Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 37: Vô đề (length: 8500)

Thủy Miểu Miểu mặc trên người là bộ trang phục thống nhất do Cổ Tiên tông phát cho, với màu trắng làm nền, điểm xuyết hoa văn xanh nhạt, kết hợp giữa xanh ngọc và xanh nhạt để tạo thành chiếc đai lưng, có thể xem như chỗ duy nhất không đơn điệu trên bộ quần áo này.
Ngoài ra còn có một chiếc áo khoác màu xám xanh nhạt, nhưng Thủy Miểu Miểu không mặc mà được đặc cách khoác thêm chiếc áo choàng Thiên Vũ để tham dự.
Về kiểu tóc thì không có quy định cụ thể, Thủy Miểu Miểu nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định cứ để mái tóc dài đến eo buông xõa tự nhiên khi ra ngoài, nguyên nhân là có hai.
Một là do bản thân nàng dậy muộn, hai là việc chải chuốt sơ sài của nàng còn kém cả khi tóc tai bù xù.
Lúc vừa ra khỏi cửa, Thủy Miểu Miểu giật mình bởi Cửu Trọng Cừu đang dựa vào tường ôm đao, hắn đã cởi bộ đồ đen, thay bằng bộ trang phục thống nhất của tông môn, trông có vài phần phong thái thư sinh nhà bên.
Chỉ là khi hắn mở mắt ra, ánh nhìn vẫn hung ác như trước.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy đến nửa phút, Thủy Miểu Miểu thật sự không biết nên mở lời với Cửu Trọng Cừu như thế nào, Hiền Ngạn tiên tôn bảo Cửu Trọng Cừu chăm sóc nàng, về cơ bản chỉ là sai vặt.
Ba bữa cơm đều do hắn đi lấy, quần áo cũng là hắn đưa, nhưng từ hôm qua đến giờ nàng vẫn chưa hề nói chuyện với hắn một câu nào.
Không giao tiếp cũng không sao, Thủy Miểu Miểu cũng không quá để tâm, dù sao hắn có vụ cướp đồ tiền khoa của Lam Quý Hiên, bản thân nàng thật không có ý muốn qua lại với hắn, chỉ là không hiểu sao hắn cứ nhìn chằm chằm vào nàng để làm gì?
Thủy Miểu Miểu không tự luyến đến mức cho rằng bản thân xinh đẹp, phục sức của Cổ Tiên tông có màu sắc khá mộc mạc, thể hiện vẻ cổ kính và khí phách, bộ đồ này rất hoàn mỹ tôn lên ưu điểm trên khuôn mặt Thủy Miểu Miểu - đó là sự linh động.
Trước khi Thủy Miểu Miểu hết kiên nhẫn, Cửu Trọng Cừu cuối cùng cũng mở miệng "Ngươi, muốn cứ vậy mà đi à."
Là nàng mặc sai rồi sao? Thủy Miểu Miểu cúi đầu kiểm tra lại trang phục của mình.
"Tóc." Nghe được lời Cửu Trọng Cừu, Thủy Miểu Miểu chợt hiểu ra, nhưng biết làm sao giờ?
"Ta không biết chải." Thủy Miểu Miểu nói thẳng.
Thủy Miểu Miểu thấy rõ ánh mắt Cửu Trọng Cừu lóe lên tia không thể tưởng tượng được, chắc hẳn giờ trong lòng hắn đang thầm mắng trong lòng làm gì có ai con gái lại như vậy.
"Có thể đi được chưa?" Thủy Miểu Miểu tiện tay hất nhẹ mái tóc, không hề để tâm nói: "Bọn họ cũng đâu có quy định kiểu tóc."
Chưa dứt lời Cửu Trọng Cừu đã trực tiếp không để ý tới lời Thủy Miểu Miểu, lướt qua vai Thủy Miểu Miểu, vào phòng, nhìn xung quanh một lượt, rồi đi về phía bàn trang điểm, đứng lại quay đầu nhìn Thủy Miểu Miểu.
Chắc là hắn muốn chải tóc cho ta, lo lắng bất an chậm rãi đi đến bàn trang điểm, ngồi xuống.
Cửu Trọng Cừu cầm lấy lược, không nói một lời bắt đầu chải tóc cho Thủy Miểu Miểu, động tác thuần thục và nhẹ nhàng ngoài dự kiến.
"Xem ra, không ngờ ngươi còn biết chải tóc." Để làm dịu bầu không khí im lặng, Thủy Miểu Miểu nói.
"Ừm, ta có một muội muội."
"Ngươi cũng hay chải tóc cho muội muội như vậy hả." Vừa dứt lời, Thủy Miểu Miểu cảm thấy da đầu tê rần, ánh mắt Cửu Trọng Cừu trong gương trở nên ảm đạm mấy phần.
Chắc hẳn mình đã vô tình chạm đến vảy ngược của hắn, "Thực xin lỗi." Thủy Miểu Miểu nói, sau đó im lặng.
Sau khi chải tóc mượt mà, Cửu Trọng Cừu lục tung bàn trang điểm của Thủy Miểu Miểu lên, cuối cùng không nhịn được mà nói: "Ngươi thật sự là con gái sao? Sao một món đồ trang sức cũng không có."
Ngượng ngùng cười trừ, Thủy Miểu Miểu vừa định lấy đồ trong không gian thủy doanh thì Cửu Trọng Cừu đã không kiên nhẫn giật lấy dải băng đen trên tay nàng, dùng nó làm dây buộc tóc, buộc lên tóc Thủy Miểu Miểu.
Tóc được búi gọn lên, để lộ đôi bông tai đỏ bên tai phải, đôi bông tai đỏ này xua đi vẻ đơn điệu của bộ trang phục, khoác thêm áo choàng lên, Thủy Miểu Miểu bị bao trọn trong đó lại trở nên nhỏ nhắn hơn.
Cười với Cửu Trọng Cừu, tỏ vẻ cảm ơn.
Đột nhiên Cửu Trọng Cừu bắt đầu hối hận, nụ cười của Thủy Miểu Miểu luôn trùng hợp với một bóng hình trong trí nhớ hắn, khiến hắn bối rối.
Thanh âm rên rỉ từ thanh đao bên ngực phát ra, chỉ mình Cửu Trọng Cừu nghe thấy, Cửu Trọng Cừu tập trung ý chí, không nói lời nào mà đi trước.
Thủy Miểu Miểu ở phía sau chỉ còn cách tăng nhanh bước chân đuổi theo, dù sao bản thân nàng cũng không biết đường.
Đến điểm tập hợp đã muộn, nhưng Thủy Miểu Miểu và Cửu Trọng Cừu vẫn đi đến hàng phía trước đợi.
Nhìn bậc thang trước mặt, Thủy Miểu Miểu có dự cảm không lành, chẳng lẽ cứ phải leo bậc thang mà tu hành sao!
Chín ngàn chín trăm bậc thang, đi lên đến đỉnh, bái tổ sư gia.
Thủy Miểu Miểu bắt đầu hối hận vì sao mình lại thức dậy, cứ ngủ tiếp không phải sẽ không có chuyện gì sao, Cửu Trọng Cừu đã đi khuất bóng, những người phía sau Thủy Miểu Miểu cũng đều lần lượt bước lên bậc thang.
Vốn dĩ còn ở hàng đầu, Thủy Miểu Miểu đã tụt xuống vị trí cuối cùng.
Hít sâu một hơi, Thủy Miểu Miểu chuẩn bị tâm lý chấp nhận số phận, thì đột nhiên phát hiện sự việc dễ dàng hơn dự tính.
Rõ ràng bản thân đi rất chậm rất chậm, mà lại vượt qua từng người từng người phía trước, không cảm thấy mệt, cứ như đi trên mặt đất bằng phẳng, mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi.
Thủy Miểu Miểu vượt qua Cửu Trọng Cừu, trước mặt cũng không còn ai để vượt, Thủy Miểu Miểu là người đầu tiên bước chân lên bậc thang chín ngàn chín trăm.
Chưa kịp thở, nàng đã nhớ tới lời Hiền Ngạn tiên tôn đã nói, khai quang kỳ, hóa ra bản thân đã đạt tới khai quang kỳ.
Chẳng lẽ là vì thế mà mình mới dễ dàng như vậy sao?
Thủy Miểu Miểu quay đầu nhìn lại, gió trên đỉnh núi có chút lớn, thổi bay dải buộc tóc, Thủy Miểu Miểu đưa tay giữ chặt dải băng, nhìn xuống bậc thang phía dưới.
Gió thổi tóc xanh, ẩn hiện đôi bông tai mang theo vài phần yêu dị.
Thủy Miểu Miểu nhìn xuống đám người vất vả leo lên bên dưới, cảm thấy có chút vui vẻ, đây chính là cảm giác tu hành sao?
"Kia là Thừa Tiên linh quân muốn thu làm đồ đệ?" Phó tông chủ Bách Lý Tuế, một người chỉ cần nhìn vào liền biết là một lão già thật thà tốt bụng, kinh ngạc nhìn Thủy Miểu Miểu, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên "Nàng thế mà lại đột phá?"
Các trưởng lão cũng đều nhìn Thủy Miểu Miểu, dành cho nàng vô vàn lời tán thưởng.
Hiền Ngạn tiên tôn liếc nhìn Thủy Miểu Miểu, không nói lời nào, cuối cùng thì cũng đã quen rồi, huống chi trên người Thủy Miểu Miểu vẫn còn yếu tố bất ổn.
Nhướng mày, Hiền Ngạn tiên tôn thấy được cấm ma chú mà mình đã hạ cho Thủy Miểu Miểu nổi lên gợn sóng, sau đó tu vi của Thủy Miểu Miểu dừng lại ở hành khí kỳ.
Thủy Miểu Miểu mở mắt ngơ ngác một hồi, không hiểu được vừa nãy lại có chuyện gì xảy ra, dù sao sau khi bái sư xong, nàng phải bắt đầu nghĩ cách gả bản thân đi, tu hành có gì quan trọng hơn chuyện gả chồng!
Cửu Trọng Cừu leo lên bậc thang cuối cùng, sau đó ngồi phịch xuống đất.
Thủy Miểu Miểu liếc nhìn Cửu Trọng Cừu, sửa sang lại mái tóc bị gió thổi rối bù của mình, dù sao cũng đã xõa ra rồi, thôi kệ vậy.
Đi đến trước mặt Cửu Trọng Cừu, Thủy Miểu Miểu đưa dải buộc tóc trong tay tới trước mặt Cửu Trọng Cừu.
Cửu Trọng Cừu sững sờ một chút, nhận lấy dải băng, sau đó buông đao xuống đất, gian nan đứng dậy, đi ra sau lưng Thủy Miểu Miểu, vuốt lại mái tóc đen cho nàng.
Từ từ, ý của ta có phải thế đâu?
Chưa kịp để Thủy Miểu Miểu phản ứng lại thì Cửu Trọng Cừu đã một lần nữa buộc tóc cho Thủy Miểu Miểu, khác với lúc đầu, lần này Cửu Trọng Cừu còn tiện tay thắt thêm nơ con bướm.
Thủy Miểu Miểu thật sự không hiểu Cửu Trọng Cừu đang nghĩ cái gì.
Dù sao sau khi chải tóc xong, Cửu Trọng Cừu nhặt thanh đao trên đất lên, giống như không hề nhìn Thủy Miểu Miểu một cái, một mình đi về phía một gốc cây dựa vào, chờ đợi mọi người.
Thật là một màn hài hòa hữu ái, ngay lúc các trưởng lão đang vui vẻ vì cảnh chải đầu này, thì đôi mắt Hiền Ngạn tiên tôn đã sớm trải qua cơn địa chấn chín độ.
Vừa rồi người kia là ai, đồ đệ của ta sao? Không thể nào! Ai đã đổi tâm cho đồ đệ của ta vậy.
Sư thúc nhỏ của ta thu đồ đệ này, thật đúng là thần nhân, Cửu Trọng Cừu cũng nghe sai bảo, mà ta làm sư phụ còn không có đãi ngộ như vậy.
Dù sao mặc kệ người khác nghĩ gì, lễ bái sư xem như đã hoàn thành một cách thuận lợi.
Nhưng sau khi bái sư xong, Thủy Miểu Miểu phát hiện mình dường như đang khổ sở, vì sao có một đám người muốn gọi mình sư thúc, sư thúc tổ a! Theo xưng hô thì bản thân đã kéo dài khoảng cách với mọi người, thế này làm sao mình còn có thể gả được chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận