Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 167: Vô đề (length: 8201)

Mọi người đều nói Thỏa Viêm Quân lợi hại, nhưng Thủy Miểu Miểu đứng một bên quan chiến thì thấy Đồng Nghi Xu đánh với Thỏa Viêm Quân có vẻ hơi lực bất tòng tâm.
Phòng thủ nhiều hơn công kích, Thỏa Viêm Quân dường như không dứt khoát tiếp các chiêu thức của Đồng Nghi Xu, chủ yếu là né tránh, nhưng vẫn không thấy Thỏa Viêm Quân bị rơi vào thế hạ phong.
Có lẽ cao nhân đánh nhau nàng xem không hiểu chăng.
Đồng Nghi Xu dùng ngón tay đâm vào cổ Thỏa Viêm Quân, liền thấy Thỏa Viêm Quân lung lay thân thể, như sắp đổ xuống.
Chân trời nổ tung một đóa pháo hoa, thu hút sự chú ý của Đồng Nghi Xu, Thỏa Viêm Quân thừa cơ đạp bay Đồng Nghi Xu, sờ vào chỗ lỗ máu trên cổ, phi tốc rút lui.
"Ai to gan dám bắt nạt người Hợp Hoan tông ta!"
Đồng Nghi Xu liếc nhìn Thỏa Viêm Quân đang chạy trốn, thầm mắng một tiếng rồi không đuổi theo nữa.
"Kia là cái gì?" Thủy Miểu Miểu chậm rãi đi ra từ phía sau tảng đá, hỏi.
"Tín hiệu cầu cứu của Hợp Hoan tông." Đồng Nghi Xu bực bội nói, rõ ràng sắp thành công rồi, mưu hoan túy đều đã hạ, lại gặp phải chuyện này.
"Ngươi mau đuổi theo tình lang của ngươi đi."
"Không, không cần, ta thấy lúc hắn chạy rất đĩnh sinh long hoạt hổ." Thủy Miểu Miểu khoát tay liên tục cự tuyệt nói.
"Lát nữa lại càng sinh long hoạt hổ." Đồng Nghi Xu đi đến trước mặt Thủy Miểu Miểu, nâng cằm Thủy Miểu Miểu lên, trong vẻ kinh ngạc của Thủy Miểu Miểu, hôn lên trán nàng.
"Ta với ngươi cũng coi như hợp ý, tuy rằng cái nguyên dương của Thỏa Viêm Quân kia ta không có phúc, ngươi cũng đừng lãng phí, « mật hoan phổ » là một trong những môn tâm pháp ôn hòa nhất của Hợp Hoan tông ta, người đời thường cầu để làm tình thú, ta truyền cho ngươi cũng không tính là vi phạm quy tắc, chỉ cần một điều phải nhớ kỹ, đợi ngươi cùng Dịch Yêu Linh Quân lĩnh hôn thư, nhất định phải cho ta mượn nó một ngày."
"Hả?"
Thủy Miểu Miểu còn chưa hiểu gì, đầu óc đang xử lý việc có thêm quá nhiều tâm pháp, liền bị ép xòe bàn tay ra, dựa theo chỉ thị của Đồng Nghi Xu, lập một lời thề có khả năng vĩnh viễn cũng không thể thực hiện.
"Được rồi, nhanh đi tìm Dịch Yêu Linh Quân đi, người trúng mưu hoan túy không trụ được bao lâu, không khéo sẽ chết người, ta cũng không muốn Thỏa gia đến tìm ta gây phiền phức."
Đồng Nghi Xu nói, huyễn hóa ra một đạo tuyến màu hồng nhạt, quấn lấy cổ tay Thủy Miểu Miểu, kéo nàng hướng chỗ Thỏa Viêm Quân bỏ chạy, còn mình thì bay về hướng pháo hoa xuất hiện.
"Ta muốn xem ai dám làm tổn thương người Hợp Hoan tông ta!"
"Không phải." Thấy bóng dáng Đồng Nghi Xu biến mất, Thủy Miểu Miểu liều mạng giãy giụa, "Mang ta đi cùng với!"
Tuy rằng nàng vẫn không thể hoàn toàn hiểu những lời kia của Đồng Nghi Xu, nhưng có một điều khẳng định, cái gọi là mưu hoan túy kia chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì, Hợp Hoan tông xuất phẩm, ngươi nói nó có thể làm ra cái gì!
Thủy Miểu Miểu dùng tay cắn xé, thế mà không giải được sợi dây hồng, sợi dây hồng cố chấp, mang theo Thủy Miểu Miểu đang phát điên không thôi hướng sâu trong rừng rậm.
Hoa Dật Tiên ba người trốn ở chỗ tối, nhìn Đồng Nghi Xu đột ngột xuất hiện.
"Phải làm sao bây giờ! Tiêu Cốt phu nhân trở về rồi, nhưng lại không mang theo Miểu Miểu."
Lam Quý Hiên gặm móng tay, cũng không hiểu ra sao, bọn họ tìm nữ tiên Hợp Hoan tông đổi lấy tín hiệu cầu cứu của Hợp Hoan tông, chính là mong Đồng Nghi Xu không đuổi theo Thỏa Viêm Quân nữa, mà đổi lộ tuyến mang Thủy Miểu Miểu trở về.
Xem tình hình bây giờ, Đồng Nghi Xu đây là bỏ rơi Thủy Miểu Miểu sao?
"Chỉ có thể đi tìm người quản sự của Cổ Tiên tông." Lam Quý Hiên có chút bất lực nói.
Nếu Đồng Nghi Xu chỉ là nóng vội nên chưa mang theo Thủy Miểu Miểu còn tốt, nhưng nếu bỏ mặc Thủy Miểu Miểu một mình đối diện Thỏa Viêm Quân, việc này sẽ xử lý không ổn.
Dịch Yêu Linh Quân cùng Thủy Miểu Miểu?
Ẩn giấu ý cười trong ánh mắt, Bách Lý Chính Hân đánh giá ba người trước mặt, Lam gia, Hoa gia còn một người không biết, không ngờ Thủy Miểu Miểu giao thiệp cũng rộng đấy.
"Đa tạ ba vị đã báo tin, ta sẽ phái người đi tìm, ba vị cũng yên tâm, sư muội Thủy là đệ tử của Thừa Tiên Linh Quân, xem ở phần này, Dịch Yêu Linh Quân sẽ không làm gì đâu."
Đuổi ba người Lam Quý Hiên đi, Bách Lý Chính Hân vẫy lui người bên cạnh, cũng không đưa ra bất cứ chỉ lệnh tìm người nào, ba ngày này vốn là thời gian hoạt động tự do, không tới phiên các nàng quản.
Cũng không biết Thỏa Viêm Quân có làm Thủy Miểu Miểu khó chịu không, Thủy Miểu Miểu không thoải mái, Văn Nhân Tiên Nhân chắc cũng không thoải mái, nghĩ vậy Bách Lý Chính Hân đều cảm thấy thoải mái. . . . . .
Thủy Miểu Miểu cuối cùng cũng đốt đứt được sợi dây màu hồng quấn cổ tay, nhưng linh lực cũng chẳng còn bao nhiêu, đột nhiên mất đi lực kéo Thủy Miểu Miểu ngã nhào xuống đất.
Quỳ rạp trên mặt đất, Thủy Miểu Miểu nhỏ giọng thở phì phò, ngẩng đầu đánh giá xung quanh, xem ra là đã đi đến nơi sâu trong rừng rậm, cây cối che trời che khuất ánh mặt trời, ánh sáng âm u khiến xung quanh tĩnh lặng đáng sợ.
Thủy Miểu Miểu từ dưới đất ngồi dậy, nuốt nước miếng, bây giờ nàng phải làm gì đây.
Tiếng thở nặng nhọc không biết từ phương hướng nào truyền đến, Thủy Miểu Miểu sợ đến nín thở không dám phát ra chút động tĩnh.
"Tên điên!"
Thỏa Viêm Quân che cổ, hắn không biết Đồng Nghi Xu rốt cuộc đã cho hắn cái gì, nhưng chắc chắn không phải là thứ tầm thường, hắn dùng linh lực mà vẫn không áp chế được cái nóng khô của thân thể.
Khí huyết cuồn cuộn trong người Thỏa Viêm Quân, ánh mắt mê ly, mũ đội đầu sớm không biết rơi ở nơi nào, tóc tùy ý khoác lên bờ vai trần của Thỏa Viêm Quân, áo ngoài sớm không biết bị chính hắn cởi ra ở đâu, thân trên cường tráng đầy mồ hôi.
Bụi cây cao nửa người lay động, Thỏa Viêm Quân phải vịn kiếm mới có thể đứng vững, gian nan vượt qua bụi cây, cùng Thủy Miểu Miểu trên mặt đất bốn mắt nhìn nhau.
Mắt Thỏa Viêm Quân lộ vẻ hung quang, trong mắt trần trụi tình dục, khiến Thủy Miểu Miểu theo bản năng ôm chặt lấy mình, nàng cũng không đến làm thuốc giải.
Tiếng thở nặng nề càng lúc càng kéo dài, Thủy Miểu Miểu căng thẳng hóa thủy doanh ẩn thành kiếm, đổi lấy tiếng hừ lạnh khinh thường của Thỏa Viêm Quân.
Hắn gian nan quay đầu đi, hắn cần phải tìm nguồn nước, trước dựa vào ngoại lực hạ nhiệt một chút, sau đó mới tính biện pháp xử lý.
Nàng bị phớt lờ, nên cảm thấy may mắn hay là nên hối hận đây?
Thủy Miểu Miểu cầm trường kiếm, nhìn chằm chằm bóng lưng Thỏa Viêm Quân, bây giờ tâm tình của nàng thật không biết diễn tả thế nào, cúi đầu nhìn chính mình, chẳng lẽ nàng thật sự kém cỏi đến vậy sao!
Thoáng giật mình, từ xa có tiếng động truyền đến, Thủy Miểu Miểu nhìn lại, Thỏa Viêm Quân đang quỳ nửa gối trên mặt đất.
Tiếng thở dốc càng thêm lộn xộn, dưới tác dụng của mưu hoan túy, ngũ quan của Thỏa Viêm Quân càng thêm nhạy cảm, hắn có thể ngửi được mùi thơm thuộc về thiếu nữ từ trên người Thủy Miểu Miểu.
Hắn nhẹ nhàng lau đi vệt máu tươi trên khóe miệng, kinh mạch đã có dấu hiệu chảy ngược, xem ra không thể dùng linh lực để áp chế được nữa, con mẹ nó Đồng Nghi Xu này chơi thật!
Nhưng nếu giờ rút hết linh lực... Thỏa Viêm Quân suy nghĩ hay là tự vẫn cho xong, dù sao như thế nào cũng là đau đớn vô biên.
"Cái kia..." Thủy Miểu Miểu cẩn thận lên tiếng nói, "Lúc nãy bị kéo chạy hình như ta có thấy một cái ao ở đằng kia."
Trong nháy mắt, Thỏa Viêm Quân đã biến mất tại chỗ.
Chậm rãi đứng lên, Thủy Miểu Miểu vỗ nhẹ đất cát trên váy, hồi tưởng lại các hành động quái dị của Thỏa Viêm Quân, buồn cười kéo lê trường kiếm không nhanh không chậm hướng về phía đầm nước.
Thỏa Viêm Quân là chính nhân quân tử?
Nhìn bộ dạng nhỏ mọn kia của hắn, là biết Thỏa Viêm Quân tuyệt đối không có khả năng dính dáng gì đến hai chữ "quân tử", huống chi những tích sự làm người ta không kịp phòng tránh của hắn.
Thỏa Viêm Quân không phải là quân tử, nên thuốc giải đưa tới cửa cũng không thèm ăn, chắc chắn là có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận