Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 154: Vô đề (length: 8122)

Mơ mơ màng màng liền quay trở về, ngồi trên g·i·ư·ờ·n·g ôm gối đầu, Thủy Miểu Miểu ngẩn ngơ, lúc Sài Chấn Đạt kể cho mình chuyện đã xảy ra, nàng đã mờ mịt, bây giờ cũng vẫn như vậy.
Cửu Trọng Cừu thật là người làm việc lớn trong im lặng!
Hắn thật sự cho rằng đây là tốt cho ta sao? Bây giờ Bách Lý Hội nhìn ta ánh mắt toàn là s·á·t khí!
Nàng không cần mặt mũi nữa, t·r·ố·n đến phòng Cửu Trọng Cừu, chỉ mong thời gian có thể khiến mọi chuyện trôi vào quên lãng, xem tình hình bây giờ, trừ phi tẩy não Bách Lý Hội, bằng không tuyệt đối là một màn không c·h·ế·t không thôi.
Bách Lý Hội có khi nào nửa đêm bóp c·h·ế·t mình không?
Ngón tay kêu "rắc rắc" khi bị bẻ, Bách Lý Hội cự tuyệt khăn nóng xoa bụng Trương Tình đưa tới, nhìn chằm chằm Thủy Miểu Miểu, nàng phải ghi nhớ nỗi đau này, sau này gấp trăm lần trả lại, tất nhiên là đợi sau khi xuống thuyền.
Dưới ánh mắt bất t·h·iện của Bách Lý Hội, cuộc sống của Thủy Miểu Miểu trên thuyền thật sự là một ngày bằng một năm, định tìm người tán gẫu giải buồn, kết quả từ lần phát sinh ở nhà ăn kia, Cửu Trọng Cừu say sóng càng thêm nghiêm trọng.
"Hắn như vậy thật không sao chứ?"
Trên g·i·ư·ờ·n·g, Cửu Trọng Cừu sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, Thủy Miểu Miểu tùy ý vuốt ve mặt Cửu Trọng Cừu, cũng không nhận lại được một cái liếc mắt của Cửu Trọng Cừu, xem ra thật sự bị say sóng dày vò quá sức.
Ngươi nói đã như vậy, làm sao hắn có thể đ·á·n·h Bách Lý Hội ra nông nỗi gần đây vẫn thỉnh thoảng phun m·á·u chứ?
"Huynh đệ Trọng Cừu nói, bệnh này của hắn đợi thuyền dừng sẽ tự khỏi, không cần lo lắng." Sài Chấn Đạt đi tới, tốt bụng nói, hắn thật sự là nhìn không được, gương mặt Cửu Trọng Cừu tái nhợt vô thần, đều bị Thủy Miểu Miểu véo cho đỏ hồng rồi.
Trong ánh mắt chăm chú của Sài Chấn Đạt, Thủy Miểu Miểu không tiện thu tay về.
Nàng người này cái gì cũng tốt, chỉ có một chút đam mê nhỏ thích véo mặt người bên cạnh, trước kia đâu có cơ hội xuống tay với Cửu Trọng Cừu.
Cảm giác mặt Cửu Trọng Cừu này, không tốt bằng Mục Thương, nghĩ đến Mục Thương dường như đã phát hiện ra mình thích nắn mặt người khác, mỗi ngày còn sẽ dưỡng da.
Nghĩ có chút xa, Thủy Miểu Miểu đứng lên theo trong thủy doanh lấy ra ba hộp tăng linh thảo đưa cho Sài Chấn Đạt.
"May mắn hắn gặp Chấn Đạt huynh, bằng không có thể hay không nhịn đến tiên thuyền dừng lại còn là vấn đề, thật sự làm phiền các ngươi chiếu cố, một chút lòng thành, cho huynh cùng Thường Phi huynh, Tề Văn huynh."
Đầy hộp tăng linh thảo, mỗi lần trước khi tu luyện uống một ly, tuyệt đối đạt được hiệu quả gấp đôi.
"Chuyện này, đều là đồng môn giúp đỡ lẫn nhau, Tam Thủy hào phóng như vậy làm ta không nỡ từ chối." Sài Chấn Đạt cũng không che giấu tâm tình, sảng k·h·o·á·i tiếp nh·ậ·n, "Đợi sư đệ Thường Phi bọn họ trở về, ta sẽ chuyển lời."
"Ừm." Thủy Miểu Miểu không quan tâm Sài Chấn Đạt có nuốt riêng không, mấy ngày chung sống, tính nết của Sài Chấn Đạt vẫn khá tốt.
Hôm nay thăm hỏi Cửu Trọng Cừu xem như kết thúc, nàng phải nghĩ cách qua nốt ngày hôm nay, danh tiếng Tam Thủy tuy không khiến người nghe đến đã muốn chạy như ban đầu, vẫn như cũ nửa c·h·ế·t nửa s·ố·n·g.
Thủy Miểu Miểu phần lớn thời gian vẫn như người ngốc, bất quá nàng đã phát hiện mình với cái Khang Tiểu Chi, cô nương nhỏ như thỏ trắng rất có duyên.
Thỉnh thoảng lại có thể gặp gỡ nói chuyện mấy câu, làm dịu đi phiền muộn.
"Tỷ Tam Thủy! Tỷ làm gì ở đây vậy?"
Thủy Miểu Miểu đang gác bên lan can xem mây ngẩn người, quay đầu nhìn lại, thấy Khang Tiểu Chi tiểu bạch thỏ đang nhảy nhót chạy đến.
"Ta bắt mây đó!"
Thủy Miểu Miểu giơ tay thu về, tiện thể véo mặt Khang Tiểu Chi một cái, thu được ánh mắt oán trách của Khang Tiểu Chi.
"Tỷ Tam Thủy sao lại có sở thích này chứ, lần nào cũng véo mặt người ta."
"Vì Tiểu Chi đáng yêu mà!"
"Hì hì" ngượng ngùng mà cười, Khang Tiểu Chi nhìn trời, "Hình như tỷ Tam Thủy rất thích ngắm mây, đáng tiếc đám mây này chỉ chạm vào đã tan."
"Đúng vậy đó!"
Nhìn Khang Tiểu Chi vẫy tay, chặn đường đám mây, Thủy Miểu Miểu cười cảm thán.
Lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân m·ậ·t với mây, liền muốn bắt mây, dù không bắt được, bất quá Tứ Tự lại biến mây thành động vật, trêu chọc nàng một hồi lâu.
Đó là t·h·u·ậ·t p·h·áp gì? Chờ trở về nhất định phải hỏi.
Dù không biết t·h·u·ậ·t p·h·áp Tứ Tự, Thủy Miểu Miểu nhìn chằm chằm lên trời nghĩ một lát, liền thi triển ngự phong chi t·h·u·ậ·t, gió thổi dạt mây tạo thành đủ hình dạng.
"Con thỏ!" Khang Tiểu Chi kinh hỉ kêu lên.
Tốn sức vô cùng, Thủy Miểu Miểu rốt cuộc miễn cưỡng dùng gió khống chế mây, nặn ra một con thỏ, "Đừng chạm vào, nhìn thôi là được." Thủy Miểu Miểu giữ tay Khang Tiểu Chi lại, bên ngoài đám mây đều là gió vô hình.
"Tỷ Tam Thủy thật lợi h·ạ·i, ta học một chú gió bình thường mà học không được, ta căn bản không cảm ứng được phong ngũ hành, vất vả lắm cảm ứng được, thì lại không nghe sai khiến, bị sư tỷ Giai Mỹ mắng rất nhiều."
Nhờ tiên duyên mà hưng thịnh phúc, Thủy Miểu Miểu cảm thấy học mấy cái t·h·u·ậ·t p·h·áp này thật đơn giản, đương nhiên có thể thuần thục vận dụng như vậy, cũng là công sức nàng ở t·h·i·ê·n uyên phong rảnh rỗi liền luyện tập.
Nàng nhớ trên mấy quyển t·h·u·ậ·t ngự hỏa, nước, phong kia đều có một câu "Đại thành, ứng đương vô thanh vô tức, tùy tâm mà động, như tự nhiên."
Nàng hiện tại chỉ thi triển một lát, liền cảm thấy hơi mệt.
Gió tan, con thỏ cũng lập tức tan thành mây, Khang Tiểu Chi thu ánh mắt lại, lo lắng nói: "Tỷ Tam Thủy, tỷ ra nhiều mồ hôi quá."
Nói rồi, Khang Tiểu Chi lấy lụa ra, lau mồ hôi trên trán Thủy Miểu Miểu.
"Khang Tiểu Chi."
Từ xa có tiếng vọng lại, Khang Tiểu Chi thò đầu nhìn, cười chào hỏi, "Sư tỷ Giai Mỹ, cũng ra xem mây sao?"
Thang Giai Mỹ lộ nửa người, nhìn chằm chằm nơi đám mây hình con thỏ vừa biến mất, một hồi lâu, nàng gượng cười, "Em nên đi đả tọa rồi."
"Chỉ lát nữa thôi, có thể nghỉ một ngày mà?" Khang Tiểu Chi bĩu môi.
"Tu vi của em thế này mà đòi nghỉ ngơi sao, mau đi!"
"Dạ, em gặp lại tỷ Tam Thủy sau."
"Ừm." Thủy Miểu Miểu không có ý kiến gì, trong giáo dục của các nàng, tu hành vốn là quan trọng nhất, đâu ai nghĩ mình cũng ôm thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao với việc tu tiên giống nàng.
Ánh mắt của nàng theo Khang Tiểu Chi nhìn sang Thang Giai Mỹ, Thang Giai Mỹ nhẹ nhàng xoa đầu Khang Tiểu Chi, nói nhỏ gì đó vào tai cô.
Khang Tiểu Chi vui vẻ gật đầu, chạy về khoang thuyền.
Lần này Thang Giai Mỹ lại không cùng Khang Tiểu Chi rời đi, nàng vươn tay chỉ một cái, mấp máy khẩu hình mới quay người từ từ rời đi.
Tựa vào lan can Thủy Miểu Miểu nghĩ, nếu như là khẩu hình, liệu có thể coi như chính mình không nhìn, không thấy rõ, hơn nửa đêm ai lại ra đây hóng gió chứ!
Ngươi cũng không phải là nam, mình cũng đâu liêu được, chuyện ngắm trăng đêm tối phải có trai gái mới hợp, hai nữ làm cái gì.
Thang Giai Mỹ này sẽ không có sở thích đặc biệt nào đấy chứ!
Thủy Miểu Miểu suy nghĩ miên man, Thang Giai Mỹ nhìn chằm chằm Khang Tiểu Chi rất kĩ, ngày xưa mình nói chuyện với Khang Tiểu Chi tầm mười phút, nàng ta đã xuất hiện.
Nhưng nói thật, cái ánh mắt kia, Thủy Miểu Miểu không thích.
Nàng nói Khang Tiểu Chi giống thỏ trắng nhỏ, là vì cô nàng đáng yêu, vì tính cách thôi, là trêu đùa.
Mà Thang Giai Mỹ, sư tỷ được Khang Tiểu Chi ca ngợi là quan tâm, dịu dàng nhất, nhìn Khang Tiểu Chi bằng ánh mắt lại giống như nhìn con vật cưng thuộc về riêng mình.
Nếu sủng vật không hợp ý, không chịu ăn cơm đúng chỗ, không làm ra những động tác quy định, vậy thì cứ đ·á·n·h g·i·ế·t đi, ánh mắt Thang Giai Mỹ chính là như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận