Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 619: Vô đề (length: 8040)

Lưỡi đao lướt qua gương mặt Thủy Miểu Miểu, rạch ra một vệt m.á.u, cắm xuống đất.
"Không ngờ ngươi tới thật a!" Cảm nhận được cơn đau truyền đến bên má, Thủy Miểu Miểu kinh hãi quát, nếu không phải đầu nàng nghiêng nhanh, nàng đã đi gặp Thượng Đế rồi, "Ngươi bình tĩnh lại đi!"
Tỉnh táo? Loại chuyện này làm sao tỉnh táo được! Việc này trái với t.h.i.ê.n l.u.ân đạo lý! Chử Hồng Vân không thể nào tỉnh táo nổi.
Tay cầm đao chém loạn xạ, Thủy Miểu Miểu trong lúc hoảng loạn tung một cước đá mạnh vào bụng Chử Hồng Vân, đá văng con dao khỏi tay Chử Hồng Vân.
Chử Hồng Vân phản ứng cũng nhanh, lập tức giật cây trâm cài tóc trên đầu xuống, dùng t.h.u.ậ.t p.h.á.p trói chặt tứ chi Thủy Miểu Miểu, mắt khóa chặt yết hầu nàng.
Một đợt sóng ập tới, cuốn Thủy Miểu Miểu ra xa hơn chục thước, Chử Hồng Vân hai tay cầm trâm, nhắm mắt lại, nước biển tràn vào mắt, đau rát.
Vị Ương kinh ngạc nhìn về phương xa, Giản Chử trong n.g.ự.c nàng rõ ràng vẫn chưa tỉnh.
Biển lớn cứu Thủy Miểu Miểu, tạt ướt Chử Hồng Vân, ép nàng hạ nhiệt.
Vứt cây trâm trong tay, Chử Hồng Vân đột nhiên si mê cười lớn, rồi dần dần biến thành nức nở.
Thủy Miểu Miểu vẫn còn chưa hết hồn, tưởng rằng dù không bị trâm đ.â.m c.h.ế.t thì cũng bị sóng cuốn ra biển c.h.ế.t đuối, nhưng không, đến cả ướt cũng không bị ướt.
Nhìn Chử Hồng Vân đang che mặt khóc ở đằng xa, Thủy Miểu Miểu ngập ngừng gọi, "Kia cái thân, là ngươi muốn c.h.é.m ta, ngươi k.h.ó.c cái gì a."
Chử Hồng Vân lườm Thủy Miểu Miểu, ngồi bệt xuống, trông rất tủi thân.
Quan s.á.t một hồi, Thủy Miểu Miểu từ dưới đất b.ò dậy, cẩn t.h.ậ.n từng chút một tiến về phía Chử Hồng Vân, âm thầm đ.á.n.h giá nàng, rồi lặng lẽ dùng chân gạt hết những vật sắc nhọn trên bãi cát ra phía sau.
Chử Hồng Vân thấy những hành động nhỏ của Thủy Miểu Miểu, k.h.i.n.h t.h.ư.ờ.n.g hừ một tiếng, buông tay đang che mặt xuống, trợn mắt nhìn Thủy Miểu Miểu một cách dữ tợn, "Không cần cẩn t.h.ậ.n như vậy, hắn đang bảo vệ ngươi, dù ngất đi rồi, vẫn che chở ngươi!"
"Hắn? Giản Chử sao?"
"Không phải sao!"
Thủy Miểu Miểu quay đầu nhìn biển lớn, bất đắc dĩ nói, "Chỉ là một chút sai lầm nhỏ thôi, lại không p.h.á.t s.i.n.h ra chuyện gì, coi như trò đùa đi, nói thật, nam nhân ấy mà, thấy nhiều nữ t.ử một chút, cũng sẽ qua thôi."
"Ừ?" Chử Hồng Vân đột nhiên đổi giọng, "Ngươi nói vậy là có ý gì, ngươi không coi trọng ta nhi!"
"Ách." Câu này khiến mình biết trả lời sao đây, Thủy Miểu Miểu nhìn Chử Hồng Vân cảm xúc đột nhiên k.í.c.h đ.ộ.n.g, đầy đầu hắc tuyến.
"Ta nhi ưu tú như vậy, ngươi còn chê! Mù mắt rồi à!"
Cấu trúc câu nói này, thật quen thuộc a, hình như trước đây Chử Hồng Vân cũng từng cố ý gây sự chất vấn Thủy Miểu Miểu dám không thích Giản Ngọc Trạch ấy.
Thủy Miểu Miểu dở khóc dở cười nói, "Ta mà thích thì chẳng loạn sao."
"Loạn, loạn a." Chử Hồng Vân tự nhủ, thở dài, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Các ngươi, ta tưởng, tưởng rằng…"
"Nghĩ nhiều rồi." Thủy Miểu Miểu vội vã c.ắ.t đ.ứ.t lời Chử Hồng Vân, "Ta với Giản Chử có thể nói mới gặp nhau hai lần mà thôi, ta cũng mới biết Giản Chử là con ngươi, nói thật, lúc trước ngươi chạy cái gì mà chạy, nếu không thì cũng không xảy ra hiểu lầm này."
"A ~" Chử Hồng Vân lắc đầu, lau nước mắt trên mặt, "Ngươi nghĩ như vậy sao?"
"Không, không phải sao?"
"Mới gặp hai lần, ngươi biết Giản Chử sau khi về nhà đã hình dung cô nương tên Tam Thủy kia như thế nào không?" Chử Hồng Vân nhìn Thủy Miểu Miểu yếu ớt hỏi.
"Hình dung như thế nào?"
"Cả người hắn đều tỏa sáng, ta biết hắn chắc chắn đã tìm được cô nương muốn chung sống cả đời, ngươi nói mới gặp hai lần, nhưng khi hắn nói về Tam Thủy thì thao thao bất tuyệt, trong lòng trong mắt đều là nàng."
"Giản Chử bên cạnh không t.h.i.ế.u cô nương, ta nhớ trong đám người cá kia, hình như có người tên Tịch Hải, nhan sắc cũng có thể coi là bậc h.ọ.a t.h.ủ.y, nhưng cũng chưa thấy hắn nhìn nhiều, sao lại để ý đến ngươi như vậy."
"Nói thì nói cho tử tế, đừng trêu người t.h.ân c.ô.n.g kích a! Ta nhan sắc cũng đâu có kém."
Chử Hồng Vân liếc Thủy Miểu Miểu, "Xem ra trong lòng ngươi x.á.c thực không có Giản Chử, người bình thường phải hỏi Tịch Hải là ai chứ."
Thủy Miểu Miểu cười khổ nói, "Ta còn chưa định khiêu chiến giới hạn đạo đức."
"Nhưng Giản Chử nhất định sẽ." Chử Hồng Vân quay đầu nhìn Giản Chử đang ngủ say, "Con ta ta rõ, tướng mạo giống cha nó, nhưng tính cách thì chẳng giống chút nào, toàn th.e.o ta."
Thủy Miểu Miểu gật đầu, Chử Hồng Vân trước đây vì Giản Ngọc Trạch mà điên cuồng thế nào ai cũng biết.
"Cho nên, đều là ta sai." Chử Hồng Vân vừa nói vừa che mặt đau khổ.
Sao lại k.h.ó.c nữa rồi, Thủy Miểu Miểu vội vàng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng an ủi, "Không tính là sai, kịp thời sửa sai là được."
Chử Hồng Vân lắc đầu, "Lúc trước ta không nên tư tâm nghĩ sau này có thể nhờ vả, mà khiến ngươi nh.ậ.n mối kết nghĩa này."
"Chẳng phải c.ô.n.g t.ử nói sao?"
"Hắn không có, kỳ thật ta có đề nghị rồi." Nhớ lại chuyện trước kia, Chử Hồng Vân vẫn không tự chủ được bật cười, cùng với nước mắt, vừa ngọt vừa mặn.
"Có thai sao, nên thích đoán mò, ta luôn cảm thấy ngươi là tình đ.ị.c.h tiềm ẩn, muốn thăm dò một chút, hắn cự tuyệt thẳng thừng không chút do dự, có lẽ hắn sớm biết sẽ có ngày này, hắn cho rằng nợ ngươi, rồi sinh một đứa con trai đến bù đắp cho ngươi."
"Đừng k.h.ó.c." Thấy bộ dáng Chử Hồng Vân, Thủy Miểu Miểu cũng đỏ mắt, "Cũng đừng tự bịa chuyện, c.ô.n.g t.ử cự tuyệt, có lẽ chỉ vì trước đó không biết Thủy Miểu Miểu là ai thôi, ngươi là tất cả của c.ô.n.g t.ử."
"Nhưng hiện tại trong mắt Giản Chử đều là ngươi a! Ngất đi rồi cũng còn muốn bảo vệ ngươi."
Chuyện sóng biển vừa rồi, Thủy Miểu Miểu thật sự không cách nào phản bác.
"Ngươi tin vào tình yêu sét đánh không?" Chử Hồng Vân đột nhiên hỏi.
Thủy Miểu Miểu lắc đầu.
"Ta biết ngay mà, ta cũng không tin, nhưng hết lần này đến lần khác nó lại xảy ra, Giản Chử lần đầu tiên lén đi ra ngoài, trở về liền nói muốn cưới cô nương tên Tam Thủy, hắn tha hồ tưởng tượng về một hôn lễ long trọng, hắn muốn hiến dâng tất cả cho cô nương tên Tam Thủy."
"Nực cười cái gì mà vừa thấy đã yêu, đều là Giản Ngọc Trạch giở trò quỷ! Thằng nhãi này, bao nhiêu năm rồi, không thèm báo mộng cho ta lấy một lần, lại để con trai mình trông chừng ngươi." Chử Hồng Vân càng k.h.ó.c không ra tiếng, như muốn k.h.ó.c ngất đi.
Thủy Miểu Miểu xuất hiện, khơi gợi lại quá nhiều hồi ức trong Chử Hồng Vân, "Ta nhớ hắn quá, hắn có biết không, hắn cái đáng g.i.ế.t ngàn đ.a.o! Vì sao lại bỏ ta lại một mình, vì sao dám bỏ ta lại một mình."
"Ta chịu bao nhiêu uất ức hắn đều biết sao! Hắn rõ ràng đã nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ ta! Ta là trân bảo trong lòng bàn tay hắn, hắn sẽ không để ai làm tổn thương ta, nhưng tim ta lại vỡ tan hết lần này đến lần khác, nó ngày đêm đều đau đớn, vì sao hắn không tìm ta."
"Giản Chử không để ai được yên, con trai hắn khiến ta cả ngày nơm nớp lo sợ, không ai có thể giúp ta, không có ai, ngươi có biết lúc Giản Chử rơi xuống biển sâu trong c.ấ.m l.â.m, ta đã muốn c.h.ế.t như thế nào không, ta bảo vệ không được trượng phu, cũng không bảo vệ được con trai, ta chẳng làm được gì cả,"
Thủy Miểu Miểu đến, trở thành một điểm p.h.á.t t.i.ế.t cho Chử Hồng Vân, nàng túm lấy vạt áo Thủy Miểu Miểu liều m.ạ.n.g lay động, "Đều là ta sai ta sai, có biết không, Thủy Miểu Miểu thật ra ta vẫn luôn không t.h.í.c.h ngươi, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể làm bạn."
"Nhưng ta sợ, ta sợ không ai bảo vệ con ta, cho nên ta đi tìm ngươi, giả vờ dịu dàng l.ừ.a g.ạ.t ngươi l.ừ.a g.ạ.t ngươi, mối kết nghĩa này đều là do ta sai."
Thủy Miểu Miểu không biết nên nói gì, gạt đi những giọt nước mắt đang đ.ả.o quanh trong hốc mắt, kéo Chử Hồng Vân lại, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
( hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận