Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 724: Vô đề (length: 8750)

"Đương nhiên là yêu thích."
"Cũng không phải là tiểu miêu tiểu cẩu gì, là lang hổ báo các loại, cũng yêu thích sao?"
Thủy Miểu Miểu nuốt nước miếng, đây là chính mình nói yêu thích cái gì liền đem mình đút cho cái đó sao? Vậy mình chọn sói đi, Hoa Dật Tiên nuôi đồ cốt lang liền thật đáng yêu.
Thủy Miểu Miểu tự mình dọa mình, chủ đề này coi như qua, thanh âm kia lại hỏi tiếp, "Thích ăn đồ vật gì?"
Đây là muốn mời mình ăn đồ ý tứ sao?
"Ta không kiêng ăn gì, khẩu vị hơi cay một chút."
"Ăn ít cay thôi, dễ nổi mụn."
"Ách, cám ơn đã quan tâm."
"Có biết nấu cơm không?"
"Tạm được."
"Không tệ, bây giờ người biết nấu cơm càng ngày càng ít, song thân đều làm gì?"
"Song thân đều ở phàm giới, làm ruộng nuôi gà." Cũng không tính nói dối, Thủy Phong cũng xác thực thích làm mấy việc này, ở nhà khoanh một mảnh đất, nuôi chút gà vịt, nói như vậy mới có không khí gia đình.
Bởi vì mấy thứ c*t đ*i này, không ít lần bị An Đại Vân đ*nh cho một trận.
"Ở phàm giới, phàm giới tốt mà ~ "
Cái bầu không khí quỷ dị mà ấm áp này là sao, là ở phàm giới thì không cần lo chuyện thân thích sao?
Trong lúc hoảng hốt, Thủy Miểu Miểu cho rằng mình lạc vào đâu đó xem mắt.
"Nghe nói ngươi còn trinh tiết, có thể cho ta xem được không?"
Cái này đích thị là xem mắt rồi! Còn là loại cực kỳ xem trọng trinh tiết!
Thủy Miểu Miểu đầu óc đã rối bời, không biết nói gì, nàng rốt cuộc đến đây làm cái gì!
"Chủ thượng." Phong Linh bất đắc dĩ nhắc nhở người phụ nữ trước mặt đã phát điên gần như, chính sự đâu? Nước mắt giao nhân đâu? Điều tra hộ tịch người đâu!
"Ta chỉ hỏi thôi mà." Người phụ nữ nhào vào giường nói hồn nhiên, "Đợi hắn đường đường chính chính dẫn một cô nương về cho ta, e là ta xuống mồ rồi vẫn còn trông thấy, không thể để người ta vui chơi trước hay sao, cảm nhận trước một chút."
"Giúp ta nghĩ xem ta nên hỏi gì nữa?"
Phong Linh trầm mặc không nói, nàng nhiều lời làm gì, không chịu nổi ánh mắt của người phụ nữ, "Hỏi cô ta về quan điểm sinh con đẻ cái?"
"Ý hay đấy."
Người phụ nữ quay đầu lại, nhìn vào chiếc gương đồng được nâng niu trong tay, bên trong phản chiếu ra Thủy Miểu Miểu và Mục Thương.
Chủ thượng đúng là đang chơi trò này.
Phong Linh không biết nên nói gì, tâm tình chủ thượng bây giờ càng tốt, lát nữa nếu hai người này không lấy ra nước mắt giao nhân hoặc là hàng giả, kết cục chắc chắn không nhân từ như việc làm phân bón hoa kia đâu.
Nhưng nghĩ người đã có dũng khí đến đây, đồ vật phần lớn là thật, vậy thì tốt rồi.
Quan điểm về con cái?
Mình thì có quan điểm gì chứ, Thủy Miểu Miểu theo bản năng đi tìm tiểu ca ca, nàng còn chưa có người yêu, lấy đâu ra quan điểm, không thể dây dưa tiếp, Thủy Miểu Miểu quyết định chủ động ra tay, từ trong vòng tay lấy ra hộp đựng nước mắt giao nhân, mở ra giơ lên cao cao, ánh sáng xanh thẳm từ từ sáng lên, như đom đóm lập lòe.
"Hai mươi sáu viên?" Thủy Miểu Miểu nghe ra tiếng phẫn nộ trong cái thanh âm do hàng trăm người hợp thành.
Thủy Miểu Miểu lại bình tĩnh thong dong cười nói, đóng nắp lại, đã đến đây rồi thì không thể sợ hãi, "Ta chỉ muốn biểu đạt thành ý thôi, ngài đã mời ta đến, hẳn cũng biết ta muốn gì, hai mươi bảy viên sẽ dâng lên bằng cả hai tay."
"Vậy ta cũng biểu đạt chút thành ý."
Trong nháy mắt, trước mắt sáng rực như ban ngày.
Thủy Miểu Miểu nhắm mắt lại, mở mắt ra nhìn, nơi đây là một khe núi, bừa bộn lộn xộn bày la liệt bốn năm chục cái lồng sắt, bên trong đều là nữ tử quần áo tả tơi.
Các nàng có lẽ đã bị giam ở đây từ lâu, chỉ là không có ánh sáng nên không nhìn thấy.
Ít nhiều gì, bên cạnh mỗi nữ tử trong lồng giam đều còn đặt một đến hai cái tã lót, hoặc là ngồi một đứa bé hai ba tuổi.
Ánh sáng chói mắt, chiếu sáng cả khe núi.
Tã lót lay động, phát ra tiếng khóc ồn ào, là tiếng trẻ con.
Nhưng nữ tử trong lồng sắt thờ ơ không động lòng, các nàng cũng đang thích ứng với ánh sáng, các nàng đồng loạt nhìn Thủy Miểu Miểu, trong đôi mắt mở to là sự tuyệt vọng tĩnh mịch.
Các nàng nhìn Thủy Miểu Miểu, chỉ là nhìn, trong mắt không có vui mừng cũng không có trách móc, như một vũng nước đọng bình lặng.
Thủy Miểu Miểu thà nhìn thấy một đám người nhục mạ mình, vì sao lâu như vậy mới đến cứu các nàng, chứ không phải như thế này, chỉ xem, lặng lẽ xem, đến cả đứa trẻ sắp khóc ngất bên cạnh cũng không quan tâm.
Chỉ có con ngươi lay động, nhắc nhở các nàng vẫn còn sống.
Hộp rời khỏi tay, Thủy Miểu Miểu vô lực quỳ xuống đất, thật đáng tiếc nàng vẫn luôn rất tự tin, sẽ lập tức cứu được mọi người, kỳ thật nàng đã sớm không cứu vãn được mọi người rồi.
"Nước mắt giao nhân của ta!"
Là dây leo đầy gai đánh tới, Mục Thương tiến lên ngăn cản, bị quật bay ra ngoài, dây leo cuốn đi chiếc hộp trên mặt đất, biến mất không thấy.
Nước mắt giao nhân rất dễ vỡ.
Thủy Miểu Miểu biết, hộp kia là chống sốc.
"Công tử, công tử a!"
Thủy Miểu Miểu chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, là Vị Ương, là nàng, nàng vẫn đang nâng bụng bầu, điên cuồng lay động lồng sắt, nhắc nhở Thủy Miểu Miểu, muốn cứu là công tử.
Công tử không ở chỗ này.
Thủy Miểu Miểu véo mình một cái, ổn định tinh thần, triều thiên hô lớn, "Ngươi thu thành ý của ta, vậy còn một cái đâu!"
"Hỏi ngươi một câu nhé, ngươi phí hết tâm tư muốn cứu hắn, không tiếc lấy mạng đổi Nam Hải, hắn là ai của ngươi? Người tình sao?" Trong lời nói mang theo vô số sự lạnh lẽo.
Thủy Miểu Miểu nghe ra, đây không phải là những câu hỏi vừa rồi có thể tùy tiện đáp, nên trả lời thế nào mới khiến người hài lòng.
"Ha ha ha." Thủy Miểu Miểu cười ngây ngô mấy tiếng, từ mặt đất đứng lên, nói về chuyện mà mình kỳ thật vẫn luôn không muốn đối mặt, nghĩa vô phản cố nói, "Ngài vừa rồi hỏi ta về quan điểm đối với con cái, ta thực yêu thích trẻ con, nguyện lấy mạng tương xá, cho nên ta tới cứu con nuôi và các nàng dâu của ta."
"Con nuôi nha!" Thanh âm kia cười như không cười vài tiếng, "Ngươi xác thực rất quả quyết, xem vào lòng vì mẫu của ngươi, ta sẽ cho người chỉnh lý ổn thỏa để ngươi dẫn đi."
Là gian nan im miệng không nói.
Quay đầu tìm kiếm Mục Thương đã chắn một đòn cho mình và bị quật bay ra ngoài, Mục Thương không ngừng phun m*u, lại cười với Thủy Miểu Miểu làm dấu OK.
"Xin lỗi." Thủy Miểu Miểu nói, quay người chạy về phía từng cái lồng sắt kia, nàng không biết cái người âm tình bất định này có thể sẽ đột ngột quay trở lại hay không.
Cạy mở từng cái xiềng xích, Thủy Miểu Miểu lôi từng người ra ngoài, có người quen biết cũng có người không, đừng nhìn chỉ có bốn năm chục người.
Bốn năm chục người tạo giao nhân này, đều là những nữ tính còn sống sót từ hàng ngàn vạn người m*t tích.
"Ta nhất định sẽ mang các ngươi trở về Nam Hải, nhất định sẽ." Thủy Miểu Miểu đối với mỗi người, ai cũng hứa hẹn, nhét đám trẻ con vào ng*c các nàng, chỉ nguyện gợi lại hy vọng trong họ, một tia cũng được.
Nếu giao dịch cuối cùng không thành, nàng cũng có thể kéo dài thời gian, để mọi người chạy xa một chút.
Đem người kéo ra khỏi lồng sắt, Thủy Miểu Miểu mới phát hiện người đó là Trân Châu.
Là Trân Châu, trước kia nàng là một người thẳng thắn và đầy ánh nắng như thế nào chứ, mặc dù luôn đối đầu với Thủy Miểu Miểu, thế nhưng biết sai liền sửa.
Nhưng hiện tại hai mắt vô thần, tựa như con rối gỗ.
"Ngươi còn nhớ ta không?"
Trân Châu không có phản ứng, bị Thủy Miểu Miểu lôi ra khỏi lồng sắt, toàn thân vô lực ngã xuống đất cũng không gây ra chút phản ứng nào.
Thủy Miểu Miểu ôm lấy đứa bé trong lồng sắt, là một bé gái, không khóc rất đáng yêu, Thủy Miểu Miểu sờ sờ mặt bé, kéo tay Trân Châu, đặt lên tã lót.
"Không muốn không muốn!" Trân Châu đột nhiên giằng co kịch liệt, mắt tràn đầy kinh khủng, hất mạnh tay Thủy Miểu Miểu ra, lộn nhào trên mặt đất để tránh xa.
Nàng không thể chấp nhận được, nàng đã trơ mắt nhìn mấy đứa trẻ, ngay giây phút rời khỏi cơ thể mình, còn chưa kịp liếc nhìn thế giới bên ngoài, đã n* thành huyết hoa.
Bà đỡ nói lần này có lẽ là long phượng thai, em trai chậm hơn em gái một giây, cũng n* thành huyết hoa, m*u tươi dính đầy mặt chị.
Là một đám huyết hoa, toàn là huyết hoa, đứa bé này cũng sẽ thành huyết hoa.
Trân Châu co rúm lại trên mặt đất.
Thủy Miểu Miểu không biết làm sao quỳ xuống, mờ mịt dỗ dành đứa bé đang khóc lớn tiếng trong l*n*g, có lẽ đã biết mình bị mẹ ruột ghét bỏ......
Bạn cần đăng nhập để bình luận