Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 107: Vô đề (length: 9208)

Gió thổi mạnh một cách tùy ý, đường cũ trở về chắc chắn không thể nào trở lại được đường cũ, Thủy Miểu Miểu đoán chừng lệnh bài chắc là đã rơi mất khi mình ngã cú kia.
"Haizz." Thủy Miểu Miểu thở dài, sờ cổ mình, xoay đầu.
Cảm giác tay trên mu bàn tay ngứa ngáy, bắt lấy nhìn thì thấy, một con bướm màu lam băng đậu trên ngón tay, dáng vẻ ngơ ngác.
"Ta nói sáng nay sớm sao không tìm được ngươi! Rốt cuộc là lúc nào ngươi trốn vào trong quần áo của ta vậy, cũng không sợ ngạt thở mà chết, bây giờ thì hay rồi." Thủy Miểu Miểu lắc ngón tay lên xuống, "Hai ta sẽ phải cùng nhau đông thành đá trong cái vùng hoang vu này."
Bướm mùa đông hẳn là càng sợ lạnh, trước đây nàng cũng chưa từng thấy bướm vào mùa đông, đang chuẩn bị bỏ con bướm lam băng vào ống tay áo.
Bướm lam băng vỗ cánh bay lên.
"A, cẩn thận." Thủy Miểu Miểu che chắn, sợ gió thổi con bướm lam băng đi mất, không ngờ bướm lam băng không bị gió thổi, ngược lại lại chặn gió.
Xung quanh Thủy Miểu Miểu theo nhịp cánh của bướm lam băng, dần dựng lên một khu vực chắn gió, Thủy Miểu Miểu hiếu kỳ giơ tay lên, tay mình tới đâu, thì chỗ đó không có gió, rất thú vị.
Bướm lam băng đậu trên vai Thủy Miểu Miểu, Thủy Miểu Miểu quay đầu lại, giống như đặt một nụ hôn lên bướm lam băng, "Cảm ơn, ngươi thật lợi hại, nếu có thể ra sớm hơn chút thì tốt rồi."
Thủy Miểu Miểu hít mũi, động đậy tay chân đã sắp cứng vì gió lạnh, "Bây giờ chúng ta mau tìm chỗ nào có thể qua đêm thôi."
Đi ngang qua một vách núi đá, bướm lam băng từ trên vai Thủy Miểu Miểu bay lên, lượn lờ tại chỗ.
"Sao vậy?" Thủy Miểu Miểu dừng bước, quay đầu nhìn bốn phía, có gì kỳ lạ sao?
Bướm lam băng bay lượn trên không trung nửa ngày, thấy Thủy Miểu Miểu không hiểu ra sao, liền đậu lên đuôi mắt Thủy Miểu Miểu, có gì đó, nhưng mắt thường không thấy được? Vậy thì dùng thần thức xem!
Thủy Miểu Miểu cuối cùng cũng hiểu ý bướm lam băng, phát hiện trên vách đá này có một cái hốc, rất thích hợp để tránh gió, chỉ là bên ngoài có trận pháp cản đường.
"Ngươi phá được không?" Bướm lam băng đậu lại trên vai Thủy Miểu Miểu, lại bắt đầu ngơ ngác.
Tay nổi lên ngọn lửa, Thủy Miểu Miểu đối với trận pháp thì chẳng có chút nghiên cứu gì, nhưng tục ngữ có câu nhất lực hàng thập hội mà, xem ta phá nó!
Không muốn thêm một lát nào phải đợi trong gió rét này nữa, Thủy Miểu Miểu bày xong tư thế, ngọn lửa bao trùm bàn tay, tung ra một quyền "Rắc!"
Chưa kịp phản ứng, cả người Thủy Miểu Miểu đã ngã vào trong sơn động, vậy mà yếu ớt vậy sao?
Thủy Miểu Miểu ngồi dậy từ dưới đất, gỡ tóc che mặt ra, quay đầu nhìn về phía cửa động, bướm lam băng dừng giữa không trung cũng như có vẻ hoang mang.
Vốn dĩ cũng là vậy, cái hang này chẳng qua là người đi đường tới đây, tiện tay đánh ra một chỗ nghỉ ngơi, chỉ là sợ bên trong có động vật vào làm phiền, dù sao thì động vật mạnh thì không thèm hang này, động vật yếu thì phá không nổi cái trận này, tiện tay bày một trận pháp, mà một quyền của Thủy Miểu Miểu thì lại dùng hết sức.
Nàng đánh trận pháp thành công đi vào, nhưng lấy gì làm cửa đây? Suy nghĩ một chút, Thủy Miểu Miểu từ dưới đất bò dậy, gỡ xuống chiếc cung và ống tên bằng nhung đỏ trên người.
Săn mùa đông mà, nàng cũng muốn làm bộ tượng trưng cho có, Thủy Miểu Miểu bắt bướm lam băng vào trong hang, cởi áo choàng Thiên Vũ, đem nó treo lên cửa hang để chắn gió.
Lại đào một cái hố nhỏ, ném một nhúm lửa vào, sơn động tối tăm lập tức sáng lên, có ánh lửa liền thấy ấm áp hơn!
Thủy Miểu Miểu đánh giá sơn động, không nhỏ đến mức làm người ta sợ, cũng không lớn đến mức làm người ta kinh hoàng, vừa đúng, "Hôm nay cứ ngủ lại ở đây trước đã." Thủy Miểu Miểu nhìn con bướm lam băng đang đậu bên đống lửa lẩm bẩm.
Tuy rằng nàng trước đó có tra xét bản đồ đại khái của hậu sơn, nhưng núi quá lớn, bản đồ kia cũng quá sơ sài, nàng chỉ có thể nhớ được đại khái phương hướng, "Đợi ngày mai thời tiết tốt hơn rồi, sẽ xem có nghĩ ra cách nào để phân biệt rõ phương hướng hay không, không thể tiếp tục đi vào trong được nữa."
Thủy Miểu Miểu cởi áo khoác, từ trong thủy doanh lấy ra quần áo sạch sẽ thay, chỗ nghỉ ngơi vừa giải quyết liền có hơi đói, "Bướm nhỏ à, ngươi có muốn ăn không? Hay là để ta làm nhé...."
"Nguyệt Sam cô nhìn xem mình kìa, trêu chọc cái gì không hay lại đi trêu chọc phụ nữ có chồng!" Tĩnh Xảo Nhi đánh tan một đòn tấn công của phượng linh tước, tiện thể mỉa mai.
"Trốn thì an phận mà trốn đi còn lên giọng kỳ quái, ngươi cho là ta sẽ vì mấy câu này mà khóc chắc!"
Nguyệt Sam vượt qua Tĩnh Xảo Nhi, quay đầu nhướn mày, tiện tay quật con phượng linh tước sắp chạm vào gấu áo của Tĩnh Xảo Nhi xuống một bên cây.
"Hừ!" Tĩnh Xảo Nhi tăng tốc, "Cũng đừng có hạ độc thủ, làm bị thương nhiều đồng loại của nó như vậy, lát nữa hỏa phượng linh tước tới thì cả lũ toi mạng."
"Ta lại thấy càng làm bị thương nhiều một chút, sợ thì mới không đuổi theo chúng ta không tha."
Bị nghẹn lại một nhịp, Tĩnh Xảo Nhi đột nhiên cười phá lên, "Đây mới là tính cách thật của cô chứ, ngày xưa tri thức hiểu lễ nghĩa ôn tồn lễ độ đều là giả bộ a! Nhưng ta lại thích tính cách này đó, cũng không biết mấy đám đàn ông theo đuổi cô mà biết được, sẽ có phản ứng gì đây, ta thật mong chờ."
"Biết thì sao chứ, vẫn là so với ngươi được hoan nghênh hơn." Nguyệt Sam nuốt hai chữ "Hoan nghênh" lại, chân chậm lại mấy bước, để Tĩnh Xảo Nhi vượt qua.
Rốt cuộc là mình đang làm cái gì? Ngày xưa cô tuyệt đối sẽ không đấu võ mồm với Tĩnh Xảo Nhi như vậy.
Che giấu, chẳng phải là quy tắc mà cô tự đặt ra sao!
Gần đây, khi ở trước mặt Miểu Miểu, cô lại không che giấu, có khóc có cười, nhưng đó là Miểu Miểu, cô muốn cho Miểu Miểu biết con người thật của mình, nhưng hiện tại Miểu Miểu lại không ở đây, mình ứng lời của Tĩnh Xảo Nhi làm gì, ai mà thèm sự yêu thích của cô ta! Không thấy không thấy.
Phía trước, Tĩnh Xảo Nhi chậm bước chân lại, cùng Phan Tiểu Sương và Lưu Oánh song song, "Là vách đá."
"Vậy thì nhảy xuống thôi." Nguyệt Sam tay chạm lên mi gian, cô nhìn vách đá này không cao lắm, "Ở Văn Hạnh đài còn nhảy xuống được, cái này thì ăn thua gì!"
Nguyệt Sam tăng tốc độ, dứt khoát xông lên, nhìn bóng người phía dưới không trung, vốn còn muốn thương lượng nên ứng phó thế nào, Tĩnh Xảo Nhi nhìn đám phượng linh tước dồn dập đuổi theo không tha, cũng chỉ còn cách kiên trì hướng vách đá mà chạy tới.
"Để ta ôm Phan Tiểu Sương nhảy nhé!"
Lưu Oánh lắc đầu, nàng chỉ là chạy hơi khó thở một chút thôi, không như Tĩnh Xảo Nhi và Nguyệt Sam còn phải phụ trách đánh trả rất mệt.
Hai người đồng thời thi triển thân pháp, hướng dưới vách đá nhảy xuống, đúng như Nguyệt Sam nói, sườn núi không cao, vững vàng đáp xuống.
"Chúng sẽ đuổi tới không?" Ba người men theo vách đá, cẩn thận di chuyển.
"Chắc là không đâu." Nguyệt Sam nghiêng người về phía trước nhìn lên, mặc dù sườn núi không cao, nhưng trời tối, không thể nào nhìn lên đến đỉnh núi nữa.
Trong mơ hồ có ánh lửa phía trên hiện lên.
Tĩnh Xảo Nhi đột nhiên bắt lấy Nguyệt Sam tựa vào vách núi, "Cẩn thận một chút, nếu thật sự xuống tới thì sao, cô đỡ chắc!"
Lưu Oánh ở một bên gật đầu đồng ý, "Lẽ ra phượng linh tước là biết bay, chẳng qua là chúng không thường bay, bị chọc tức rồi."
"Vậy bây giờ chúng ta muốn trốn tới khi nào?"
"Ai biết được, xem con phượng linh tước màu trắng đó hận cô tới mức nào đi!"
"Được thôi." Lưu Oánh buông Phan Tiểu Sương đang bị chính mình dùng mê man thuật làm cho mê man xuống, "Các ngươi nghe này, cái gì mà thơm thế!"
"Thơm thì nghe được à?" Tĩnh Xảo Nhi liếc Lưu Oánh.
Lưu Oánh đỡ Phan Tiểu Sương nghiêng tai lắng nghe, vốn là nàng muốn nói gần đây có tiếng động, nhưng cái mùi thơm này quá quyến rũ, nên đã thốt lên thành lời.
"Đây là mùi thức ăn à?" Nguyệt Sam hít sâu một hơi, không chắc chắn nói.
"Có người nấu cơm ở trong hậu sơn, chán sống à." Tĩnh Xảo Nhi quen mồm nói lại lời của Nguyệt Sam, nhưng bụng thì lại rất không chịu đựng được mà kêu lên.
"Nhìn cái gì!" Tĩnh Xảo Nhi ôm bụng, "Bản tiểu thư hôm nay còn chưa sáng đã phải dậy trang điểm để chuẩn bị cho màn hiến vũ, bữa sáng còn chưa ăn, bây giờ trời đã chập tối, ta đói thì có làm sao!"
"Ta có chuẩn bị thịt khô."
"Không muốn không muốn." Tĩnh Xảo Nhi xua tay, "Mệt chết đi được, ta mới không thèm gặm thịt khô, đợi khi đám hỏa phượng linh tước kia đi, ta muốn -"
"Đằng kia có ánh sáng." Nguyệt Sam cắt ngang ảo tưởng của Tĩnh Xảo Nhi, hai người cùng nhìn theo hướng Nguyệt Sam nhìn.
"Thật sự có ánh sáng, là một sơn động à? Nói mới nhớ cái áo treo bên sơn động có vẻ quen à!"
Nghe Tĩnh Xảo Nhi nói vậy, Nguyệt Sam chau mày, nàng cũng cảm thấy quen thuộc.
Kia là, áo choàng Thiên Vũ? Thủy Miểu Miểu! Nguyệt Sam hất tay Tĩnh Xảo Nhi ra khỏi vai, xông lên phía trước.
Sao Thủy Miểu Miểu lại thâm nhập đến nơi đây, lẽ nào đã gặp nguy hiểm, Nguyệt Sam không dám nghĩ nữa, giật chiếc áo choàng Thiên Vũ xuống, lao vào trong sơn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận