Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 40: Vô đề (length: 8258)

Cửu Trọng Cừu một mạch chạy như điên về đến Nhân Cảnh Tiểu Trúc.
Trong vườn, Hiền Ngạn tiên tôn đứng dưới tán cây nhìn đồ đệ mình hoàn toàn không đoái hoài đến mình, ngáp một cái, "Lại đi chọc Thủy Miểu Miểu?"
Cửu Trọng Cừu phanh chân, ngơ ngác nhìn Hiền Ngạn tiên tôn một chút rồi cúi đầu không nói gì.
Không nói gì thì ta không biết chắc, mặt mày hồng hào như bôi son phấn, Hiền Ngạn tiên tôn ôn tồn nói với Cửu Trọng Cừu: "Cũng cứng đầu quá đấy, ta không can thiệp, nhưng cũng đừng có cái gì cũng phải tranh giành như thế, chuyện này có gì đáng tranh."
Cửu Trọng Cừu cũng không rõ vì sao mình cứ phải làm vậy, chỉ là không quen mắt thôi, Thủy Miểu Miểu cười với đám người thế gia đó, đám người thế gia toàn là sói đội lốt cừu!
Cửu Trọng Cừu ôm chặt con đao trong ngực.
Hiền Ngạn tiên tôn nhìn, đưa tay bẻ gãy một cành cây, vung về phía Cửu Trọng Cừu.
Vô thức, tay Cửu Trọng Cừu nắm lấy chuôi đao.
"Tch ~" Hiền Ngạn tiên tôn thở dài, cành cây hung hăng quất vào tay Cửu Trọng Cừu, để lại một vệt máu.
Từ tay truyền đến cơn đau dữ dội, đao cắm phập xuống đất.
"Thầy trò ta có thể nói rõ ta cho con giữ đao, nhưng con không được dùng nó."
Rút đao từ dưới đất lên, lại ôm vào ngực, Cửu Trọng Cừu nhìn Hiền Ngạn tiên tôn nói: "Ta sẽ không dùng nó."
"Nghĩ cũng đừng, nghe nói tiểu sư muội của ta bị tiểu sư thúc nhốt vào Tĩnh Tư Các rồi, con cũng muốn vào đó tĩnh tâm chút sao!"
Cửu Trọng Cừu quả quyết lắc đầu.
"Vậy thì tốt, về sau con đừng có ôm khư khư cái đao kia nữa, mang cái kiếm gỗ dùng để luyện tập bên mình đi, tránh cho tay con không cầm gì thì lại không quen."
"Đó là kiếm gỗ mà." Thấy Hiền Ngạn tiên tôn muốn đi, Cửu Trọng Cừu vội vàng nói, mang theo cái kiếm gỗ bên mình thì sẽ bị cười chê mất.
"Muốn đổi thì con mau trúc cơ đi, Dưỡng Nhận Trai năm mươi năm mới mở một lần, năm sau sẽ mở, phàm là đệ tử Cổ Tiên Tông chỉ cần đạt đến Trúc Cơ kỳ thì có thể vào trai tìm kiếm vũ khí."
Vừa dứt lời, Hiền Ngạn tiên tôn đã muốn tự tát mình một cái, năm sau trước khi trúc cơ ai làm được, đều tại Thủy Miểu Miểu, tu vi tiến triển quá nhanh, làm bây giờ tất cả mọi người quên đi cái khó của trúc cơ, đều hối hả thúc ép mình hoặc bắt đồ đệ trúc cơ.
Thường thì tân nhân năm sáu năm không trúc cơ thì mọi người đều không hoảng.
Quay đầu lại nhìn, Cửu Trọng Cừu nắm chặt hai tay, Hiền Ngạn tiên tôn chỉ có thể gắng gượng chữa lời "Con cũng đừng có gấp gáp quá, nếu vì trúc cơ mà làm tổn thương căn cơ thì lại được không bù mất."
"Nàng Thủy Miểu Miểu làm được, ta cũng nhất định phải được." Cửu Trọng Cừu hành lễ với Hiền Ngạn tiên tôn nói: "Con sẽ không để sư phụ thất vọng, năm sau con nhất định sẽ vào Dưỡng Nhận Trai."
Vi sư không có ý đó, nhìn bóng lưng kiên định của Cửu Trọng Cừu, Hiền Ngạn tiên tôn bất đắc dĩ thở dài, tiểu sư muội này là tới khắc mình sao.
Bị nhốt trong Tĩnh Tư Các, Thủy Miểu Miểu nói không thấy khó chịu gì, không lạnh cũng không nóng, trong phòng ánh sáng chan hòa, có thể biết được sớm tối, bên giường còn có giá sách giải buồn, ba bữa cơm lại biến thành một bữa nhưng không thấy đói, ngoài việc không được ra khỏi cửa thì những thứ còn lại đều khác xa với những gì mình tưởng tượng về việc bị giam giữ.
Nếu không phải việc mình sắp bị gả đi, Thủy Miểu Miểu cho rằng mình có thể ở lại đây cả đời.
Ngoài cửa vang tiếng bước chân, Thủy Miểu Miểu xem thời gian hẳn là Phương Từ đến đưa cơm, Thủy Miểu Miểu không hiểu sao đồ đệ tông chủ Bạch lại đi làm chuyện đưa cơm này.
Hơn nữa, Phương Từ mỗi lần đưa cơm xong đều sẽ ở bên ngoài nghỉ ngơi một hai canh giờ, đầu tiên là tự nói một khắc nửa khắc Cửu Trọng Cừu nói xấu, sau đó nói chuyện dăm ba câu chuyện nhỏ hoặc chuyện xảy ra ở Cổ Tiên Tông ngày hôm nay.
Nếu không phải lời của Phương Từ luôn dùng kính ngữ, nhất quyết không chịu đổi cách xưng hô, cứ phải gọi mình sư thúc, Thủy Miểu Miểu đã nghĩ rằng gã này có ý gì.
Người xưa tâm tư khó đoán a! Dù sao mình bây giờ ở trong Tĩnh Tư Các, chuyện gì ra ngoài rồi nghĩ cũng được, mình đã ở trong Tĩnh Tư Các bao nhiêu ngày rồi... "Tiểu sư muội của ta đã bị nhốt hơn nửa tháng, ngươi vẫn chưa định thả nàng ra sao."
Tiên Văn Nhân Tiên đang lau tàng Tiên, liếc nhìn Hiền Ngạn tiên tôn chẳng biết từ khi nào xuất hiện, nói: "Sao tiên tôn lại có rảnh đến Thiên Uyên phong của ta, Miểu Miểu làm rối loạn sự yên bình của tông môn, chỉ nhốt mấy ngày thôi mà."
Nghe lời này sai sai, Hiền Ngạn tiên tôn chần chờ một lát, dừng bước không lại gần Văn Nhân Tiên "Tĩnh Tư Các, tuy là nơi cấm bế đã được tông môn ghi rõ, nhưng mọi người ít khi dùng, các trưởng lão càng thích quẳng đám đồ đệ phạm lỗi vào vực sâu hoặc đao nhai, như thế mới khiến bọn họ được dạy dỗ đồng thời cũng rèn luyện tu vi, cả hai đều đúng."
Văn Nhân Tiên ném chiếc khăn lau trong tay, tùy ý vung tàng Tiên, tung lên bụi mù mịt "Nhảm nhí."
Hiền Ngạn tiên tôn bị sặc bụi, bất đắc dĩ thở dài, phẩy tay cho bụi tan đi "Tiểu đồ đệ của ta còn tránh Tĩnh Tư Các không kịp, tại Tĩnh Tư Các thì không có linh khí, ở đó thì không luyện công gì được, sư thúc đâu có trách Thủy Miểu Miểu, là đang trách ta."
Văn Nhân Tiên cho tàng Tiên trở lại vỏ, hít một hơi thật sâu, đứng dậy nhìn chằm chằm Hiền Ngạn tiên tôn, cuối cùng vẫn hỏi câu đã nghẹn nãy giờ "Tu vi Miểu Miểu chỉ mới Trúc Cơ kỳ, chỉ một tháng mà thôi mà đã sắp Hành Khí kỳ, tiên tôn đã từng thấy qua tốc độ tu luyện thế này chưa! Chẳng phải tiên tôn đã đáp ứng ta chăm sóc tốt cho Thủy Miểu Miểu sao!"
Văn Nhân Tiên đầy một bụng hỏa khí, đang cố kiềm chế.
Tu vi cao là tốt, nhưng nhanh quá, lúc Thủy Miểu Miểu trúc cơ căn cơ không vững, suýt chút thì chết trong lúc trúc cơ, bây giờ quan trọng là luyện cho tốt căn cơ chứ không phải mù quáng tăng tu vi, Hiền Ngạn tiên tôn không lẽ không rõ mấy điều đó.
"Tiểu sư thúc người bình tĩnh một chút." Hiền Ngạn tiên tôn lộ vẻ mệt mỏi, vấn đề của Thủy Miểu Miểu trên người mình đương nhiên hiểu, nhưng nàng mỗi lần đột phá đều quá bất ngờ, ta còn có thể ra tay đánh gãy sao.
"Thủy Miểu Miểu là tiên duyên hưng thịnh, từ xưa đến nay cũng không có mấy người tiên duyên hưng thịnh, có lẽ chúng ta không hiểu biết, có khả năng tốc độ tu luyện của họ vốn dĩ nên nhanh như thế."
Văn Nhân Tiên cười gượng "Tiên tôn tin lời này sao? Đến Hành Khí Kỳ rồi, Thủy Miểu Miểu còn chưa thể rời khỏi Thiên Vũ áo choàng, thân thể nàng vẫn suy yếu."
"Đó là bởi vì nàng bị Vương Nhân làm tổn thương hồn phách!"
Văn Nhân Tiên ngẩn ra, rồi chậm rãi ngồi xuống lẩm bẩm nói: "Ta bỗng thấy Vương Nhân bất quá cũng chỉ là mù mắt hủy dung, tiện nghi cho hắn."
Tỉnh táo lại, Văn Nhân Tiên gọi tiểu đồng mang trà cho Hiền Ngạn tiên tôn "Vừa rồi ta quá thất lễ."
Hiền Ngạn tiên tôn cười cười nhận chén trà, cũng không có gì, đã lâu rồi chưa thấy vị sư thúc hoạt bát thế này.
"Miểu Miểu thế nào?"
"Dù sao tiểu sư muội bây giờ bị nhốt ở Tĩnh Tư Các, chắc không gây chuyện gì đâu, chúng ta tìm cách bồi đắp căn cơ, dưỡng tốt hồn phách là ổn thôi."
Nói rồi, Hiền Ngạn tiên tôn nhấp một ngụm trà, lời trong lòng thì đã giấu kín, còn phải trừ tâm ma trong lòng tiểu sư muội nữa, hết chuyện này đến chuyện khác đều khiến người mệt mỏi, chẳng biết bắt đầu từ đâu.
"Tiên tôn có biện pháp không!" Văn Nhân Tiên nhìn Hiền Ngạn tiên tôn với ánh mắt hi vọng.
Hiền Ngạn tiên tôn đang uống trà thì dừng lại, nhìn Văn Nhân Tiên với ánh mắt khẩn thiết, thật sự là không thể thốt ra ba chữ "Không biết" này.
Hiền Ngạn tiên tôn cười ngượng ngùng tránh ánh mắt của Văn Nhân Tiên nói: "Để ta nghĩ xem, để ta nghĩ xem."
Nghĩ mãi, Hiền Ngạn tiên tôn kết luận, tiểu sư muội của mình chắc chắn là đến để khắc mình rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận