Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 379: Vô đề (length: 8055)

"Tiên tôn, Miểu Miểu đến hỏi, nàng có thể trở về t·h·i·ê·n Uyên phong đi không."
"t·h·i·ê·n Uyên phong?" Hiền Ngạn tiên tôn buông thư từ trong tay xuống, nhìn Nhất Nghệ đang truyền lời cho Thủy Miểu Miểu, "Kết giới ở t·h·i·ê·n Uyên phong kia còn chưa tan đi chứ?"
"Dạ."
Ngẩn người một giây, Hiền Ngạn tiên tôn dùng thư gõ nhẹ đầu, cười nói: "Xem trí nhớ của bản tôn này, cái kết giới kia có hay không đều không ngăn được Thủy Miểu Miểu, nàng sao đột nhiên lại muốn trở về vậy?"
"Vì ta tưởng niệm cái bàn đu dây ở Dẫn Nguyệt đàm mà thôi ~"
Không ngờ Nhất Nghệ sẽ đến hỏi, Thủy Miểu Miểu tùy ý đáp, nàng tay chống má, nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vô ý thức gõ lên quyển sách trước mặt —— « Thần Ma giới lộng lẫy ».
"Bàn đu dây? Nô tài có thể xây một cái ở trong Nhân Cảnh Tiểu Trúc."
Thủy Miểu Miểu bật cười, nhìn Nhất Nghệ, "Các ngươi đối với ta tốt quá, tốt đến mức ta cảm giác mình sắp thành bạch nhãn lang rồi."
Nhất Nghệ không hiểu tại sao Thủy Miểu Miểu lại nói vậy.
"Đây đều là việc nô tài nên làm."
"Nhưng ta có coi các ngươi là nô đâu?" Thủy Miểu Miễ Math收回tầm nhìn, nàng cũng không định nói nhiều về chuyện này, mỗi thế giới có quy củ của mỗi thế giới, mỗi người có tam quan của mỗi người, nàng bất quá là đối với chính mình hữu cảm nhi p·h·á·t.
"Ngươi cứ nói với Hiền Ngạn tiên tôn như thế này, ta không muốn tham gia mấy khóa rườm rà như cái gì lễ nhạc, múa hát, kỵ xạ gì đó đâu, ta tính bỏ trốn."
"Hả?"
"Nếu không đợi đến ngày đó ta đột nhiên chạy, xuống núi tìm lang quân, bằng không cho ta về t·h·i·ê·n Uyên phong cho thanh tĩnh, chỉ có hai lựa chọn này."
"Đây là lời gốc của Thủy Miểu Miểu?"
"Đúng." Nhất Nghệ cúi đầu, không dám nhìn Hiền Ngạn tiên tôn.
"Nàng đã nói vậy, bản tôn còn có thể làm sao, các ngươi đi giúp nàng thu dọn hành lý, à đúng, nói rõ với Thủy Miểu Miểu là, đi vào rồi, thì đừng có mà luôn đi ra nữa · · · · · · "
"Hành lý?"
Thủy Miểu Miểu nhìn một loạt Nhất Nghệ, Nhị Nhĩ, Tứ Tự, và Tam Tam đứng không vừa trước mặt, khóe miệng giật một cái, Hiền Ngạn tiên tôn thật là nhanh nhẹn, nói làm là làm luôn.
"Ta không định mang hành lý, t·h·u·ậ·t p·h·áp của ta chỉ có thể mang ta một mình đi vào, đồ vật theo cùng chỉ có thể dùng để s·á·t người."
"Có thể bỏ vào trữ vật không gian."
Nhất Nghệ bọn họ nói, mặc dù Thủy Miểu Miểu không muốn lấy, nhưng bọn họ vẫn chuẩn bị rất nhiều thứ, để phòng bất trắc.
"Miểu Miểu, muội thật sự muốn về t·h·i·ê·n Uyên phong sao?" Tứ Tự có chút luyến tiếc hỏi, "Ở trong đó sẽ không có ai chăm sóc đâu."
"Ừ ~~~" ngần ngừ vài giây, Thủy Miểu Miểu gật đầu, "Vẫn là nên về thôi · · · · · ·"
"Vì sao ngươi muốn về t·h·i·ê·n Uyên phong? Vì trốn tránh học hành mà đến mức này sao!"
Thủy Miểu Miểu vừa mới tiễn chân đi, Nguyệt Sam biết chuyện nàng muốn về t·h·i·ê·n Uyên phong, chân sau đã thấy Cửu Trọng Cừu đến chất vấn.
Bị Cửu Trọng Cừu chặn ngay cửa phòng.
"Đừng có chỉ k·i·ế·m vào ta."
Cửu Trọng Cừu hơi k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, sững sờ một chút, thu tay cầm k·i·ế·m gỗ ra sau lưng, trừng mắt Thủy Miểu Miểu.
"Ngươi k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g cái gì thế?" Thủy Miểu Miểu tránh ra, đi vào phòng.
"Vào đi chứ!" Thủy Miểu Miểu quay đầu nhìn Cửu Trọng Cừu đứng im ở cửa, ngoắc tay với hắn, "Uống chén trà, hạ hỏa đi, cũng lạ thật, ta ở đây thì hai ba ngày ngươi chả thèm nói với ta một câu, giờ sao lại tới hỏi ta?"
"Ta ngày nào cũng chào hỏi ngươi mà."
"Ha ha." Thủy Miểu Miểu cười khan hai tiếng, "Toàn ta chủ động chào hỏi ngươi không à, hơn nữa lần nào ngươi cũng chỉ đáp lại ta bằng ánh mắt thôi."
"Ta có gật đầu."
"Uống trà của ngươi đi." Thủy Miểu Miểu đẩy chén trà trên bàn đến, không muốn nói chuyện phiếm với người ba c·ô·n đ·á·n·h không ra một cái r·ắ·m.
Cửu Trọng Cừu cầm lấy chén trà, xoay xoay chén, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Ta có thể chào ngươi trước mà."
"Ngươi nói gì cơ?"
Thủy Miểu Miểu vừa lỡ tay làm đổ chút nước trà, đang lau bàn, không nghe rõ một chữ nào.
"Không có gì." Cửu Trọng Cừu cúi đầu, uống cạn chén trà, "Vậy rốt cuộc vì sao ngươi muốn về t·h·i·ê·n Uyên phong? Thật sự là không muốn học?"
Liếc mắt, Thủy Miểu Miểu ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, "Ta trong lòng ngươi là người thế nào vậy? Mấy tháng nay ta có đến muộn hay vắng mặt buổi học nào không! Ngươi không thấy tờ giấy có điểm giáp đẳng dán tr·ê·n đó à! Ngày nào ta còn tự thêm giờ luyện tập đấy nhé!"
"Cũng chỉ có một khắc đồng hồ." Cửu Trọng Cừu nhìn Thủy Miểu Miểu đang k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, lạnh nhạt nói.
"Một khắc đồng hồ thì cũng là thêm giờ! Dù ta chỉ luyện thêm một giây sau giờ học thì cũng gọi là thêm giờ, đã thế, ta về t·h·i·ê·n Uyên phong dĩ nhiên là có lý do chính đáng."
"Lý do gì?"
"Là vì, không phải." Thủy Miểu Miểu đột nhiên im lặng, ghé sát mặt, đ·á·n·h giá Cửu Trọng Cừu, "Vừa rồi ngươi có phải đang dụ ta khai không đấy, ngươi học cái x·ấ·u à, sao ta phải nói cho ngươi biết, Hiền Ngạn tiên tôn còn không hỏi nhiều, ngươi là ai của ta!"
"Ta đi đây." Cửu Trọng Cừu đặt chén trà xuống, đứng lên.
Ở chung nhiều năm, Thủy Miểu Miểu liếc mắt đã thấy Cửu Trọng Cừu lại nổi giận, đưa tay túm lấy tay áo Cửu Trọng Cừu.
Phải biết tính Cửu Trọng Cừu rất lớn, khó dỗ, không dỗ ngon dỗ ngọt ngay thì hắn có thể không thèm nhìn ngươi cả tuần đấy, dù ngày mai phải đi thì cũng không nên cãi nhau chứ.
"Được rồi mà, ta cho ngươi biết, ta, ta, ta muốn yên tĩnh."
"Yên tĩnh?" Cửu Trọng Cừu hất tay Thủy Miểu Miểu ra, phủi ống tay áo mình, rõ ràng không tin.
Thủy Miểu Miểu cũng không tin, nhưng trên mặt thì thành khẩn, "Thật mà, ta thấy gần đây ta hơi nóng nảy, cần tìm chỗ nào đó để tự kiểm điểm bản thân một phen · · · · · ·"
Lời nói nửa thật nửa giả, nhìn Cửu Trọng Cừu rời đi và đóng cửa giúp, Thủy Miểu Miểu nằm sấp xuống bàn.
Nàng cũng x·á·c thực cảm thấy mình nên tĩnh tâm lại, nghĩ ngợi cho kỹ một vài chuyện.
Nhưng quyết định trở về t·h·i·ê·n Uyên phong vẫn là vì lúc muốn tìm hiểu về Thần Ma giới, nàng đã giở cuốn « Thần Ma giới lộng lẫy » đến đoạn nói về nhưỡng hỏa sâu hoa.
Trong thoáng chốc, nàng nhớ lại câu hỏi của Hiền Ngạn tiên tôn hơn mười năm trước, "Tiểu sư muội, ngươi biết Văn Nhân Tiên mang vật gì trân quý nhất từ Đông hải long cung về không?"
Nhưỡng hỏa sâu hoa, chạm vào lạnh thấu xương, đốt lên thì nóng bỏng không giải được, có tác dụng cường Tố Hồn p·h·ách, mọc ở long cung, khi long cung mở thì hoa tàn, long cung đóng thì hoa nở.
Thật muốn biết Văn Nhân Tiên đã mang nhưỡng hỏa sâu hoa ra bằng cách nào.
Nhớ lại mấy ngày đó, chẳng trách ánh mắt Hiền Ngạn tiên tôn nhìn Văn Nhân Tiên đầy lo lắng, còn đối với mình luôn có vẻ gỗ mục không thể điêu khắc.
Văn Nhân Tiên bế quan không phải vì tu luyện, mà là vì b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g, hơn nữa còn là vì mình mà bị thương.
Thật sự không hiểu nổi, sao mọi người đều tốt với mình như vậy.
Thật tốt đến mức Thủy Miểu Miểu càng thấy mình như bạch nhãn lang.
Vậy nên nàng bắt đầu chủ động học hành, chủ động tìm hiểu Thần Ma giới, muốn hiểu người ở đây, trước hết phải hiểu thế giới của họ.
Người và sự vật quan tâm, bỗng chốc có chút đếm không xuể rồi!
Thủy Miểu Miểu nghĩ rằng nàng nên thu xếp lại, về t·h·i·ê·n Uyên phong là một lựa chọn không tồi, còn có thể biết Văn Nhân Tiên xuất quan lúc nào để còn cảm ơn hắn · · · · · · Khi x·u·y·ê·n qua kết giới rồi, Thủy Miểu Miểu thở phào một hơi.
Thật sự sợ không vào được thì m·ấ·t mặt chết.
Thủy Miểu Miểu vừa đi vừa ngó nghiêng, ngắm nghía xung quanh, lúc đó cũng không thực sự đi dạo một vòng quanh t·h·i·ê·n Uyên phong, đường đến Dẫn Nguyệt đàm đi thế nào nhỉ?
"Thủy tiểu thư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận