Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 27: Vô đề (length: 8947)

Hiền Ngạn tiên tôn buồn bực ngán ngẩm tựa vào khung cửa sổ, Tứ Tự theo phòng ngủ của Vương Nhân đi ra, "Nô tài vô năng, không biết Vương Nhân công tử bị thương ở chỗ nào."
"Đưa tay ra." Hiền Ngạn tiên tôn cũng chẳng buồn để ý Vương Nhân rốt cuộc có chữa khỏi được hay không, hắn càng để ý đến đôi tay giấu trong tay áo của Tứ Tự.
Tứ Tự vốn định giấu giếm, nhưng Hiền Ngạn tiên tôn vừa mở miệng, nàng liền duỗi hai tay ra, tuyệt đối nghe theo lời Hiền Ngạn tiên tôn, xòe lòng bàn tay ra.
"Bị ăn mòn?" Hiền Ngạn tiên tôn nhìn về phía cửa sổ, cứ như thể trên cửa sổ không có giấy chắn, ánh mắt Hiền Ngạn tiên tôn dễ dàng vượt qua đám người đang vây quanh giường Vương Nhân, rơi xuống trên người Vương Nhân.
Tứ chi Vương Nhân bị trói trên giường, bởi vì một khi buông ra, Vương Nhân đau đớn sẽ muốn đập đầu vào tường, Vương Nhân không ngừng giãy dụa, kêu la đau đớn như quỷ khóc sói tru.
"Vương Nhân này đắc tội phải người lai lịch không nhỏ à~" Thu hồi ánh mắt, Hiền Ngạn tiên tôn nhìn về phía Tứ Tự, "Tay ngươi có sao không?"
"Chỉ là dính vào chút thôi." Tứ Tự do dự nói: "Chắc là không sao."
Hiền Ngạn tiên tôn đưa tay muốn chạm vào tay Tứ Tự, bị Tứ Tự tránh đi, trong lúc cau mày, Hiền Ngạn tiên tôn ném cho Tứ Tự một tín vật, "Nghe nói Liễm Diễm Y đang ở Tiên minh làm khách, đi tìm hắn xem sao."
Lệ Uyên tiên tôn bị tiếng kêu thảm thiết của Vương Nhân làm cho đầu óc choáng váng đi ra ngoài hóng gió, vừa vặn nghe được lời của Hiền Ngạn tiên tôn, vung tay lên tín vật rơi vào tay mình, "Liễm Diễm Y! Muốn để hắn ra tay không dễ, thứ này được sao?"
"Đây là ta đưa cho Tứ Tự."
"Vậy thì được." Lệ Uyên tiên tôn thật sự chịu hết nổi Vương Cương Hào lải nhải khóc lóc kể lể, một tiếng đòi công đạo, ngươi ngược lại cho ta bằng chứng đi, chỉ cần có một chút chứng cứ thôi, dù là Cổ Tiên tông ta cũng sẽ xông vào, nhưng ngươi không có, cứ gào khan như vậy có ích gì!
Lệ Uyên tiên tôn rất muốn đi lên đá cho Vương Cương Hào hai cước, nhưng Chiêu Võ tông cùng Cự Linh tông vốn giao hảo, hơn nữa nhìn bộ dạng tóc râu hoa râm của Vương Cương Hào, mình mắng cũng không tiện. "Chuyện này ta nhận." Nói rồi, Lệ Uyên tiên tôn hưng phấn xoay người "Vương Cương Hào! À nhầm, Hào Thôn tiên tôn, xin đừng vội hỏi ra người, ông có biết Liễm Diễm Y..."
"Lệ Uyên ngươi!"
Tứ Tự "Phụt" một tiếng quỳ xuống đất, chống tay xuống đất, ngăn Hiền Ngạn tiên tôn đang muốn đi tìm Lệ Uyên tiên tôn gây phiền phức.
"Phiền phức! Nhị Nhĩ đi." Hiền Ngạn tiên tôn nói, rồi xoay người rời đi.
"Đi." Nhị Nhĩ tiến lên đỡ Tứ Tự từ dưới đất lên, Tứ Tự nhìn chằm chằm vào tay mình thất thần, liền hất tay Nhị Nhĩ đang kéo mình, bước nhanh đi thẳng về phía trước, truyền âm nói.
Nhị Nhĩ dừng bước, Tứ Tự nhanh chân đuổi theo Hiền Ngạn tiên tôn.
"Hiền Ngạn tiên tôn, tay ta hình như nghiêm trọng hơn một chút." Tứ Tự chặn Hiền Ngạn tiên tôn, giơ tay ra.
Nhìn trên tay Tứ Tự dính một chút lông tơ màu trắng, Hiền Ngạn tiên tôn tỏ vẻ mình hơi lộn xộn, mình đâu có mặc áo choàng Thiên Vũ tới đây.
Huống chi áo choàng của mình hôm qua bị tiểu sư thúc mang đi tặng cho tiểu sư muội vừa nhập môn? Tiểu sư muội Thủy Miểu Miểu~ "Lần này hạ độc thật lợi hại" Hiền Ngạn tiên tôn hơi vung tay lên, loại bỏ lông tơ trên tay Tứ Tự, "Ngươi còn chạm vào đồ gì khác không, kẻo lây cho người khác."
"Nô tỳ đã cho Nhị Nhĩ đi thu dọn rồi."
"Vậy thì tốt rồi."
Trên sườn núi, Hiền Ngạn tiên tôn ngồi trong phòng, Nhất Nghệ hầu trà bên cạnh.
"Thủy Miểu Miểu thế nào?"
"Nàng nói đêm qua vẫn lạnh run không ngủ ngon giấc, trông có vẻ buồn ngủ."
"Tiểu sư muội của ta sao có thể ngủ ngon giấc được, đúng rồi, cái áo choàng Thiên Vũ của ta thế nào rồi, có dính thứ gì không nên dính vào không?"
Nhất Nghệ không rõ ý Hiền Ngạn tiên tôn, tình hình thực tế nói: "Áo choàng Thiên Vũ rất sạch sẽ, không bẩn chút nào, có điều Miểu Miểu có vẻ rất thích nắm chặt phần lông tơ trên cổ áo."
Nghe Nhất Nghệ báo cáo, Hiền Ngạn tiên tôn bật cười, "Ta cũng thích nắm chặt, nhưng sẽ phải xem trường hợp."
Đang nói chuyện thì Nhị Nhĩ trở về.
"Sao rồi?"
"Dọn dẹp sạch rồi" Nhị Nhĩ giơ tay, đưa ra một nhúm nhỏ lông tơ như móng tay. "Tất cả ở đây."
"Tiểu sư muội của ta cũng thích nắm chặt quá nhỉ, áo choàng Thiên Vũ của ta sắp bị trụi rồi, còn Tứ Tự đâu?" Hiền Ngạn tiên tôn cất nhúm lông tơ hỏi.
"Đi bôi thuốc." Nhất Nghệ đáp.
"Bôi thuốc gì mà chữa được? Còn phần thuốc tắm cho tiểu sư muội của ta hôm nay đã chuẩn bị chưa?"
"Đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Nhị Nhĩ."
"Gọi gì Nhị Nhĩ, bảo Tứ Tự đi."
"Tay của Tứ Tự..."
"Ngươi cũng đừng đi." Hiền Ngạn tiên tôn ngắt lời Nhất Nghệ, tự nhủ: "Để Tứ Tự một mình đi, nhiều người quá sẽ làm nàng sợ."
Xét thấy vết thương trên tay Tứ Tự, cuối cùng vẫn quyết định để Nhất Nghệ đi cùng.
Thủy Miểu Miểu ngâm mình trong thuốc tắm, nhìn chằm chằm tay Tứ Tự hồi lâu, chần chừ mãi mới nhỏ giọng hỏi: "Tứ Tự, tay ngươi?"
Tứ Tự liếc mắt nhìn tay mình nói: "Vừa rồi theo tiên tôn đi xem Vương Nhân công tử, thay Vương Nhân công tử chẩn trị một phen, vô tình dính phải chút gì đó."
"Ngươi qua cả đêm mà vẫn còn tác dụng?"
Nhất Nghệ và Tứ Tự khựng lại, rồi lập tức khôi phục, cứ như thể không nghe thấy gì, tiếp tục bận tay.
Thủy Miểu Miểu chậm tiêu mới nhận ra, hít sâu một hơi, lặng lẽ lặn xuống nước, mình vừa mới nói những gì vậy chứ, rốt cuộc đây là lần đầu mình làm chuyện xấu mà, vẫn có chút khẩn trương.
Bọn họ có nghe thấy không? Chắc không có đâu... Thủy Miểu Miểu vừa lo lắng trong lòng, vừa nghịch dòng nước trên tay, tự hỏi thứ độc này có thuốc giải không.
"Miểu Miểu?"
Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói mang theo nghi hoặc của Nhất Nghệ, Thủy Miểu Miểu mới phát hiện ra mình ở bên ngoài nước quá lâu.
Tuy mình tên Thủy Miểu Miểu nhưng rốt cuộc cũng không phải động vật dưới nước, nín thở đến giới hạn Thủy Miểu Miểu, một giây sau liền nhào lên.
Tứ Tự nhanh tay lẹ mắt vớt Thủy Miểu Miểu lên.
Tựa vào thành bồn tắm Thủy Miểu Miểu ho khan, nếu chậm một chút nữa mình đã thành người đầu tiên chết đuối trong bồn tắm rồi.
Ngẩng đầu nhìn Tứ Tự trước mặt, Thủy Miểu Miểu thấy đây là cơ hội, tay lướt qua dòng nước rồi một phát nắm lấy tay Tứ Tự, "Cảm ơn, cảm ơn."
Vốn định hỏi Thủy Miểu Miểu nhưng ngại Nhất Nghệ, thấy cảnh này, nàng cắn lưỡi.
Theo lời tiên tôn, Nhất Nghệ cũng đoán được phần nào tình huống của Vương Nhân, có lẽ trong người Thủy Miểu Miểu sẽ có thuốc giải, cũng mong Thủy Miểu Miểu sẽ lấy thuốc giải chữa trị cho Tứ Tự, tất nhiên là giả vờ như không biết thì càng tốt.
Nhưng nếu muốn lấy thuốc ra, chẳng phải đều sẽ phải ở trong lòng dày vò một lúc rồi do dự mãi, cuối cùng lén lút che đậy giấu giếm đưa thuốc cho Tứ Tự sao.
Thủy Miểu Miểu quang minh chính đại kéo tay Tứ Tự không buông thế này có thật sự tốt không?
Bị Thủy Miểu Miểu nắm hai tay gần một phút, Tứ Tự mới ngơ ngác giành lại được quyền kiểm soát đôi tay.
Tứ Tự cùng Thủy Miểu Miểu mới gặp mặt hai lần, không biết tính tình Thủy Miểu Miểu, bình thường Miểu Miểu đều nhiệt tình như vậy sao?
Nhất Nghệ không hiểu ra sao về Tứ Tự, trợn mắt khinh bỉ, đúng là "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường", Thủy Miểu Miểu chiêu này dùng thật là hay.
Nửa ngày sau, Tứ Tự mới phát hiện vết ăn mòn trên tay mình không còn lan rộng nữa, quay đầu nhìn Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu vì đã giải quyết được chuyện của Tứ Tự nên đang rất thoải mái khuấy nước.
"Miểu Miểu cô nương mâu thuẫn thật không giống người tu tiên, có thể nhẫn tâm ra tay với Vương Nhân, nhưng lại không nhẫn tâm thấy ta bị thương." Tứ Tự truyền âm cho Nhất Nghệ.
"Quả thực không giống, có lẽ cũng vì không giống nên mới gây chú ý với tiểu công tử Hoa gia cùng tứ công tử Lam gia, còn cả Thừa Tiên linh quân của chúng ta nữa."
Nhất Nghệ và Tứ Tự đang trêu ghẹo gì đó, Thủy Miểu Miểu không hề hay biết, nàng đang cố gắng xâu chuỗi lại chuyện hôm qua, chắc chắn không có sơ sót gì có thể dẫn tới chỗ Cung Cách.
Rốt cuộc thì đồ đều do mình chuẩn bị, Cung Cách nhiều nhất chỉ là người dẫn đường, chỉ cần không để Cung Cách lộ mặt là tốt, Thủy Miểu Miểu không sợ chết, chỉ sợ chết mà chưa lấy được chồng.
Nếu như mình bị phát hiện, trước khi xử tử liệu có thể đưa ra một yêu cầu, gả mình cho người giết mình, như vậy cũng có thể nhắm mắt một phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận