Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 183: Vô đề (length: 8041)

Đè xuống sự hoảng loạn nhất thời, Thủy Miểu Miểu biểu thị nàng ở giữa sự sống và c·ái c·h·ết bồi hồi cũng không phải một hai lần.
Ngự phong chi t·h·u·ậ·t dựng lên, trước bảo vệ tốt chính mình, sau đó thuần thục vận dụng huyền diệu về gân cốt tháo sức đánh tới của tiểu nãi c·ẩ·u, đem tiểu nãi c·ẩ·u hất tung trên mặt đất, ấn lên sau gáy nó cứng ngắc.
A? Diễn biến này không đúng!
Tiểu nãi c·ẩ·u ở trên mặt đất liều m·ạ·n·g giãy dụa, người phụ nữ này rõ ràng trông có vẻ rất yếu.
Thủy Miểu Miểu thấy vậy, không chút lưu tình thu nhỏ phạm vi ngự phong chi t·h·u·ậ·t, p·h·át giác được nguy hiểm, tiểu nãi c·ẩ·u không cam lòng nằm s·á·t xuống đất.
Nói thật lông tiểu nãi c·ẩ·u quá c·ứ·n·g, khó giải quyết, nhưng Thủy Miểu Miểu lại không dám buông lỏng, vừa thấy chân sau nó đầy sức mạnh liền biết nó còn nín phản kích.
"Tiểu nãi c·ẩ·u!" Một tiếng rống giận, Hoa Dật Tiên vô cùng lo lắng chạy tới.
Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn lại, nàng còn chưa từng thấy Hoa Dật Tiên nổi giận, đừng nói lông mày kia nhướng lên vẫn là có mấy phần uy nghiêm, Hoa Dật Tiên trợn mắt trừng trừng, đi lên là muốn đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ.
Tiểu nãi c·ẩ·u tựa hồ cũng biết chủ nhân nó thật sự tức giận, tai và đuôi đều cụp xuống, thật không c·ô·ng bằng, chính mình cũng đâu có làm hại gì người phụ nữ gớm g·i·ế·c này a.
Răng vẫn cứ thử, l·ồ·ng n·g·ự·c cộng hưởng p·h·át ra âm thanh bực bội, để cầu đe dọa người phụ nữ đang vặn chặt số m·ệ·n·h của nó kia.
"Thu răng về cho ta!"
Hoa Dật Tiên một quyền giáng xuống trên đầu tiểu nãi c·ẩ·u, chỉ nghe tiểu nãi c·ẩ·u "Á ô" một tiếng, Thủy Miểu Miểu p·h·át hiện lông nó vốn khó giải quyết dần dần đều mềm xuống, ánh mắt chán ghét, trong nháy mắt nhiễm vẻ kinh hỉ, lông mềm mại còn có chút đáng yêu không nỡ buông tay.
Có Hoa Dật Tiên ở đây, nó hẳn sẽ không lại đột nhiên n·ổ đ·iê·n chứ?
Nữ hài t·ử đối với những thứ lông mềm mại vốn không có sức c·hố·n·g cự, Thủy Miểu Miểu tha hồ xoa nắn bộ lông của tiểu nãi c·ẩ·u, thật thần kỳ, nó đã làm thế nào để vừa nãy cứng như sắt, mà bây giờ lại mềm như lông vũ thế này.
Này cô gái, mau bỏ tay ra, ta là thứ để ngươi có thể s·ờ loạn sao!
Tiểu nãi c·ẩ·u vừa nhe răng nanh, Hoa Dật Tiên vội ho một tiếng, nó lập tức nằm xuống, quả nhiên người phụ nữ này là t·h·i·ê·n đ·ị·c·h của mình, chủ nhân trước kia thương yêu mình nhất.
Muốn k·h·ó·c, miệng sói ủi đá xanh, chỉ thiếu ủi x·u·y·ê·n qua thôi.
"Thật, thật mềm nha!"
Thấy Hoa Dật Tiên có thể kh·ố·n·g chế được tiểu nãi c·ẩ·u, Thủy Miểu Miểu cũng càng thêm không kiêng nể gì mà xoa lên, đồng thời còn vẫy gọi Lãnh Ngưng Si bên này.
"Tới nha tới nha, rất thoải mái đó, một thú nhồi bông cỡ lớn không phải lúc nào cũng có cơ hội đâu."
"Không, không cần."
An ủi con tim vừa rồi suýt nhảy ra, Lãnh Ngưng Si khoát tay, dù mềm mại đến mấy, nàng cũng không muốn thử, đây chính là đồ cốt lang, tiếng x·ấ·u đồn xa đồ cốt lang đó!
Mặc dù nó trông có hơi ngốc nghếch, xem như vật giống chủ nhân đi, nhưng dù gì thì nó cũng là thuần chủng đồ cốt lang.
"Miểu Miểu, hay là ngươi đứng lên trước đi, để Hoa c·ô·ng t·ử thu nó lại, đừng dọa những người xung quanh."
Một đám người đang trốn ở phía xa, đồng loạt gật đầu, không biết người đang ngồi trên người đồ cốt lang này, có phải thẩm mỹ có vấn đề hay không.
Rõ ràng là một vật to lớn k·h·ủ·n·g· ·b·ố, sao mà giống thú bông được chứ.
"Không muốn." Thủy Miểu Miểu dứt khoát cự tuyệt, mấy ngày nay nàng rất phiền muộn, thật vất vả mới tìm được một thứ hay ho để chơi.
Thủy Miểu Miểu cúi người xuống, ôm lấy cổ tiểu nãi c·ẩ·u, nàng p·h·át hiện vòng lông ở cổ nó càng mềm mại tinh tế, khiến người ta không thể dừng tay.
Trong ánh nhìn chăm chú của Hoa Dật Tiên, tiểu nãi c·ẩ·u không dám nhe răng, đương nhiên cũng sẽ không cam tâm phục tùng, liều m·ạ·n·g lắc đầu, sau đó dần dần liền luân h·ã·m.
Thật thoải mái, s·ờ thật dễ chịu.
Chủ nhân nó từ trước đến giờ chưa từng vuốt lông cho nó như vậy, mỗi lần đòi vuốt ve đều bị sờ loạn một hồi, lông đều dựng đứng hết lên, sau đó nó còn phải tự chỉnh lại.
Không được, nó không thể chìm đắm, tiểu nãi c·ẩ·u cố gắng c·hố·n·g cự.
"Nó thơm quá! Vừa ngửi là biết do ngươi nuôi rồi." Thủy Miểu Miểu khen ngợi, sau đó xoa xoa đôi tai mềm mại của tiểu nãi c·ẩ·u, rồi đặt xuống một nụ hôn.
Người phụ nữ này thật là lợi h·ạ·i • • • tiểu nãi c·ẩ·u "Ê a" một tiếng, thả lỏng tứ chi vẫn luôn chạm đất.
Vậy hóa ra Hoa Dật Tiên này là nuôi c·h·ó à?
Lãnh Ngưng Si đứng một bên quan sát, nhịn không được từ từ đưa tay ra.
Chỉ thấy tiểu nãi c·ẩ·u bộc p·h·át sức mạnh, hướng Lãnh Ngưng Si gầm lên một tiếng, hất tung Thủy Miểu Miểu đang ở trên người nó, chạy về phía Hoa Dật Tiên, sau đó biến m·ấ·t không thấy đâu.
Lãnh Ngưng Si sợ đến ngây người, một hồi lâu sau mới nhớ tới tiến lên đỡ Thủy Miểu Miểu.
Vừa rồi tiếng tru sói kia có chút chói tai, Thủy Miểu Miểu loạng choạng đứng lên, tiến lên vỗ vai Hoa Dật Tiên, có chút hiếu kỳ thêm k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g hỏi, "Nó chạy đâu rồi, ngươi giấu nó ở đâu vậy, ngươi mau mang nó ra đây, ta còn chưa vuốt đủ mà."
"Miểu Miểu." Lãnh Ngưng Si ở bên cạnh ngượng ngùng nói, tay Thủy Miểu Miểu đã vỗ đến n·g·ự·c Hoa Dật Tiên rồi.
"Ngươi nói gì cơ?" Thủy Miểu Miểu quay đầu nhìn Lãnh Ngưng Si lớn tiếng, tai nàng giờ còn đang ong ong, nghe không rõ.
"Ngươi đứng vững trước đã."
Mặt Hoa Dật Tiên đỏ lên nắm lấy eo Thủy Miểu Miểu đang ngã về phía sau, sau đó lấy ra một bình sứ, ném cho Lãnh Ngưng Si, bảo nàng đổ ra tay, bịt tai Thủy Miểu Miểu lại.
Đợi một hồi lâu, Thủy Miểu Miểu rốt cuộc đứng vững, trọng tâm không còn dồn trên n·g·ự·c Hoa Dật Tiên nữa, n·g·ư·ợ·c lại tì lên vai Lãnh Ngưng Si.
"Tiếng kêu của nó lớn thật đó, trong khoảnh khắc ta cảm giác tai mình gần điếc rồi."
"Nó kiềm chế đó, trước kia nó làm điếc mấy người trông nom rồi." Hoa Dật Tiên kéo tay Thủy Miểu Miểu, đặt lọ sứ vào lòng bàn tay nàng, "Tối nay lại bôi một lần, đừng để giảm bệnh, lát nữa ta sẽ đi đ·á·n·h nó."
"Lại không phải lỗi của nó, bọn ta mười mấy năm không gặp, tiểu nãi c·ẩ·u nó chỉ là nhiệt tình chút thôi mà." Đã định vị tiểu nãi c·ẩ·u là con rối, Thủy Miểu Miểu rất nhân từ.
"Hay là tại ta làm đau nó thì sao?" Thủy Miểu Miểu nghĩ lại rồi nói: "Lần sau ngươi lại đem nó ra, ta sẽ nhẹ tay chút, mà này, ngươi thường cất nó ở đâu thế? Trong không gian à?"
"Không gian không thể chứa vật s·ố·n·g." Lãnh Ngưng Si đỡ Thủy Miểu Miểu, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Chuyện này thuộc về chuyện riêng của Thú Hoàng tông, không thể tiết lộ ra ngoài."
"À." Thủy Miểu Miểu vẫn còn hơi choáng, ngoan ngoãn gật đầu.
"Miểu Miểu, ngươi sao thế này?" Lam Quý Hiên đi tới, nhíu chặt mày lại, "Đấu võ đài Giáp tự đang gọi tên ngươi đấy."
"Đến giờ Thân rồi sao? Đến lượt ta lên sàn."
Đỡ lấy Thủy Miểu Miểu, Lam Quý Hiên thấy nàng đi đường hơi loạng choạng liền nhờ Lãnh Ngưng Si đỡ Thủy Miểu Miểu, "Nàng thế này không sao chứ?"
"Ta cũng bất ngờ khi tiểu nãi c·ẩ·u mất kh·ố·n·g chế đó."
"Các ngươi đã nuôi dưỡng chúng thế nào vậy? Lẽ ra không nên như thế chứ."
"Ta có nuôi đâu!"
Hoa Dật Tiên theo lẽ thường đương nhiên nói: "Lúc ở Thú Hoàng tông đều có chuyên gia cho ăn tắm rửa sạch sẽ, ta chỉ đứng bên xem là được."
"Vậy ngươi đã làm thế nào để bồi dưỡng sự ăn ý với chúng, khiến chúng sản sinh ỷ lại và khế ước với ngươi?"
"Bọn chúng sinh ra đã như vậy rồi, vừa thấy ta liền quấn lấy thôi mà!"
Lam Quý Hiên im lặng nhìn Hoa Dật Tiên, hắn biết Hoa Dật Tiên thể chất đặc biệt, cũng không thêm huấn luyện gì, đó chính là lãng phí t·h·i·ê·n phú, tương lai còn có khả năng gặp phải phản phệ.
"Hoa huynh, ngươi, nên có chút tiến bộ."
Lam Quý Hiên bỏ lại câu này, phất tay áo mà đi, để lại Hoa Dật Tiên tự trách.
Hắn nào có không tiến bộ? Lần trước gặp các tỷ tỷ, các nàng đều khen ngợi hắn mà! Hơn nữa hắn nuôi thú, lại là nhiều nhất trong số những người cùng tuổi, trưởng lão Thú Hoàng tông mỗi lần nhìn thấy hắn đều khen tương lai hắn có hi vọng.
Hắn không rõ, Hoa Dật Tiên được các tỷ tỷ cùng tổ nãi nãi còn cả Thú Hoàng tông sủng ái không rõ • • • • •
Bạn cần đăng nhập để bình luận