Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 145: Vô đề (length: 8324)

Hiền Ngạn tiên tôn đã sớm sắp xếp mọi việc xong xuôi, có người chuyên trách hộ tống Chử Hồng Vân rời khỏi Thần Ma giới, chỗ ở tại phàm giới cũng được an bài ổn thỏa.
Đến lúc chia tay, tại cổng tông môn, mọi người nói lời tạm biệt, tiễn mắt cho đến khi không còn nhìn thấy bóng váy đỏ của Chử Hồng Vân nữa, Thủy Miểu Miểu mới thu lại ánh mắt, chậm rãi quay về.
Nghe nói Giản gia ở Duyên thành xảy ra chuyện, mà hung thủ vẫn chưa bị tìm ra, Thủy Miểu Miểu hiện tại nhớ lại ngày hôm đó thanh tịnh, càng cảm thấy người nữ tử che mặt kia rất giống Hạnh Tư Y.
Hơn nữa xét về tính hợp lý, Hạnh Tư Y thực sự có ý đồ với mình, từ khi mình rời tông đến giờ, dường như chỉ đắc tội mỗi người này.
Nhắc đến Hạnh Tư Y, đương nhiên không thể không nghĩ tới chuỗi nước mắt giao nhân đã hóa thành bụi phấn, bọn họ đều nói nước mắt giao nhân vô dụng, mình cũng đã cố ý xem qua «Thần Ma giới lộng lẫy», xác thực không có chỗ nào nhắc đến công dụng của nước mắt giao nhân.
Nhưng vì sao? Nếu nước mắt giao nhân thực sự không có tác dụng gì, thì vì sao Hạnh Tư Y lại muốn cướp đoạt nó? Chẳng lẽ chỉ là vì thấy nó đẹp, muốn lấy về cất giữ sao!
Không nghĩ ra nguyên nhân trong đó, lại không tiện tùy tiện nhúng tay, nên chuyện này, Thủy Miểu Miểu cũng không nói ra.
Yên lặng đi về Nhân Cảnh Tiểu Trúc, chỉ thấy Cửu Trọng Cừu ôm một chồng thư tức giận đùng đùng đi đến.
"Ngươi nhận thư tình hả?" Vừa nói xong, Cửu Trọng Cừu liền ném xấp thư vào người Thủy Miểu Miểu, suýt chút nữa đè nàng chìm xuống.
"Ta đi sự vật đường lĩnh tài nguyên, ngươi xuống Thiên Uyên phong có đi qua sự vật đường sao! Đây là bọn họ nhờ ta mang thư về cho ngươi!"
"Ta quên mất." Thủy Miểu Miểu ngồi xuống, nhặt những lá thư trên mặt đất, "Trước kia mấy chuyện này đều là ngươi làm."
"Ta..." Cửu Trọng Cừu lắp bắp một chút, đúng vậy, trước kia sư phụ bắt mình ở Nhân Cảnh Tiểu Trúc với điều kiện là phải chăm sóc Thủy Miểu Miểu cho tốt.
Nhưng Thủy Miểu Miểu ở Thiên Uyên phong mười năm, sư phụ cũng không bảo mình dọn đi, vậy chẳng lẽ hiện tại mình vẫn phải chăm sóc ăn ở cho Thủy Miểu Miểu sao?
Gió vô tình thổi bay một phong thư, vẫn còn là phong thư thoại âm.
"A a a a! Miểu Miểu nàng đã ba tháng không hồi âm cho ta, nàng không còn yêu ta nữa sao? Nàng đã quên tình nghĩa sâu nặng mà chúng ta đã kết tại Tiên minh rồi sao?"
Nghe được một nửa, mặt Cửu Trọng Cừu đã đen như đáy nồi, ai thích thì cứ chăm sóc! Hắn mới không thèm chăm sóc!
Quay người trở về phòng, "Rầm" một tiếng, đóng cửa lại.
Thủy Miểu Miểu liếc nhìn Cửu Trọng Cừu khó hiểu, ngươi thân là người tu hành sao tính tình lại bất định thế kia.
Nhặt những lá thư trên mặt đất, mùi hương nồng nàn, không cần nhìn cũng biết là của Hoa Dật Tiên gửi, nghe xong lại càng thêm khẳng định.
Đánh giá chồng thư này, Thủy Miểu Miểu có lý do nghi ngờ mười năm mình ở Thiên Uyên phong, Hoa Dật Tiên chắc là ngày nào cũng gửi thư cho mình.
Hắn chẳng lẽ không thể hỏi thăm chút tình hình của ta sao?
Ta không trả lời, hắn liền cứ gửi mãi, nhiều thế này ta biết xem đến khi nào!
Mở phong thư ra trải lên giường, Thủy Miểu Miểu choáng váng nằm lên giường, thư Hoa Dật Tiên gửi đa phần không có nội dung gì, nhất là sau khi mình không thể hồi âm, gần như phong thư thoại âm nào cũng thêm vào một tràng gào thét hoặc là "anh anh anh", sau đó chất vấn mình vì sao không hồi âm.
Nghe xong đầu óc Thủy Miểu Miểu muốn nổ tung, chắc những cái còn lại cũng giống thế này thôi, không cần mở ra nữa.
Xem ra phải mau hồi âm cho Hoa Dật Tiên thôi, không thì kiểu oanh tạc này còn kéo dài đến bao giờ không biết nữa.
Thật là, cứ như giấy viết thư không cần tiền ấy!
Thủy Miểu Miểu ngồi dậy, ấn tay lên một lá thư, cảm giác hơi khác.
Thủy Miểu Miểu cầm lá thư lên xem, trên phong thư có ám văn tinh xảo, không phải mùi thơm ngào ngạt mà mang một chút mùi mực nhàn nhạt cổ kính.
Giúp Thủy Miểu Miểu đang mơ hồ như được tỉnh táo lại một chút.
Lam Quý Hiên sao?
Mở thư ra, nhìn những chữ viết cứng cáp hữu lực kia, Thủy Miểu Miểu biết mình đã đoán đúng.
"Thấm thoắt đã mười năm, nghe tin Miểu Miểu xuất quan, nghĩ đến hành trình tháng sáu tại chốn đào nguyên, hẳn là hợp ý Miểu Miểu..."
Chữ viết thật dễ nhìn, Thủy Miểu Miểu chống cằm, suy nghĩ, chỉ là cái chốn đào nguyên này có ý gì?
Lật qua lật lại sách «Thủy Vân», nhất nghệ nhị nhĩ tam tam tứ tự cũng không thấy, Hiền Ngạn tiên tôn đều để bọn họ bận bịu cái gì vậy chứ!
Phía trước phòng trà, Thủy Miểu Miểu ngồi lên bậc thang, xoa chân, nghĩ đi hỏi ai đó xem cái chốn đào nguyên kia là khó khăn thế nào à?
Thật ra ban đầu Thủy Miểu Miểu muốn tìm Cửu Trọng Cừu, gõ cửa, bị hắn liếc cho một cái, Thủy Miểu Miểu liền chạy mất dép, cũng không biết hôm nay hắn làm sao vậy, hung dữ doạ người, rõ ràng sáng nay còn ổn mà, chẳng qua chỉ giúp cầm một chút thư thôi, có cần để bụng lâu vậy không?
Về sau người ta tự mình đi lấy là được rồi.
"Miểu Miểu?"
Nghĩ thầm trong lòng, cứ nghĩ ôm cây đợi thỏ, không ngờ đợi được lại là Hiền Ngạn tiên tôn, vậy mình có nên hỏi hay không đây.
Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu lên ngây ngô cười.
Hiền Ngạn tiên tôn bất đắc dĩ lắc đầu, đi về phía phòng trà, "Vào đi."
"Dạ." Thủy Miểu Miểu nhảy chân lên khỏi mặt đất, theo sau Hiền Ngạn tiên tôn.
Thủy Miểu Miểu ngoan ngoãn ngồi vào trước bàn trà.
Hiền Ngạn tiên tôn chọn lá trà ngon, lấy bộ ấm trà ra, đun nước, mới quay đầu lại.
"Chốn đào nguyên? Miểu Miểu, tin tức của con còn nhanh hơn cả ta, ta cũng vừa mới nhận được tin."
"Là trong thư của Lam Quý Hiên có nói, cho nên chốn đào nguyên rốt cuộc là cái gì?"
"Lam Quý Hiên, người nhà họ Lam, khó trách, Miểu Miểu muốn hỏi về chốn đào nguyên hay chuyện về chốn đào nguyên?"
"Khác nhau sao?"
"Chốn đào nguyên chỉ là một cái địa danh, một nơi thôi, ta trả lời xong rồi, Miểu Miểu có thể về."
"Hả?" Thủy Miểu Miểu khoanh tay, bĩu môi, trừng mắt Hiền Ngạn tiên tôn, ngươi đang đùa ta đúng không.
Vẻ mặt Thủy Miểu Miểu nghi hoặc xen lẫn chút ủy khuất, chọc Hiền Ngạn tiên tôn bật cười.
Hiền Ngạn tiên tôn nhấc ấm nước đã sôi xuống, pha trà, chậm rãi nói, "Sau mười năm người mới gia nhập Thần Ma giới sẽ được Tiên minh tổ chức một buổi tụ hội, địa điểm của buổi tụ hội này sẽ được chọn tại chốn đào nguyên."
"Không chỉ đơn thuần là tụ hội đâu nhỉ." Nghe xong Thủy Miểu Miểu biết tuyệt đối không đơn giản như lời nói.
"Khá là thông minh đấy." Hiền Ngạn tiên tôn nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, vươn tay ra.
Ngây người một lát, Thủy Miểu Miểu vội vàng đưa cái bình trà ôm trong ngực ra, người ta cứ hay luống cuống khi căng thẳng ấy mà.
"Cũng có thể xem là vừa học vừa rèn luyện, sau đó thi đấu, xếp hạng, định người đứng đầu các kiểu, cuối cùng tặng quà nhỏ."
Hiền Ngạn tiên tôn đưa chén trà đã pha ngon tới trước mặt Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu dần dần lui ra sau, sao mình cảm thấy nụ cười này của Hiền Ngạn tiên tôn thấm đẫm sự đáng sợ thế.
"Tuy nói xếp hạng là cá nhân, nhưng thật ra cũng là cuộc so tài của các tông môn xem đệ tử ai bồi dưỡng ra xuất sắc hơn, ai bồi dưỡng giỏi nhất thì... sư muội à..."
"Ta có thể không đi không?" Thủy Miểu Miểu thoáng cái nhìn thấu sự uy h·i·ế·p trong lời nói của Hiền Ngạn tiên tôn, nàng không thích gây chuyện, nhưng sự việc cứ tự tìm đến mình, việc này không thể tùy tiện đáp ứng được, độ khó quá cao.
"Ta vốn nghĩ, sư muội không kịp tham gia buổi tụ hội lần này, ai ngờ muội lại ra khỏi Thiên Uyên phong nhanh như vậy? Ta nên tìm lý do gì để báo với Tiên minh đây?"
"Bị cảm lạnh, trẹo chân, gãy tay, gãy chân?"
"Còn vần điệu đấy, nếu sư muội khăng khăng không đi, ta cũng không ép buộc, chỉ là con xác định không? Đừng để lúc báo danh rồi lại hối hận." Hiền Ngạn tiên tôn nâng chén trà lên nhâm nhi, cho Thủy Miểu Miểu thời gian suy nghĩ.
Những lời này chỗ nào cũng là cạm bẫy? Rốt cuộc là nên đi hay không đây?
Khoan đã! Buổi tụ hội này chẳng phải là cơ hội khó có được để mình rời khỏi Cổ Tiên tông sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận