Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 208: Vô đề (length: 8973)

"Cho Mục An vào thì được, còn việc nghe giảng, mấy ngày này ngươi vẫn là đừng đi, nghỉ ngơi nhiều chút."
"Có thể thiếu bữa tiệc là muốn trừ vào thẻ đánh bạc."
"Lam công tử biết rõ ngươi sẽ vì chuyện thẻ đánh bạc mà không chịu nghỉ ngơi, nên mới bảo ta tới khuyên, ai ngờ xui xẻo lại đụng phải cái mớ sự này."
"Ta không phải sợ thẻ đánh bạc không đủ dùng sao, còn phải nuôi một con động vật to xác như thế."
"Yên tâm, Hoa công tử đang muốn cho cún con giảm béo đấy."
"A, được thôi, cũng đừng giảm quá gầy, sờ vào không có cảm giác."
Thủy Miểu Miểu lúc nào cũng có những ý nghĩ lạ lùng, Lãnh Ngưng Si buồn cười lắc đầu, "Được rồi, mấy ngày nay ngươi cứ ở Hồng Vũ Hiên nghỉ ngơi cho khỏe, đừng chạy lung tung, ta đi trước đây."
"Ừm, ta không tiễn ngươi đâu, giúp ta gửi lời hỏi thăm đến Hoa Dật Tiên bọn họ nhé."
Đợi Lãnh Ngưng Si rời đi, Thủy Miểu Miểu nhảy xuống giường, kéo Mục Thương vẫn còn ngơ ngác đứng ngoài cửa vào phòng, "Thật xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, chúng ta bôi thuốc trước đi."
Mục Thương bị Thủy Miểu Miểu ấn xuống giường, ngồi ngoan ngoãn, ngẩng đầu lên, Thủy Miểu Miểu lấy tay đã dính thuốc mỡ xoa xoa phần gáy của hắn, ngứa ngáy.
"Hay là ta nên về chỗ cũ thì hơn."
"Đừng mà, chỗ đó không tiện dưỡng thương, ta đảm bảo sau này sẽ không có ai bất ngờ nữa đâu." Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu, giọng lo lắng nói, hơi thở phả vào mặt.
Mục Thương lùi ra sau, không nói gì.
Hẳn là bỏ ý định về lại, Thủy Miểu Miểu cúi đầu xuống, tiếp tục làm lành vết thương ở cổ Mục Thương, "Là ta hoa mắt sao? Sao ta có cảm giác vết thương càng ngày càng nhiều."
Càng ngày càng nhiều?
Mục Thương nhanh chóng đưa tay lên che cổ lại, không cho Thủy Miểu Miểu nhìn.
"Thuốc còn chưa bôi xong đâu!"
"Ta đi nhà vệ sinh cái."
Mục Thương ngắt lời Thủy Miểu Miểu, không quay đầu lại mở cửa chạy ra ngoài.
Sau khi trúc cơ, tiên duyên của hắn duy trì được lâu hơn nhiều, nghĩ chắc là do bị thương nên thời gian tiên duyên tan biến nhanh hơn.
Nhìn bóng lưng vội vã của Mục Thương, Thủy Miểu Miểu do dự vài giây, dừng bước chân đuổi theo, nàng biết tiểu ca ca có nhiều bí mật, đồng thời cũng rất tò mò về tất cả bí mật của tiểu ca ca.
Nhưng cũng biết rõ mỗi người đều có bí mật riêng, làm vỡ nồi đất rồi thì phải đền nồi khác.
Đứng dậy, Thủy Miểu Miểu thu dọn chỗ đồ ăn bị rơi vãi trên đất, không biết có ăn được nữa không, nếu không lại phải đến nhà ăn một chuyến.
Nhặt chút đồ còn trong túi, Thủy Miểu Miểu đặt lên bàn, tiện thể dọn bàn luôn, rồi gục xuống bàn, nhìn ra cửa, chờ đợi.
Đợi mãi chờ mãi, đến gần giờ cơm trưa rồi, ngoài cửa mới có tiếng động.
Ngáp một tiếng, Thủy Miểu Miểu ngồi dậy, xem đồ ăn trên bàn, thôi cứ bỏ qua đi, nàng đi thẳng đến nhà ăn mua cơm trưa là hơn.
Đẩy cửa ra, Mục Thương lại không có ý muốn đi vào, hắn nghe chính mình, trên người toàn mùi máu tươi tanh tưởi.
Thật ra thì đã qua lâu như vậy, trên người Mục Thương chẳng còn mùi lạ gì nữa, chỉ là bản thân hắn không muốn tha cho chính mình.
"Là ngại phòng trong bí bách sao?" Thủy Miểu Miểu thò đầu ra từ cửa sổ, hiếu kỳ hỏi.
Nhìn theo tiếng, Mục Thương đứng ở ngoài cửa, nắm chặt đùi mình, cố kiềm lại theo bản năng muốn bỏ chạy, đứng xa ở cửa sổ thì bớt sợ hãi hơn nhiều.
"Ừ, có chút."
"Vậy cứ đứng ở ngoài đợi một chút đi, chờ ta dọn dẹp hết đống cháo và canh này rồi hãy vào." Thủy Miểu Miểu chống tay lên bệ cửa sổ nghiêng đầu nói nhỏ, "Không muốn dọn dẹp chút nào, không biết hôm qua Phù Lệnh Quân dùng cái gì, một thoáng là phòng ốc đã sạch sẽ ngay."
"Chốc nữa ta dọn cho."
Mục Thương quen miệng đáp lại.
"Sao được, ngươi là thương binh phải tĩnh dưỡng, mấy ngày nữa chúng ta còn phải diễn một trận nữa đó!" Thủy Miểu Miểu nửa người thò ra từ cửa sổ, chỉ thiếu mỗi chỉ thẳng vào mũi Mục Thương mà nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, lần này là diễn, diễn thôi đấy, đừng có làm thật!"
Mục Thương cười gật gật đầu.
"Này tiểu ca ca, ngươi muốn ăn chút gì không?"
"Không cần." Mục Thương vòng tay ra sau lưng, cảm giác ở tay vẫn cứ còn dính, hắn chẳng muốn ăn gì vào lúc này cả.
"Vậy được, lát nữa tiểu ca ca mà đói nhớ nói cho ta biết, ta đi nhà ăn mua nhé."
Thủy Miểu Miểu kết thúc chủ đề về ăn uống, nhìn ra bên ngoài hồ, "Không nói đâu xa, phòng ở chỗ này của ta xem như là nơi ngắm cảnh lý tưởng đó."
"Đúng." Mục Thương gật đầu, nhìn Thủy Miểu Miểu.
Hai người cách nhau một cửa sổ, nhưng thưởng thức khung cảnh lại khác nhau, gió thổi qua, hoa đào bên cạnh bị cuốn rụng, bay qua cửa sổ, Thủy Miểu Miểu đưa tay bắt lấy.
"Thơm không?"
"Thơm."
"Thơm đến cỡ nào?"
"Thơm, rất thơm."
Câu trả lời này, chân thật, rất giống tiểu ca ca.
Chớp chớp mắt, Thủy Miểu Miểu cười tươi thả hoa đi theo gió, đừng mong đợi tiểu ca ca có thể miêu tả được mùi hoa đào.
Thủy Miểu Miểu phồng má, nhìn về phía cây đào, ngửi không thấy mùi thơm, suy nghĩ cũng vì thế mà lệch đi, "Tự nhiên thấy cả một rừng đào to như vậy mà đến một quả đào cũng không có, thật là không đạt tiêu chuẩn."
"Trong rừng đào nhất định phải có quả đào sao?"
"Đương nhiên rồi!" Thủy Miểu Miểu chống nạnh ưỡn ngực nói với Mục Thương: "Không có thì trồng nhiều cây đào như vậy đều vô ích à."
Nghe thì có lý, trước đây Miểu Miểu đã hay nói những lời ngụy biện kiểu vậy rồi, Mục Thương không khỏi mỉm cười.
"Không biết ở nhà ăn có bán quả đào không nhỉ"
"Nhà ăn có bán trái cây, nhưng quả đào thì hình như chưa thấy bao giờ."
"Hay là ta đi mua trái cây ướp lạnh về được không, tiểu ca ca ngươi ăn không?"
Trái cây? Mục Thương gật đầu, cũng được, cái này hắn có thể ăn một chút.
"Vậy được, ta đi mua trái cây, tiểu ca ca ngươi tiện thể thu dọn giúp một chút nhé!"
"Không phải là không cho ta dọn dẹp sao?" Mục Thương buồn cười nói.
"Thì, thì tại người ta hiện giờ có chuyện còn gì ~" Thủy Miểu Miểu bĩu môi, nhìn Mục Thương, nàng thật sự không thích làm mấy việc nhà lặt vặt này.
"Được, ta dọn dẹp cho." Mục Thương cưng chiều nói.
Vẻ mặt tươi cười, Thủy Miểu Miểu vui vẻ đi mua trái cây.
Dùng tấm thẻ đánh bạc mà Phù Lệnh Quân lừa được, Thủy Miểu Miểu quả quyết mua sạch bàn trái cây của nhà ăn.
"Không biết tiểu ca ca thích ăn cái gì, ta mua mỗi loại một ít vậy."
Trái cây đã phủ đầy phòng, mà còn gọi là một ít?
Mục Thương không có chỗ đặt chân, đành ngồi xổm trên giường nhìn xuống một đống trái cây, "Cái này thì ăn đến bao giờ?"
Thủy Miểu Miểu ôm quả dưa lạ hoắc cười ngây ngô, nàng chỉ mua mỗi thứ một hai quả thôi nhưng số loại thì hơi nhiều.
Thế giới này trừ những loại trái cây thường ngày mà nàng biết thì còn rất nhiều thứ mà nàng chưa từng biết.
Vừa hay, nhà ăn này có nhiều loại trái cây, nàng muốn ăn hết để biết luôn, để lần sau gặp, Lam Quý Hiên bọn họ lại nhìn nàng với ánh mắt như thể đồ nhà quê.
Ôm dưa gian nan đến trước giường, Thủy Miểu Miểu hỏi Mục Thương, "Cái dưa này tên gì?"
"Chắc là dưa bách thúy."
Mục Thương ngoan ngoãn ngồi xổm trên giường đáp.
Thủy Miểu Miểu thích cái tính cách này của Mục Thương, bản thân hỏi bất kỳ câu gì, hắn đều trả lời ngay lập tức mà không hề thắc mắc.
Tùy ý rút một con dao găm ra từ trong thủy doanh ẩn, Thủy Miểu Miểu không do dự bổ đôi quả dưa bách thúy trước ngực, cắm một miếng lên, đưa đến miệng Mục Thương.
Nhìn hành động của Thủy Miểu Miểu, lông mày Mục Thương giật giật.
Thủy Miểu Miểu tiện tay lấy con dao găm, là con mà Mục Thương thăm dò Cửu Trọng Cừu khi đó, vô ý đánh rơi ở Cổ Tiên tông đó.
"Sao thế?"
Thấy Mục Thương nhìn chằm chằm dao găm trong tay mình ngẩn ra, Thủy Miểu Miểu rụt tay về, nhìn dao găm, sạch sẽ mà.
Mấy món dao khác trong thủy doanh ẩn của nàng đều quá sắc bén, sợ lỡ làm thương tiểu ca ca hoặc bản thân mình, nàng nhặt được dao găm này rồi mới rửa sạch, cất vào trong thủy doanh ẩn.
"Không có gì." Cố nén hoảng hốt, Mục Thương nhướn cổ lên, một ngụm nuốt lấy miếng dưa trên dao găm, nhíu mày, "Nhạt quá, chắc là cái này chưa chín rồi, dưa bách thúy chín ăn sẽ ngọt và giòn."
"Thế mà tên bán trái cây kia lừa ta!"
Mục Thương biết chủ đề nào có thể làm Thủy Miểu Miểu chuyển hướng sự chú ý.
Thủy Miểu Miểu cũng biết, tiểu ca ca không thích chủ đề nào, tức giận ném dưa và dao găm sang một bên, Thủy Miểu Miểu nhặt một loại trái cây lạ khác ở dưới đất lên, dùng tay không tách ra, "Nếm thử cái này, nếu cũng không ngon, ta đi đập nhà ăn hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận