Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 68: Vô đề (length: 7550)

"Dửu thảo?"
Liễm Diễm Y bưng một chén thuốc, đi vào phòng.
Giản Ngọc Trạch dựa vào đầu giường, Chử Hồng Vân ở một bên băng bó vết thương mới xuất hiện trên cổ tay Giản Ngọc Trạch.
"U mộng chẳng phải là không thể giải sao?"
"Cái đó à, đối với ta Liễm Diễm Y mà nói không có thứ gì là không thể giải." Liễm Diễm Y mặt dày vô sỉ nói, đưa chén thuốc lên phía trước.
Chử Hồng Vân ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Liễm Diễm Y, nói thì dễ nghe, nhưng giải u mộng thì có ích gì chứ, bụm mặt, Chử Hồng Vân chạy ra ngoài.
"Giản công tử hôm nay lại làm cái gì vậy?"
"Ta không khống chế được chính mình." Giản Ngọc Trạch nắm chặt tay, siết chặt, đến mức máu tươi thấm ra băng gạc trắng "Tiên sinh cái gì cũng có thể giải, vậy bí thuật thì sao?"
"Uống thuốc đi, uống rồi sẽ không còn những ý nghĩ kỳ lạ đó nữa."
Giản Ngọc Trạch nhận lấy bát lẩm bẩm, "Bí thuật không thể giải nhưng cũng có thể chống lại, thân là người mang chữ Ngọc duy nhất của Giản gia, bỏ hết tất cả đi cầu lão tổ"
"Lão tổ nhà ngươi sẽ tức điên đấy, ngươi đến mức không muốn cưới Chử tiểu thư vậy sao?"
Lắc đầu, Giản Ngọc Trạch uống một hơi cạn sạch chén thuốc, hắn nguyện ý chứ, sao có thể không muốn đâu!
Hắn nằm mơ cũng nghĩ đến, u mộng thành toàn giấc mộng của hắn, Chử Hồng Vân mặc áo cưới đẹp đẽ kiều diễm biết bao, nhưng hết lần này đến lần khác, kết cục đều như vậy không chịu nổi, giờ thì hay rồi Chử Hồng Vân không chỉ nhìn thấy mình chết, nàng còn sẽ cùng mình cùng nhau chết.
"Ngươi yên tâm, Chử tiểu thư tuyệt đối sống lâu hơn Giản công tử ngươi." Liễm Diễm Y không nhịn được nói thẳng.
"Nàng có thể sống càng tốt! Nàng vốn dĩ nên sống càng tốt! Không nên bị ta liên lụy!" Nói tới chỗ kích động, Giản Ngọc Trạch không ngừng ho khan.
"Nàng sẽ tìm được một người yêu nàng hơn ta, một người có thể che gió che mưa cho nàng."
"Ta có tay, che gió che mưa cái gì ta tự mình làm được!" Chử Hồng Vân quay trở lại, chống nạnh đứng ở cửa "Giản Ngọc Trạch ta chỉ nói một lần thôi, đời này ta sẽ chỉ gả cho ngươi, mà ngươi cũng chỉ có thể cưới ta, muốn trách thì trách ai bảo lúc nhỏ ngươi không có mắt nhìn thấy ta đủ đâu!"
"Nhưng, Hồng Vân."
Không cho Giản Ngọc Trạch có thời gian nói, Chử Hồng Vân sải bước đi tới trước giường, nâng mặt Giản Ngọc Trạch, liền hôn lên môi nàng.
Phi lễ chớ nhìn, Liễm Diễm Y ở một bên che mắt cho có lệ, hiện giờ các nàng càng ngày càng mạnh mẽ rồi, trước có Miểu Miểu sau có Chử Hồng Vân a!
"Nghe kỹ đây, đời này ngươi trốn không thoát khỏi ta đâu, kiếp sau cũng đừng nghĩ, ta mà không được mặc áo cưới của ngươi, thì ta dám coi Diêm Vương điện là hỉ đường, Thập điện Diêm Vương đều là người chứng hôn cho chúng ta, phán quan là người chủ trì, Mạnh Bà là bà mối, còn về động phòng ở đâu, thì cái này ngươi chọn."
"A, ha ha, ha ha a, ha ha ha ha" Giản Ngọc Trạch cười càng lúc càng lớn, trong lúc Chử Hồng Vân ngơ ngác, Giản Ngọc Trạch đột nhiên ôm lấy nàng, khẽ nói bên tai nàng "Ta sai rồi, sai quá đáng rồi."
Giản Ngọc Trạch nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Chử Hồng Vân, nơi đó từng có má lúm đồng tiền, giờ đã lâu không thấy. Rõ ràng là nụ cười của ngươi, là động lực để ta đấu tranh với bệnh tật, ta muốn bảo vệ nụ cười đó của ngươi, nhưng lại thỏa hiệp với bệnh tật, làm mất đi nụ cười của ngươi.
Sai thật không thể chấp nhận, ta rõ ràng đã thề phải bảo vệ nụ cười này, có thể bảo vệ được ngày nào hay ngày đó.
Có rất nhiều chuyện hắn đều quên mất do bị bệnh tật dày vò ngày một nhiều, nhưng khi nhìn thấy Chử Hồng Vân bọn họ, từng cái một đều đang hồi phục, thật ra mà nói, bản thân mình nói nghe thì hay, nếu thật sự buông tay để Chử Hồng Vân mặc áo cưới của người khác, bản thân mình làm không được!
"Ta sai rồi • • •"
Giản Ngọc Trạch nhìn mái tóc bạc của Chử Hồng Vân không ngừng lặp lại, Ai ngờ nghe cái này a!
"Ta đồng ý với nàng."
Đột nhiên Giản Ngọc Trạch thay đổi lời, Chử Hồng Vân có chút không tin được những gì mình vừa nghe, lập tức đỏ mặt, đẩy Giản Ngọc Trạch ra rồi chạy.
"Sao đột nhiên nghĩ thông suốt vậy?"
Liễm Diễm Y kéo ghế tròn, ngồi xuống, nhìn Giản Ngọc Trạch.
"Có lẽ là do thuốc của tiên sinh có tác dụng."
"Nói bậy, nào có nhanh vậy!"
"Nàng cười." Giản Ngọc Trạch khó hiểu nói, vừa rồi khi Hồng Vân tưởng tượng về đám cưới trong Diêm Vương điện, đã cười, đã lâu rồi không thấy Hồng Vân cười có lúm đồng tiền như vậy.
Hắn đã quên mất đôi má lúm đồng tiền có thể làm người ta chết mê của Hồng Vân "Bệnh tật thật sự hành hạ người." Giản Ngọc Trạch nhìn Liễm Diễm Y "Chắc hẳn tiên sinh hẳn là thấy nhiều rồi, ta quyết tâm bảo vệ nụ cười của nàng, cuối cùng lại là người khiến nàng khóc nhiều nhất, ta muốn bù đắp, rất muốn rất muốn • • • • • •"
"Muốn bù đắp bao lâu?"
"Tiên sinh muốn gì sao?"
"Cái này không được." Không cần nghĩ ngợi, Giản Ngọc Trạch thẳng thắn dứt khoát cự tuyệt.
"Lúc trước lão thái thái đã hứa rồi, sao đến chỗ ngươi lại không được."
"Thứ đó từ trước là cho con dâu Giản gia, sao tiên sinh lại muốn giành?"
Liễm Diễm Y cảm nhận được cảm giác bị Giản Ngọc Trạch làm nghẹn họng của Miểu Miểu, Giản công tử này còn có thuộc tính phúc hắc nữa a! Quả nhiên người bệnh lâu ngày đều không bình thường.
Liễm Diễm Y đứng dậy, "Ta vậy thì đi nghĩ cách khác vậy, còn có người muốn ta thay nàng chúc phúc hai người, nói tìm được người có thể cùng nhau đi đến hôn nhân, thật khó, hai người các ngươi thật may mắn."
"Những lời này là Miểu Miểu cô nương về rồi sao?" Tuy là một câu hỏi, nhưng Giản Ngọc Trạch lại khẳng định.
"Thì ra đã nghe được rồi à." Liễm Diễm Y sờ cằm, có chút trêu tức nhìn Giản Ngọc Trạch.
"Tiên sinh đừng đoán mò, Miểu Miểu cô nương, nàng thực thần kỳ." Giản Ngọc Trạch suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng lại chỉ nói ra được một câu đó.
"Nàng luôn miệng nói muốn gả cho ta, nhưng lại không thích ta, cũng không thích cái danh hiệu thiếu nãi nãi Giản gia này."
Liễm Diễm Y im lặng gật đầu, hắn cũng có cảm giác đó.
"Trong khoảng thời gian mà tổ mẫu ép buộc ta, ta đã từng thoáng nghĩ qua, hay là cưới nàng đi, nàng không thích ta, chờ ta chết hẳn cũng sẽ không đau khổ."
"Vậy cũng may Chử tiểu thư về sớm."
Giản Ngọc Trạch lắc đầu "Chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, khi Miểu Miểu cô nương ở bên cạnh, ta luôn thường xuyên nhớ về Hồng Vân, những đoạn ký ức mình đã quên, giờ nghĩ lại, nàng và Hồng Vân đều là cùng một loại người, vì cái mình yêu, mình nhớ, mình tin có thể phấn đấu quên mình mà làm, nhưng một người như vậy, sao lại muốn đòi gả cho một người mà mình không yêu? Ta không hiểu • • • • • •"
"Có khi nàng chỉ là đơn thuần bị bệnh thôi."
"Xem ra tiên sinh rất quen biết Miểu Miểu cô nương."
"Không có." Liễm Diễm Y khoát tay, vẻ mặt ghét bỏ.
Giản Ngọc Trạch cười nhạt, ánh mắt rơi trên chén thuốc một bên, "Dửu thảo là Miểu Miểu cô nương mang về đúng không, xin tiên sinh thay ta cảm tạ nàng."
"Ngươi nên cảm tạ ta mới đúng, mang về mà không biết phải kết hợp với loại thuốc gì thì có tác dụng gì."
"Đương nhiên rồi."
Giản Ngọc Trạch xuống giường, vịn vào khung giường đứng thẳng, vô cùng trịnh trọng đối với Liễm Diễm Y thi lễ một cái "Ngọc Trạch ngày sau còn cần nhờ tiên sinh, tại đây xin tạ trước tiên sinh."
Chiêu này của Giản Ngọc Trạch làm Liễm Diễm Y trở tay không kịp, chỉ có thể cười đáp ứng.
Liễm Diễm Y đột nhiên phát hiện ra a, từ sau khi gặp Miểu Miểu, toàn làm chuyện thua lỗ không, đây là muốn đổi nghề thành thiện đường à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận