Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 161: Vô đề (length: 9224)

Vết thương trên cổ tay vẫn không ngừng rỉ m.áu, Lãnh Hoa Trân h.u.n.g h.ă.n nhìn chằm chằm bóng lưng Thủy Miểu Miểu. Nàng, người có khả năng nhất trở thành gia chủ Lãnh gia đời tiếp theo, khi nào chịu đựng sự khuất n.h.ụ.c thế này, tất cả đều tại con t.i.ệ.n nhân Lãnh Ngưng Si kia.
Những người bên cạnh còn chưa hết bàng hoàng sau vụ hỏa hoạn, ánh mắt Lãnh Hoa Trân lóe lên, nàng lấy ra một tấm lôi bạo phù cấp nhà, liền lén lút ném về phía bóng lưng Lãnh Ngưng Si.
"Oanh ~~~"
Tiếng nổ vang vọng trời xanh, đất đá xung quanh văng tung tóe, trong làn bụi mù mịt, thủy doanh ẩn của Thủy Miểu Miểu phát ra cảnh báo, nàng toàn lực triển khai tu vi chắn trước người Lãnh Ngưng Si.
Một nửa ống tay áo đã bị phá hủy, đá vụn trên mặt đất phá tan phòng ngự linh khí, găm vào da thịt, nén cơn đau nhức dữ dội, Thủy Miểu Miểu khẽ nhíu mày, mặt không đổi sắc nói: "Ngươi thật sự muốn ch.ế.t!"
Gió hóa thành đ.a.o lưỡi, được thủy doanh ẩn gia tăng thêm uy lực, trong chớp mắt Lãnh Hoa Trân đã bị đ.a.o gió c.h.é.m lên mấy chục nhát, gió không có quy tắc, Thủy Miểu Miểu cũng không đủ sức kh.ố.n.g c.h.ế, một nhát ch.é.m không trật rơi ngay giữa mi tâm Lãnh Hoa Trân, sau đó kéo đến khóe miệng.
Tiếng rít ch.ó.i tai, chói lọi, làm Thủy Miểu Miểu ngừng ngự phong chi th.u.ậ.t, nheo mắt đ.á.n.h giá Lãnh Hoa Trân đang q.u.ỳ run rẩy trên mặt đất, cả người đầy m.á.u.
Đây sẽ là người đầu tiên mình g.i.ế.t ở dị giới này sao? Khí huyết Thủy Miểu Miểu sôi sục, đầu óc rối bời, đến nước này nhất định đã thành t.ử th.ù, phải xử lý sạch sẽ mới được.
"Miểu Miểu?" Bị Thủy Miểu Miểu đẩy ngã xuống đất, tránh được lôi bạo phù, Lãnh Ngưng Si bò dậy từ dưới đất, thấy cánh tay bê bết m.á.u của nàng.
Trong phút chốc, nàng không còn tâm trí đâu nghĩ đến việc g.i.ế.t Lãnh Hoa Trân, mà nghĩ rằng Miểu Miểu hiện tại mới cần trị liệu hơn.
Lôi bạo phù dẫn đến thị vệ thành, Thủy Miểu Miểu không tiếp tục dây dưa, tiến lên cười với vẻ mặt lo lắng của Lãnh Ngưng Si, nắm lấy eo nàng th.i triển ngự phong chi th.u.ậ.t trốn đi.
Còn về Lãnh Hoa Trân, lúc nàng ra tay không hề nương nhẹ, Thủy Miểu Miểu đoán không c.h.ế.t cũng t.à.n.
Nói thật, bây giờ nhớ lại dáng vẻ Lãnh Hoa Trân, nàng liền có chút buồn n.ô.n, chuyện này còn cần từ từ làm quen, nàng cũng không muốn nóng vội, cái sá.t ý trào lên trong khoảnh khắc đó, không hề giống bản thân mình.
Buồn n.ô.n thì chớ, vai còn đau rát, Thủy Miểu Miểu cảm thấy nóng, Lãnh Ngưng Si đỡ Thủy Miểu Miểu lại cảm thấy toàn thân Thủy Miểu Miểu lạnh toát, mặt không chút m.á.u, hai người gồng mình đi vào một con hẻm nhỏ, Thủy Miểu Miểu vừa nhắm mắt đã hôn mê.
"Miểu Miểu! Miểu Miểu?" Lãnh Ngưng Si không đỡ nổi Thủy Miểu Miểu đột ngột ngã xuống, thấy hai người sắp ngã sấp xuống xuống đất, một thân ảnh từ một bên bước ra, ôm lấy Thủy Miểu Miểu.
Lãnh Ngưng Si bám vào tường đứng vững, vẻ mặt cảnh giác nhìn nam tử đầu đội mũ rộng vành đột nhiên xuất hiện này.
"Nha đầu đừng căng thẳng." Ông lão An Tuyệt hiền lành từ phía sau đi ra, Mục Thương dưới mũ trợn trắng mắt, chẳng phải đã bảo ngài đừng đến quấy rồi sao.
"Tình cờ gặp chính là duyên, một già một trẻ bọn ta chẳng qua là muốn giúp một chút."
Vốn rất cảnh giác, Lãnh Ngưng Si đ.á.n.h giá An Tuyệt lão, một thân bạch y, nụ cười hiền hòa, giống như một trưởng bối quan tâm tiểu bối, chậm rãi liền hạ lỏng cảnh giác.
"Đa tạ lão nhân gia."
Sao hắn đáng sợ hơn cả An Tuyệt lão sao? Mục Thương thấy Lãnh Ngưng Si sắp đón Thủy Miểu Miểu đi, né tránh, "Các ngươi ở đâu, ta đưa các ngươi về."
"Ách, ta cũng không rõ, vừa rồi Miểu Miểu hình như nhắc đến ở nhà Hoa công tử."
• • • • • • "Các nàng sẽ tìm đại phu cho Miểu Miểu mà." Hoa Trạch trước khi giao Thủy Miểu Miểu cho Hoa Kỳ, Mục Thương vẫn còn luyến tiếc bị An Tuyệt lão không thương tiếc túm đi.
"Địa vị Hoa gia tại Hoa Thành này còn hơn cả thành chủ, cần gì ngươi phải lo, với lại người tình nhỏ của ngươi chẳng qua nhìn tổn thương nghiêm trọng thôi, thật ra không bị làm sao, ngất đi chủ yếu là do sử dụng linh lực quá độ thôi."
An Tuyệt lão quay đầu liếc mắt Lãnh Ngưng Si đi theo sau Hoa Kỳ, cười gian xảo.
"Ngài lại muốn làm gì."
Đồ đệ quá hiểu mình thì phải làm sao?
An Tuyệt lão thu hồi ánh mắt, hiền lành nói: "Yên tâm, vở kịch này muốn xem cũng phải tám mươi một trăm năm nữa, ai biết lúc đó sẽ thành quan hệ gì, ngươi chuẩn bị cho kỹ chuyện về chốn đào nguyên đi, lão phu cũng không định tiếp tục cùng ngươi chơi trò đóng vai gia đình nữa."
Thủy Miểu Miểu tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, chứ không khó chịu gì, chỉ là cảm giác có vật gì đó đè trên người, đợi hai mắt từ từ lấy lại tiêu cự, đập vào mắt là gương mặt đang ngủ của Lãnh Ngưng Si.
Sao lại nhíu mày thế kia?
Thủy Miểu Miểu đưa tay muốn vuốt thẳng đôi lông mày đang nhíu chặt của Lãnh Ngưng Si, cơn đau nhói trên vai khiến Thủy Miểu Miểu hít một hơi lạnh.
Cơn đau cùng ký ức ngày hôm qua ập tới càng lúc càng rõ, tối hôm qua mình đã làm những gì! Hình như đã đ.á.n.h cho một người t.à.n p.hế?
Nhưng cái này không quan trọng, người kia cũng không phải là người tốt gì, rốt cuộc thì nàng ta cũng đã nghĩ xuống t.a.y gi.ế.t mình, đ.á.n.h thì đ.á.n.h, Thủy Miểu Miểu không hối hận, nhưng Ngưng Si hình như từng nói nàng cũng là người Lãnh gia, việc này sẽ gây phiền phức cho Ngưng Si sao?
"Ngươi tỉnh rồi!"
Trong lúc Thủy Miểu Miểu hối hận, Lãnh Ngưng Si mở mắt, giây tiếp theo liền ôm cổ Thủy Miểu Miểu, "Hù ch.ế.t ta! Ngươi cũng quá xúc động."
Vỗ vào cánh tay Lãnh Ngưng Si, Thủy Miểu Miểu nói: "Chẳng phải nàng muốn đ.á.n.h ngươi sao, ta liền không nhịn được, ai dè ra tay nặng quá, ta đi nói lời xin lỗi nhé?"
"Xin lỗi!" Lãnh Ngưng Si bị lời Thủy Miểu Miểu chọc cười, "Lãnh Hoa Trân có đ.á.n.h cũng không tính là gì, chỉ là trước tiên ngươi phải bảo vệ tốt bản thân."
Lãnh Ngưng Si đỡ Thủy Miểu Miểu ngồi tựa lên gối đầu, nắm chặt tay nàng.
Thủy Miểu Miểu như t.h.i.ê.n thần giáng trần, từ nhỏ đến lớn trừ mẫu thân ra, chưa có ai bảo vệ mình như vậy, vốn tưởng rằng mười năm trôi qua, ký ức gì cũng nên mờ nhạt đi, chỉ duy nhất dáng vẻ của Thủy Miểu Miểu càng thêm rõ ràng.
"Ngươi vì ta ra mặt, kết quả bản thân lại gặp chuyện, ngươi bảo ta làm sao bây giờ, rõ ràng ta lớn hơn ngươi một chút, người bảo vệ ngươi phải là ta chứ."
"Bảo vệ lẫn nhau mà, nếu ta gặp chuyện, Ngưng Si ngươi cũng tuyệt đối không bỏ mặc làm ngơ đúng không?"
"Đương nhiên." Lãnh Ngưng Si gục đầu, khẽ lau nước mắt nơi khóe mi, Thủy Miểu Miểu nắm ngược hai tay Lãnh Ngưng Si an ủi, "Tộc nhân ngươi không tiện ra tay, ta là hợp nhất, bất quá rốt cuộc vẫn là tộc nhân ngươi, có liên lụy tới ngươi không? Nếu không ổn thì đổ lên người ta đi."
"Ta ở đây lấy ra được hình như cũng chỉ có thân phận bề dưới với hậu trường." Thủy Miểu Miểu có chút vui vẻ nói đùa.
Lãnh Ngưng Si cười khẽ, điểm vào trán Thủy Miểu Miểu, "Ngươi đó chỉ là coi nhẹ chính mình thôi, tu vi ngươi chắc hẳn lợi h.ạ.i nhất trong đám người tụi ta."
"Cũng bình thường thôi." Thủy Miểu Miểu thờ ơ nói.
"Đúng rồi, lúc Lãnh Hoa Trân hạ t.a.y đ.ộ.c, tu vi ngươi biểu hiện rõ là cao hơn cô ta, sao ngươi có thể để cô ta k.h.i d.ễ? Nhớ ra cô ta cũng không ít k.h.i d.ễ ngươi, ta nói cho ngươi biết, loại chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn, nhẫn thì tụi nó được một tấc lại muốn tiến một thước, mặc dù ta biết chủ yếu là xem nắm đấm ai c.ứ.n.g, nhưng lễ nghi phép tắc vẫn bó buộc nhiều, mà ngươi thì khác à nha, đổi góc độ khác xem, cách đơn giản nhất là k.é.o hổ giương oai • • • • • • "
Thủy Miểu Miểu líu lo không ngừng truyền thụ cho Lãnh Ngưng Si thuật mặt dày, Lãnh Ngưng Si tựa như mở ra một cánh cửa thế giới mới, liên tục gật đầu.
Nàng biết, mình sẽ không để loại chuyện như vậy xảy ra nữa.
"Ta lát nữa sẽ viết thư cho tộc bên nhà, nói Lãnh Hoa Trân trước mạo phạm quan môn đệ t.ử của Thừa Tiên linh quân, ngươi thấy sao?"
"Trẻ nhỏ dễ dạy đấy, ngươi cứ nói nặng thêm chút đi, dù sao sư phụ dạo này bế quan, không để ý mấy cái này đâu, với lại Lãnh Hoa Trân không màng tình th.â.n muốn đẩy ngươi vào chỗ ch.ế.t, ngươi cũng không cần nể nang, ta nghĩ thế nào hay bỏ thế nào, những đại nhân tộc bên nhà đều biết."
Sau khi cùng Lãnh Ngưng Si bàn bạc xong kế hoạch tiếp theo liên quan đến Lãnh Hoa Trân, Thủy Miểu Miểu nói muốn xuống g.i.ư.ờ.n.g.
"Xuống gì mà xuống, ngươi nên an tâm nằm trên g.i.ư.ờ.n.g tới lúc chốn đào nguyên mở ra thì thôi."
"Ta không sao, chỉ là cánh tay hơi đau thôi, mà tay nó nằm không nằm cũng đau như nhau cả, với lại," Thủy Miểu Miểu có chút im lặng ngó ra ngoài cửa, dù gì cũng đau hơn việc lát nữa bị phiền c.h.ế.t.
"Bên ngoài có gì sao?"
"Không có gì." Thủy Miểu Miểu thu lại ánh mắt, chỉ Lãnh Ngưng Si lấy quần áo cho mình, tu vi nàng đặt tại đó, ngũ quan đều có nâng cao, không làm gì cũng nghe được hai người lầu dưới đang nói thầm, chắc lát nữa thôi Lam Quý Hiên không ngăn được Hoa Dật Tiên đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận