng yêu cầu của ngươi."
Gọi nửa ngày không ăn thua, Phù Lệnh Quân lộ ra s·á·t thủ giản.
"A, cái gì?" Thủy Miểu Miểu vừa hỏi, vừa đ·ạ·p.
"Đáp ứng ngươi, vừa rời khỏi hoa đào nguyên liền đi lĩnh hôn thư."
"A, được, vậy" Lại đ·ạ·p mạnh tuyển khí sư một cái, Thủy Miểu Miểu rụt chân về, chỉnh lại tóc tai, "Vậy quyết định vậy đi, ta đi sửa soạn lại đã, ngươi quản cho tốt đệ đệ ngươi đi, ra ngoài mà hắn cứ bộ dạng này thì dễ bị đ·á·n·h c·h·ế·t lắm, mà còn."
"Này!" Thủy Miểu Miểu hét vào tuyển khí sư đang co quắp trên mặt đất, "Sau này gặp mặt nhớ gọi tẩu t·ử!"
Thủy Miểu Miểu mang gió rời phòng.
"Thế nào rồi?" Phù Lệnh Quân tiến lên hỏi han.
"Đau." Tuyển khí sư ủy khuất nói: "Toàn thân đều đau, nàng đúng là một con đ·i·ê·n, ca ca sao huynh lại có thể đáp ứng nàng chứ?"
"Việc này vốn là do ngươi vô lễ trước, nàng là một cô nương."
"Ta!" Tuyển khí sư ngẩng đầu lên, lại đ·ả·o trở về, đau.
"Ầm ĩ bảo người ta cưới thì tính cái gì là cô nương, còn cả lúc nãy nàng chột dạ cái gì chứ! Nếu không chột dạ, ta đã không hiểu lầm rồi, với lại gần đây nàng x·á·c thực đi lại rất gần với tu sĩ Hợp Hoan tông có được không."
"Tu sĩ Hợp Hoan tông thì sao? Là người của Hợp Hoan tông là ngươi có thể đối xử với người ta như vậy à! Phải biết rằng có những người không có sự lựa chọn nào khác!"
Phù Lệnh Quân vẫn luôn không yêu t·h·í·c·h Tiên minh, cùng với những chính sách của Tiên minh.
Tổn h·ạ·i ý nguyện của những người không thể "Lên tiếng", tùy ý phân phối tông môn.
Hơn nữa hắn nhớ tới những điều sách cổ từng nói về Hợp Hoan tông, vốn không phải như vậy, ban đầu khi mới sáng lập, là dành cho những đạo lữ ân ái.
Một người đoản m·ệ·n·h một người trường thọ, một người c·h·ế·t một người đau đớn không muốn s·ố·n·g, c·ô·ng p·h·áp của Hợp Hoan tông, khiến hai người đồng sinh cộng t·ử • • • hiện tại, chả khác gì lũ đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g với ma tông!
"Ca." Tuyển khí sư vịn bàn chậm rãi đứng lên, kéo suy nghĩ đang bay xa của Phù Lệnh Quân trở lại, "Lúc nãy ta nghe Tam Thủy nói hình như ta cũng được đó, hay là ta xin lỗi nàng, việc lĩnh hôn thư để ta làm thì hay hơn."
"Thôi, ngươi cứ yên phận đi, giờ ngươi đi, ngươi không sợ bị nàng đ·á·n·h ra à, việc ra khỏi hoa đào nguyên này, đợi ra rồi nói."
"Nhưng"
Trong lòng tuyển khí sư, Phù Lệnh Quân vẫn là quan trọng nhất.
"Được rồi."
Phù Lệnh Quân c·ắ·t ngang lời tuyển khí sư, nhìn hắn một cái, một mặt đầy mực, trên khuôn mặt chỗ nọ chỗ kia khác màu, Phù Lệnh Quân lắc đầu, xem ra khi nãy Tam Thủy ra tay thật sự là không hề nhẹ tay.
"Đầu ngươi chảy m·á·u, đi băng bó lại đi, lát nữa ta xem cho ngươi xem có bị chấn động não không."
"Có ạ?"
Tuyển khí sư s·ờ đầu, thì cũng không thấy đau lắm, bởi vì chỗ dưới còn đau hơn, nhưng hắn sao dám nói ra miệng, để Phù Lệnh Quân xem cho chỗ dưới của mình chứ • • • • • • Trong sương phòng của Hồng Vũ Hiên, Thủy Miểu Miểu ngồi trước gương trang điểm, nhìn chằm chằm mình trong gương, vô ý thức chải đầu, xem như là gả đi rồi đi, nhưng sao mình không vui chút nào nhỉ.
Đều tại tuyển khí sư chọc tức! Mất cả hứng.
Thở dài, Thủy Miểu Miểu đặt lược xuống, đợi ra khỏi hoa đào nguyên là có thể đến thành chủ phủ lĩnh hôn thư, chuyện này cũng phải cảm ơn Đồng Ngạn, nếu nàng không tung ra chiêu này, thì mình còn không biết phải xoát hảo cảm độ của Phù Lệnh Quân đến khi nào nữa.
Mình sắp gả đi rồi, hay là lúc đó phải tranh thủ tận hưởng những tháng ngày đ·ộ·c thân cuối cùng của mình thật tốt thôi.
"Tặc tặc"
Mải mê tưởng tượng một hồi, Thủy Miểu Miểu cảm thấy mình vẫn còn cách xa hai chữ hưởng thụ một chút.
Không biết tên đ·ị·c·h ý, doanh trại Thủy tộc vang vọng tin dữ khó dò, đúng là âm hồn bất tán Thỏa viêm quân, với lại không thấy Chúc Dực và Cung Cách đâu cả.
Không biết Thỏa viêm quân m·ệ·n·h Chúc Dực họ đi làm cái gì, ngoài lần kia vội vã từ biệt ra, thì cũng chưa từng gặp lại.
Thủy Miểu Miểu p·h·át hiện mỗi lần nàng nghe thấy doanh trại Thủy tộc vang vọng tin dữ, thì đều là sau khi nhìn thấy Thỏa viêm quân, hai người có liên quan gì tới nhau sao?
Đúng là Thỏa viêm quân là khắc tinh của mình, cứ thấy hắn là y như rằng không có chuyện tốt.
Đau đầu quá đi!
Thủy Miểu Miểu ném mình lên g·i·ư·ờ·n·g, đúng rồi, còn chuyện tiểu ca ca t·h·iếu m·á·u, chuyện này nàng giao cho đám người Lam Quý Hiên đi điều tra, cũng không biết tra ra cái gì rồi.
Nếu không tra ra được, thì nàng cũng mặc kệ đ·á·n·h r·ắ·n đ·ộ·n·g c·ỏ, mình sẽ phải bắt đầu nghĩ cách chuyển chỗ ở cho tiểu ca ca thôi, nhưng phải chuyển thế nào chứ! Hay là chuyển đến Hồng Vũ Hiên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận