Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 163: Vô đề (length: 9110)

"Các ngươi đây là có ý gì?"
Hoa Dật Tiên đợi ở trước đại môn đã lâu, vẫy tay nhìn Thủy Miểu Miểu cùng Lãnh Ngưng Si dắt tay nhau đi tới, vẻ mặt không hiểu.
Thủy Miểu Miểu thổi thổi khăn che mặt, "Khăn che mặt cũng coi như là trang sức mà, không đẹp sao?"
"Không có." Hoa Dật Tiên có lòng cầu sinh, im lặng nuốt trở về mấy chữ "cảm giác là lạ", Lam Quý Hiên bên cạnh khẽ cười, hắn ngược lại hiểu rõ vì sao Thủy Miểu Miểu mang khăn che mặt, ước chừng là vì không để Lãnh Ngưng Si tỏ ra quá mức khác biệt.
Miểu Miểu nhìn có vẻ vô tư, nhưng đối đãi người khác lại quan tâm chu đáo.
Để phòng Hoa Dật Tiên tiếp tục xoắn xuýt về cái khăn che mặt, Lam Quý Hiên ta chuyển chủ đề, "Chúng ta đi đâu trước?"
"Ta không biết, ta lại không rành đường." Thủy Miểu Miểu nói rồi nhìn về phía Hoa Dật Tiên, "Không phải ngươi nói dẫn ta đi dạo sao?"
"Hả? Ta!" Hoa Dật Tiên nhất thời không phản ứng lại, vừa rồi chỉ thuận miệng nói vậy, Hoa thành này hắn còn chưa từng tới.
Lam Quý Hiên buồn cười lắc đầu, tay cầm quạt xếp vỗ nhẹ Hoa Dật Tiên, bảo hắn lùi về sau, rồi chậm rãi kể ra: "Nói về Hoa thành, bảo hoa đài quả thực là một cảnh quan, còn có phố hoa hòe, phố hoa bia..."
"Nói thì hay đấy" Hoa Dật Tiên khoanh tay, không phục nói: "Ngươi biết đường đi không?"
Hai người này thật là ba câu không nói xong là muốn cãi nhau, Thủy Miểu Miểu vội vàng cười ha hả, "Đi dạo phố thì tùy tiện đi, chỗ nào đông người thì mình đi chỗ đó, cứ theo số đông."
Người đi trên phố quả thực rất đông, cơ bản đều là từng tốp năm tốp ba, cảm giác hy vọng tìm được tiểu ca ca trở nên xa vời, Thủy Miểu Miểu ngó đông ngó tây còn muốn nhảy nhót, đều bị Lãnh Ngưng Si đè xuống.
"Vết thương chưa lành, không nên vận động mạnh."
"Nhảy một chút thì đâu có mạnh." Thủy Miểu Miểu tát kiều thế nào cũng vô dụng, Lãnh Ngưng Si vẫn kiên quyết ngăn lại hết thảy những hành động có vẻ quá hoạt bát của Thủy Miểu Miểu.
"Chúng ta chơi trò chơi đi." Hoa Dật Tiên đề nghị: "Chúng ta thử đoán những người này là người của tông môn nào?"
"Ta cảm giác ngươi đang nhằm vào ta." Thủy Miểu Miểu nhìn xung quanh, người trên đường tuy đều đeo lệnh bài tông môn sáng bóng, nhưng Thủy Miểu Miểu một cái cũng không nhận ra, bèn đếm trên đầu ngón tay: "Tông môn ta biết chỉ có Cổ Tiên tông, Vạn Hoàng tông của Lãnh Ngưng Si, Thú Hoàng tông của ngươi và Lam Quý Hiên."
Xong, đến đây là hết, Thủy Miểu Miểu ngại ngùng nhìn Lam Quý Hiên.
"Thánh Nho tông." Lam Quý Hiên khéo hiểu lòng người nói.
"Mọi người thấy đó, trò chơi này rõ ràng là lừa mình ta."
"Cũng không hẳn, ngược lại ta biết một ít, nhưng cũng chưa từng thấy lệnh bài của họ." Lãnh Ngưng Si nghiêng đầu đánh giá người đi đường này, nhìn cái lệnh bài rồi nhỏ giọng hỏi: "Đây không phải là tông môn nào sao?"
Tông môn khác đều có hoa văn riêng, cái lệnh bài đen thui này cứ như một khối sắt, Lãnh Ngưng Si thật không biết.
"Người Tiên minh." Lam Quý Hiên tùy ý liếc mắt một cái rồi nhẹ nhàng trả lời.
"Tiên minh sao? Cảm giác không hay thấy ở Tiên minh lắm."
"Ừ ừ ừ." Thủy Miểu Miểu phụ họa Lãnh Ngưng Si, cũng gật đầu.
"Chỉ có người tầng cao mới được đeo loại lệnh bài này, làm bằng toàn minh sắt, nói là có thể bắt hồn phách người ta để phòng những ma tu giảo hoạt, quỷ quyệt giả c·h·ế·t các kiểu."
"Ta nhớ ra rồi." Thủy Miểu Miểu vỗ đầu, có chút k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g bỗng nhiên nói: "Thắt lưng của Thỏa Viêm quân treo đúng cái này."
"Ngươi đừng bảo là ngươi còn định làm rơi cái đó đi." Hoa Dật Tiên ghé vào tai Thủy Miểu Miểu nhỏ giọng nói.
"Sao cơ." Thủy Miểu Miểu cho Hoa Dật Tiên và Lam Quý Hiên một nụ cười đầy ẩn ý, "Ta biết mình đ·á·n·h không lại hắn, đợi gặp lại hắn, ta sẽ cùng hắn tiến hành giao lưu thân t·h·iết hữu hảo."
"Thôi dẹp đi." Hoa Dật Tiên chưa kịp nói hết câu, người đeo toàn minh sắt kia đã chặn đường Thủy Miểu Miểu.
"Xin hỏi."
Tuy là đột ngột chặn đường, nhưng người này nhìn không có vẻ nguy hiểm, lại thập phần lễ phép hỏi: "Các vị đã gặp Diệc Yêu linh quân chưa, có biết hiện giờ hắn ở đâu không?"
Lam Quý Hiên chắp tay, chuyển dời sự chú ý của người nọ khỏi Thủy Miểu Miểu, "Chúng tôi cũng chỉ gặp mặt một lần ở trên phố hôm qua thôi."
"Tiếc quá." Người nọ thở dài, "Nghe giọng các vị, ta còn tưởng quen biết Diệc Yêu linh quân." Hắn và Thỏa Viêm quân còn có mấy vị phụ trách hộ tống đệ t·ử Tiên minh, còn có nhiệm vụ bên cạnh là bảo vệ Chốn Đào Nguyên, kết quả vừa đến Hoa thành hôm qua Thỏa Viêm quân đã không biết tung tích, thật là sốt ruột c·h·ế·t đi được.
Người nọ từ n·g·ự·c áo lấy ra một lá bùa đưa cho Thủy Miểu Miểu, "Tại hạ Mãn Đức Minh của Tiên minh, nếu các vị gặp lại Diệc Yêu linh quân có thể báo tin giúp không?"
Liếc nhìn Lam Quý Hiên, thấy hắn gật đầu, Thủy Miểu Miểu đưa tay nhận lấy lá bùa, "Đương nhiên, ta cũng rất mong có thể nhìn thấy hắn!"
"Ta một chút cũng không muốn gặp lại Diệc Yêu linh quân." Thấy Mãn Đức Minh rời đi, Hoa Dật Tiên nhỏ giọng lẩm bẩm, "Hôm qua thật là quá đáng sợ, ta còn tưởng mình c·h·ế·t chắc, nói thật, vì sao Diệc Yêu linh quân lại bị Miểu Miểu ngươi dọa chạy?"
"Ai biết, chắc là có t·ậ·t giật mình thôi."
"Miểu Miểu lợi h·ạ·i."
"Miểu Miểu không lẽ còn trông cậy vào việc có thể dọa chạy Diệc Yêu linh quân?" Lam Quý Hiên không chút kh·á·c·h khí dội gáo nước lạnh, "Hôm qua rõ ràng hắn chỉ là không kịp phản ứng, nếu thật gặp lại, e là chúng ta chạy cũng không kịp."
"Diệc Yêu linh quân?" Lãnh Ngưng Si không hiểu hỏi: "Khi nào thì Miểu Miểu chọc đến hắn? Lúc ta đến Thời gia, người trong nhà đều cố ý dặn dò, không nên trêu chọc người của Thỏa gia, mặc dù Thỏa gia luôn lấy việc trừ ma làm nhiệm vụ của mình nhưng sự tình đều quá mức bá đạo không nói đạo lý."
Không muốn nhắc đến chuyện xảy ra ở Cổ Tiên tông, Thủy Miểu Miểu chỉ vào Hoa Dật Tiên nói: "Hắn chọc, hắn đào thắt lưng của Thỏa Viêm quân."
"A!" Lãnh Ngưng Si che miệng, ánh mắt thay đổi liên tục, không dám tin nhìn Hoa Dật Tiên, "Hoa c·ô·ng t·ử gan có hơi bị lớn đấy."
"Ngươi kia là ánh mắt gì, đâu phải ta chủ động đào..."
Cứ vậy vừa cười vừa nói đi dạo xong một con đường, Thủy Miểu Miểu không thấy một ai đội duy m·ũ, vận khí của mình kém vậy sao?
"Đằng trước đang làm gì vậy, người có vẻ chặn lại, sao nhiều nữ nhân vậy." Thủy Miểu Miểu duỗi cổ ra ngóng nhìn.
"Người của Hợp Hoan tông." Hoa Dật Tiên giành đáp, không cần nhìn lệnh bài, nhìn trang phục là biết.
"Tông gì!" Thủy Miểu Miểu hoài nghi mình nghe nhầm.
Mắt mở to thật lớn, nhìn về phía một đám nữ hài t·ử x·u·y·ê·n rất là yêu diễm ở phía trước, Thủy Miểu Miểu chần chờ hỏi: "Là chính p·h·ái sao?"
"Miểu Miểu nghĩ đi đâu đấy, tới đây đương nhiên đều là chính đạo rồi."
Thủy Miểu Miểu nghiêng đầu liếc Lãnh Ngưng Si, biểu tình nàng không đổi, nói rất bình tĩnh, được thôi, có lẽ là mình nghĩ nhiều.
Lam Quý Hiên mở quạt ra, xua đuổi hương thơm chậm rãi tỏa khắp nơi đây, "Miểu Miểu yên tâm, Hợp Hoan tông không thu nam đệ t·ử, nam tính học t·r·ộ·m c·ô·ng p·h·áp của Hợp Hoan tông thì coi là ma tu, Tiên minh quy định, gặp được nam tính tu hành c·ô·ng p·h·áp của Hợp Hoan tông đều bị g·i·ế·t không tha."
"Ngươi chờ một chút." Thủy Miểu Miểu vươn tay, "Ngươi chờ ta vuốt lại đã."
C·ô·ng p·h·áp của Hợp Hoan tông, nữ tính thì học được, nam tính thì nghiêm c·ấ·m tu hành, vậy đó phải là c·ô·ng p·h·áp gì đây? Chắc chắn là không đứng đắn rồi!
Thủy Miểu Miểu cảm giác thế giới quan đang sụp đổ, cái Tiên minh này rốt cuộc định nghĩa và lựa chọn ma tu như thế nào, cảm giác quy tắc rất thoáng a.
Bất quá nghe Lam Quý Hiên nói vậy, Thủy Miểu Miểu lại rất hứng thú với Hợp Hoan tông này, "Chúng ta đi xem một chút đi!"
Không ai phản đối, nhưng vừa đi được mấy bước, Thủy Miểu Miểu cảm giác mình đã bị người giữ lại.
Vì sao người đứng cạnh mình biến thành Lam Quý Hiên và Hoa Dật Tiên.
"Kia là cái gì, phía trước không có gì hay đâu, chúng ta đổi phố đi dạo." Lam Quý Hiên nói.
"Đúng đó, để ta xem, chỉ là mấy cô nương đang c·ã·i nhau, không dễ nhìn."
Gì mà xem một chút, chiều cao không đủ hả, Thủy Miểu Miểu liếc Hoa Dật Tiên, nhón chân lên cũng muốn tìm tòi hư thực, nhưng đã bị Hoa Dật Tiên và Lam Quý Hiên kẹp lấy.
"Ngưng Si cô nương, ngươi cũng theo kịp đi." Lam Quý Hiên nhắc nhở.
"À, vâng." Lãnh Ngưng Si quay đầu nhìn đám người rồi nhu thuận đuổi theo.
"Không phải, các ngươi làm gì vậy! Ta chỉ xem một chút thôi mà." Thủy Miểu Miểu kêu lên, cũng không dám động đậy mạnh, cánh tay trái b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g của nàng còn đang ở trong tay Hoa Dật Tiên, sợ làm mình đau.
"Cái đó, mọi người chậm một chút, cho ta xem một chút rồi đi, người của Hợp Hoan tông có phải đang vây quanh một người không? Ai vậy, sao cảm giác có chút quen mắt..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận