Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 148: Vô đề (length: 8069)

Vùi đầu vào gối, Thủy Miểu Miểu bực bội nghĩ, đường còn dài, lẽ ra các ngươi nên đả tọa tu hành, sao lại bày tiệc trà chứ.
Phòng ngủ là không gian chung, nói nhỏ một chút sẽ c·h·ế·t sao!
Không thể nhịn được nữa rồi! Thủy Miểu Miểu bật dậy từ giường, đối diện sáu cặp mắt, tổng cộng mười hai con, nhìn thoáng qua cũng thấy hết hồn.
Sao tự dưng lại nhiều người vậy, nghẹn cơn bực trở lại giường, Thủy Miểu Miểu xuống giường muốn ra ngoài hít thở không khí.
Dưới chân không biết giẫm phải thứ gì mềm mềm, trượt chân, Thủy Miểu Miểu ngã sấp mặt.
Ngồi dậy, quay đầu nhìn xuống, dưới lòng bàn chân là vỏ chuối bị dẫm nát.
Giường ta cách chỗ các ngươi tụ tập hai cái giường, vậy mà các ngươi lại ném vỏ chuối tới đây, thật là trẻ con!
Đứng dậy, phủi bụi trên người, Thủy Miểu Miểu khập khiễng đi ra ngoài.
Không được giận, toàn lũ trẻ con, bình tĩnh lại, các nàng đông quá, mình cũng đ·á·n·h không lại.
Chưa kịp ra khỏi phòng, sau lưng đã vang lên đủ loại tiếng cười "Ha ha ha ha"
"A a a a"
"Hì hì hì ha ha"
"Ta còn tưởng đường đi sẽ chán chứ!"
"Biết có trò hay để xem thì ta đã không chuẩn bị nhiều thuốc say sóng thế này."
"Còn chuối tiêu không? Cho ta một quả."
Đóng cửa lại, Thủy Miểu Miểu cố hít sâu, kiềm nén ý nghĩ muốn thiêu sống bọn họ.
Rốt cuộc ta đã chọc giận các nàng kiểu gì! Có léng phéng với bạn trai của bọn họ à? Không đúng rồi, trước khi léng phéng mình đều điều tra rồi, chắc chắn không có bạn gái mới xuống tay mà!
Xoa xoa cái bụng rỗng, Thủy Miểu Miểu lặng lẽ lắc đầu, không chấp nhặt với lũ trẻ con, kiếm gì ăn đã.
Cô nương đang nói chuyện rôm rả trong phòng, vừa bóc quýt vừa cười khinh khỉnh: "Bách Lý Hội, cái người kia là Tam Thủy đó, trông cứ như kẻ vô dụng, cũng không biết tài cán gì mà chọc vào người không nên chọc."
"Đúng là không có mắt, Vương Ngọc Hoa còn làm đổ nước vào giường ta."
"Ngươi đúng là sạch sẽ quá mức." Vương Ngọc Hoa huých Triệu Tình bên cạnh một cái, ra lệnh: "Đưa giấy đây."
"Dùng giấy gì chứ, tịnh trần thuật không biết à!" Nửa chừng có người giật lấy giấy trong tay Triệu Tình: "Đúng là đệ tử tạp dịch."
"Phùng Nhất Giai ngươi muốn c·h·ế·t à!" Vương Ngọc Hoa ném quýt trong tay, xông tới.
"Giường ta!" Bách Lý Hội chán ghét tránh ra xa, nàng hối hận rồi, lũ bạn này nghe nàng nói ở chung phòng với Tam Thủy liền la hét đòi tới xem.
Không muốn dính vào đám người đang đánh nhau loạn xạ trên giường mình, Bách Lý Hội vỗ vào vai cô bạn vẫn luôn nhìn chằm chằm ra cửa: "Trang Doanh, cô nhìn gì vậy?"
"Không gì, cô biết người này lai lịch không? Cô ta lấy lại lệnh bài rồi."
"Lấy lại lệnh bài nghĩa là không ai nhận ra, có khi là tên tạp dịch ấy chứ, đúng là xui xẻo!"
Tạp dịch nhà cô mặc đẹp dữ! Trang Doanh thầm nghĩ: "Tôi vẫn muốn biết tin tức đó truyền tới bằng cách nào..."
Tin tức được truyền tới bằng cách nào ư?
Chỉ cần bỏ chút tiền, tìm đại mấy người đi tung tin, khi có một người tin, mọi thứ sẽ lan ra như tuyết lở, không thể ngăn cản, cũng chẳng có nơi nào để điều tra.
Ai bảo Thủy Miểu Miểu tự ý khai danh chứ? Bất quá kẻ đứng sau cũng không có ý định làm gì Thủy Miểu Miểu cả, chỉ muốn gây chút khó dễ cho nàng mà thôi.
Ai bảo nàng với sư phụ đều chướng mắt chứ!
Còn việc phía dưới mọi người tự do phát huy thành cái dạng gì thì không nằm trong phạm vi nàng quan tâm, chỉ cần người của Cổ Tiên tông trở về bình an là được.
Trên đường Thủy Miểu Miểu nghi ngờ không biết mình ngủ một giấc dậy có bị thối không, sao cả nam lẫn nữ đều tránh mình như tránh tà.
Không có mùi gì mà? Tự ngửi mình, ở Thiên Uyên phong mười năm, nàng cũng lười thiết lập lại quan hệ, các ngươi muốn sao thì tùy.
Dù sao Hiền Ngạn tiên tôn cũng không ép mình kết thân với người của Cổ Tiên tông.
Tới nhà ăn, lấy khay, xếp hàng quy củ, vừa định mua cơm thì đã cảm thấy phía sau có động tĩnh, đảo mắt, Thủy Miểu Miểu nhẹ nhàng lách mình, trơ mắt nhìn một người không hãm được xe, lảo đảo đâm vào quầy thức ăn.
"Vị muội muội này xem ra rất đói bụng, em cứ mua trước đi!"
Thủy Miểu Miểu quay người sang phía quầy khác, nhưng cứ hễ chen vào là có người chen ngang.
Nhịn một lần, hai lần, đến lần thứ ba, thật vất vả mới mua được đồ ăn, liền bị người ta tông làm đổ hết xuống đất, còn bị thức ăn của người khác hắt vào người nửa trên.
"Thật, thật xin lỗi." Người tông vào Thủy Miểu Miểu cũng vô tội, là do có người khác cố tình giơ chân ngáng cô ta, nên mới tông trúng Thủy Miểu Miểu.
"Tôi, tôi, tôi sẽ đền cô một bộ quần áo"
"Khang Tiểu Chi, ai cho ngươi xen vào thế!"
Thủy Miểu Miểu còn chưa nói gì, bạn của Khang Tiểu Chi đã xông lên kéo cô ta đi.
"Nhưng Giai Mỹ sư tỷ, dù sao cũng là tại tôi đụng vào cô ấy."
Thang Giai Mỹ quay đầu liếc Thủy Miểu Miểu: "Nhiều người đụng vào cô ta sao không ai nói xin lỗi, nhìn lại đi chứ!"
"Ha." Thủy Miểu Miểu bị tức cười, ánh mắt dừng trên người kẻ ngáng chân, khay cơm trên tay liền nện xuống.
"Ngươi làm cái gì!" Kẻ kia giật mình nhảy khỏi ghế.
"Tay trượt, hơn nữa chẳng phải ngươi không thèm nói chuyện với ta sao?"
Tiếng xì xào trong nhà ăn nhỏ dần, mọi người đều không biết cái gọi là Tam Thủy này đã đắc tội ai, chẳng qua là a dua thôi, cho nên khi Thủy Miểu Miểu đem sự việc đưa ra trước mặt, thì cũng không còn nhiều người xem kịch.
Bạn của kẻ kia cũng khuyên hắn ta ngồi xuống đã.
Thủy Miểu Miểu? Say sóng chóng mặt Cửu Trọng Cừu khó khăn lắm mới tới được nhà ăn, liền thấy Thủy Miểu Miểu lấm lem vết bẩn, vừa định tiến lên, liền bị người bên cạnh chặn lại.
Là Sài Chấn Đạt, người cùng phòng.
Sài Chấn Đạt là một hán tử cao to, dễ như trở bàn tay ôm vai Cửu Trọng Cừu, xoay Cửu Trọng Cừu một trăm tám mươi độ, "Xem như nể tình là cùng phòng, huynh đệ nhắc nhở ngươi, gái đẹp không thể tùy tiện cứu..."
Không phải Cửu Trọng Cừu ư? Thủy Miểu Miểu thở dài, phủi rau quả trên áo, cái tính cách quái dị kia của hắn mà còn giao du được với bạn, mình sao lại thành cái gai trong mắt mọi người chứ.
Cũng đúng, làm đồ đệ của Hiền Ngạn tiên tôn, khi ở tông môn, xung quanh Cửu Trọng Cừu đều là con cháu thế gia, mà Cửu Trọng Cừu thì lại tự nhiên ghét người thế gia, không biết ai là ai cả, việc Cửu Trọng Cừu giao du được với bạn rốt cuộc cũng là một chuyện tốt.
Không còn chú ý tới Cửu Trọng Cừu, Thủy Miểu Miểu đi tới chỗ bán hoa quả lấy ra một trái táo đỏ tươi, cắn một miếng.
Trong nhà ăn im ắng liền vang lên tiếng nuốt nước bọt.
"Đó là hồng hương quả sao!"
"Nghe nói có ích cho tu vi."
"Ta lần trước làm nhiệm vụ gần c·h·ế·t mới kiếm được nửa quả."
"Đồ đó trân quý muốn c·h·ế·t, sao nàng ta lại có được."
"Đừng nói cho ta biết nàng định coi hồng hương quả là cơm nha!"
Nghe đám người bàn tán, Thủy Miểu Miểu ăn hết mấy quả trên tay, tiếp tục lấy thêm một quả, rồi từ từ gặm đi về phía phòng ăn.
Đằng nào cũng bị ghét, Thủy Miểu Miểu không ngại chọc thêm vài người, biết đâu có thể tạo hiệu ứng răn đe, trước khi ra tay với mình cũng phải cân nhắc, mình có đủ khả năng không.
Cửu Trọng Cừu vì say sóng, không tài nào tránh khỏi sự trói buộc của Sài Chấn Đạt, trơ mắt nhìn Thủy Miểu Miểu rời khỏi nhà ăn.
Lúc đi ngang qua, Thủy Miểu Miểu còn cho Cửu Trọng Cừu đang bị Sài Chấn Đạt khống chế một ánh mắt cố lên, Cửu Trọng Cừu cũng nên có bạn bè, cả ngày cứ u ám không tốt.
Còn về phần mình, tùy tiện thôi, Thủy Miểu Miểu tự giễu nghĩ, nàng vốn đâu phải tới để kết bạn, làm đại sứ thiện chí gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận