Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 64: Vô đề (length: 15343)

"Cự mãng! Tiểu ca ca!"
Nàng nhớ ra rồi, Thủy Miểu Miểu đứng dậy, đầu vẫn còn choáng váng, lập tức nhào tới trước, chắc chắn là do lúc nãy sau gáy đập vào đâu đó.
"Miểu Miểu, Miểu Miểu."
Trong rừng vang lên tiếng gọi tên nàng, Thủy Miểu Miểu ôm đầu phía sau, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Lãnh Ngưng Si từ xa xa thấy một bóng người "Miểu Miểu! Là Miểu Miểu."
Nhào tới bên Thủy Miểu Miểu, Lãnh Ngưng Si kích động muốn ôm chầm lấy nàng.
Nhưng thấy Thủy Miểu Miểu toàn thân đầy máu, không biết nàng bị thương chỗ nào, Lãnh Ngưng Si lập tức dừng động tác.
"Miểu Miểu, Miểu Miểu? Miểu Miểu?"
Gọi liên tục mấy tiếng, Thủy Miểu Miểu cuối cùng cũng có phản ứng, theo tiếng nói nhìn sang "Ngưng Si? Sao ngươi lại ở đây?"
"Lo cho ngươi mà, Miểu Miểu ngươi bị thương chỗ nào, còn cả mắt nữa, mắt của ngươi."
Khi Thủy Miểu Miểu nhìn sang khẽ gọi tên nàng, Lãnh Ngưng Si hoàn toàn không kìm được, nước mắt lã chã rơi không thành tiếng.
"Không sao, Ngưng Si, ta không bị thương."
Thủy Miểu Miểu kéo tay Lãnh Ngưng Si, nhẹ nhàng vỗ về.
"Chỉ là nhìn hơi nghiêm trọng thôi, thật sự không sao cả, nào, cửu biệt trùng phùng ôm một cái."
Thủy Miểu Miểu cười nhạt, ôm lấy Lãnh Ngưng Si, xoa nhẹ lưng Lãnh Ngưng Si, nhẹ giọng an ủi.
Văn Nhân Tiên nghe tiếng chạy tới, cảnh tượng đập vào mắt là như thế.
Thủy Miểu Miểu mình đầy máu tươi, mắt che bằng băng vải, nhưng không hề có cảm giác thê thảm, nàng gắng gượng ngồi thẳng người, để Lãnh Ngưng Si có thể tựa vào, nàng cố gắng nở nụ cười, xoa dịu sự hoảng loạn của Lãnh Ngưng Si.
Nụ cười kia, không tiếng động thấm vào tim Văn Nhân Tiên.
"Có thể đỡ ta dậy được không?"
Lãnh Ngưng Si bình tĩnh lại, Thủy Miểu Miểu nói.
Tuy không hiểu, Lãnh Ngưng Si vẫn dìu Thủy Miểu Miểu từ mặt đất lên.
Được Lãnh Ngưng Si đỡ, Thủy Miểu Miểu khập khiễng đi về phía phàm giới.
Dùng tâm nhãn quan sát khung cảnh đổ nát thê lương bên ngoài, Thủy Miểu Miểu lập tức quỳ rạp xuống đất.
"Miểu Miểu!"
"Không sao." Ngăn Lãnh Ngưng Si dìu mình, tay Thủy Miểu Miểu gắt gao bám vào mặt đất, giọng hơi run run hỏi: "Có thể giúp ta nhìn xem, có, có t·h·i t·h·ể người nào không?"
Tâm nhãn nhìn không rõ lắm.
Nhìn quanh một lượt, Lãnh Ngưng Si lắc đầu, chợt nghĩ đến mắt Thủy Miểu Miểu bị quấn băng gạc, nói: "Không có ai cả, hình như có một lớp da mãng xà rất lớn ở trên đất?"
Lãnh Ngưng Si cũng không chắc thứ trên mặt đất rốt cuộc là cái gì, dù sao trông rất buồn nôn, vừa nói dứt lời, nàng liền che miệng, quay mặt sang một bên.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Thủy Miểu Miểu lẩm bẩm, tâm tình buông lỏng, liền ngất đi.
Văn Nhân Tiên xuất hiện ở sau lưng đỡ lấy Thủy Miểu Miểu, dò xét xung quanh.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Mặt Thủy Miểu Miểu trắng bệch, Văn Nhân Tiên kìm nén nghi hoặc trong lòng, nhìn về Lãnh Ngưng Si "Đi thôi, phàm giới không có gì hay mà ở."
Khi tới, hắn là ngự kiếm mang theo Lãnh Ngưng Si, Thủy Miểu Miểu hiện tại chắc chắn không thể ngự kiếm, Văn Nhân Tiên gọi ra tiên thuyền, ba người lên thuyền.
Thủy Miểu Miểu tỉnh lại thì trời đã khuya, nàng đã được tắm rửa sạch sẽ, băng gạc trên mắt cũng được gỡ ra.
Mở mắt, ánh mắt phản chiếu hình dáng mờ ảo của giường.
Chớp chớp mắt, Thủy Miểu Miểu chậm rãi thích ứng độ sáng.
Không tính là quá tệ, cũng có thể nhìn thấy đồ vật, nhiều lắm là còn hơi bị chồng bóng mờ ảo.
Ngồi dậy, Lãnh Ngưng Si đang gục trên bàn ngủ.
Lấy chăn đắp cho nàng, nhẹ nhàng đi tới sau lưng Lãnh Ngưng Si đắp chăn, đem ngọn nến gần sát tóc Lãnh Ngưng Si trên bàn dời đi chút, Thủy Miểu Miểu đi ra ngoài.
Có chút lạnh, Thủy Miểu Miểu ôm cánh tay, thấy một chiếc áo choàng đột nhiên choàng lên vai mình.
"Sư phụ."
Thủy Miểu Miểu định quỳ xuống, liền bị Văn Nhân Tiên đỡ lấy.
"Thân thể vốn yếu, ra ngoài hứng lạnh thì phải làm sao?"
"Ra ngoài hóng gió, cho tỉnh táo, suy nghĩ xem phải giải thích với sư phụ như thế nào."
"Nghĩ ra chưa?"
Thủy Miểu Miểu lắc đầu.
"Tùy tiện nói, ta đều chấp nhận, chỉ cần không phải ghét bỏ ta là sư phụ là được."
"• • • Chỉ là sinh ra tính ham chơi, không chịu ngồi yên, tự ý rời tông môn." Thủy Miểu Miểu không muốn nói tiếp, vốn là đi cứu người, cuối cùng còn liên lụy người khác, tiểu ca ca chắc không sao đâu, Ngưng Si nói không thấy t·h·i t·h·ể.
"Không muốn nói cũng không cần nói, cũng là ta sai, không nên nhốt ngươi ở Tĩnh Tư Các lâu như vậy." Văn Nhân Tiên vỗ nhẹ lưng Thủy Miểu Miểu hai cái.
"Về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm."
"Ừm." Thủy Miểu Miểu ngoan ngoãn xoay người về phòng, lại thò đầu ra có chút do dự nói: "Sư phụ, có thể đến Duyên thành trước được không?"
Văn Nhân Tiên không chút do dự gật đầu đồng ý, có hắn ở đây, Thủy Miểu Miểu có nơi nào không thể đến? Nơi đâu cũng đi được!
"À, Miểu Miểu."
Thủy Miểu Miểu ngừng động tác đóng cửa, nhìn về Văn Nhân Tiên.
"Gặp nguy hiểm, vì sao không lập tức b·ó·p nát linh thạch ta đưa cho con?"
Lúc ở Tiên Minh, linh thạch Văn Nhân Tiên cho, nàng đều để quên trong thủy ẩn doanh.
Thủy Miểu Miểu vẫn không nói gì, Văn Nhân Tiên đã đoán ra tất cả qua biểu hiện của nàng, nàng đã quên, nói thẳng ra, chính là người nghĩ tới đầu tiên không phải hắn là sư phụ.
"Nhớ kỹ, bất kể chuyện gì ta đều sẽ bảo vệ con, ta lập tức tới ngay."
Bảo đảm sao! Không biết có phải bị gió thổi cho hoa mắt không, Thủy Miểu Miểu có chút cảm động.
"Cám ơn sư phụ." Thủy Miểu Miểu tiến lên ôm Văn Nhân Tiên một cái.
Văn Nhân Tiên đứng cứng tại chỗ, thấy cửa đã đóng lại, trách sao Hiền Ngạn tiên tôn nhất định bảo hắn năm nay thu đồ đệ, thì ra là có cảm giác có đồ đệ cũng không tệ.
Trên đường đi đến Duyên thành, Văn Nhân Tiên bắt đầu thấy may mắn khi có Lãnh Ngưng Si đi cùng để có thể chăm sóc Thủy Miểu Miểu, Lãnh Ngưng Si cùng Thủy Miểu Miểu cả ngày ở cùng nhau nói chuyện riêng, trên mặt Miểu Miểu lại càng thêm nhiều tươi cười.
Văn Nhân Tiên yên tâm hơn, hắn vốn không giỏi an ủi người, có Lãnh Ngưng Si ở bên Thủy Miểu Miểu đã là tốt lắm rồi, có lẽ lúc trước hắn nên nghe lời Hiền Ngạn tiên tôn, cũng thu Lãnh Ngưng Si làm đồ đệ, để Miểu Miểu có bạn.
Hôm nay, thấy hai người lại đang tụ tập ở trên boong thuyền.
Văn Nhân Tiên đánh giá liếc mắt, thấy Thủy Miểu Miểu mặc đủ dày, liền về phòng tu luyện.
Sau khi vận hành xong công khóa hôm nay, Văn Nhân Tiên vừa thu công, Thủy Miểu Miểu liền xông vào thần sắc khẩn trương nói: "Ngưng Si bị chóng mặt."
Chóng mặt? Sao lại chóng mặt? Mấy ngày nay rõ ràng đều ở trên tiên thuyền, hôm nay hắn thấy mặt Lãnh Ngưng Si hình như hơi tái đi, nhưng mà... đúng!
Văn Nhân Tiên bừng tỉnh, vội vàng nhảy xuống giường, thì ra là do chính mình hình như quên mất cái gì, Lãnh Ngưng Si khi ấy ở trong bí cảnh miễn cưỡng trúc cơ, sau đó không có tĩnh dưỡng liền cùng hắn chạy tới tìm Miểu Miểu.
Lãnh Ngưng Si đột ngột ngã xỉu ở trên boong thuyền, khiến Thủy Miểu Miểu giật mình.
Văn Nhân Tiên theo sau Thủy Miểu Miểu, bế Lãnh Ngưng Si đang xỉu trên boong, đi vào phòng của Thủy Miểu Miểu gần đó, đặt Lãnh Ngưng Si lên giường.
"Ngưng Si, nàng sao rồi?"
"Không sao, chỉ là linh lực có chút hỗn loạn, xoa dịu lại chút là được." Văn Nhân Tiên che thêm áo choàng lên người Lãnh Ngưng Si, cởi chiếc áo trên người Thủy Miểu Miểu ra, khoác trở lại lên người cô, dịu giọng nói: "Yên tâm, có vi sư ở đây, con ra ngoài chờ."
Buộc lại áo choàng, Thủy Miểu Miểu vừa định rời đi, liền thấy Văn Nhân Tiên đang cởi đai lưng Lãnh Ngưng Si.
"Ngươi làm gì đó!" Thủy Miểu Miểu tiến lên đánh vào tay Văn Nhân Tiên.
Văn Nhân Tiên liếc nhìn mu bàn tay bị đánh ửng đỏ, mờ mịt nhìn Thủy Miểu Miểu "Muốn xoa dịu linh lực cho Lãnh Ngưng Si, đương nhiên phải cởi quần áo."
Văn Nhân Tiên nói thản nhiên, sắc mặt tự nhiên.
Thủy Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy do mình nghĩ bậy, không đúng! Thủy Miểu Miểu lắc đầu, nơi này là dị giới, xét theo các chàng trai theo đuổi cô tới thì ở đây vẫn còn coi là bảo thủ.
Mà Lãnh Ngưng Si lại là người xưa, theo tư tưởng người xưa, ngươi có thể đảm bảo khi Lãnh Ngưng Si tỉnh lại, không tìm cách c·h·ế·t cho hối hận cả đời không!
"Không thể không cởi quần áo sao? Nam nữ thụ thụ bất thân."
Là đạo lý đó, qua lời nhắc nhở của Thủy Miểu Miểu, Văn Nhân Tiên cũng nhíu mày, nhưng trên tiên thuyền này không có ai khác.
Thủy Miểu Miểu lau mồ hôi trên trán Lãnh Ngưng Si, đột nhiên nói: "Sư phụ, ta được không?"
Lãnh Ngưng Si là trúc cơ kỳ, Thủy Miểu Miểu là hành khí kỳ đương nhiên được, nhưng hắn ban đầu tự mình làm, liền đã loại trừ Thủy Miểu Miểu, vì người khác xoa dịu linh lực rất hao tổn tinh thần.
Định lắc đầu, nhưng thấy ánh mắt chờ mong của Thủy Miểu Miểu, cuối cùng cũng gật đầu.
"Vậy sư phụ mau dạy con."
Thủy Miểu Miểu thuần thục cởi quần áo chỉ còn lại yếm.
Văn Nhân Tiên đưa tay che hai mắt lại, kết quả này không phải là như nhau sao? Vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân, sao không đơn giản chút đi.
Đã như vậy, Văn Nhân Tiên bảo Thủy Miểu Miểu ngồi khoanh chân xuống, mình đi ra phía sau lưng Thủy Miểu Miểu, tiện tay nhặt một chiếc áo khoác trên mặt đất lên "Chỉ là dạy thôi, không cần cởi, cởi sạch thế này."
Khoác áo ngoài lên người, Thủy Miểu Miểu thả lỏng chút, chính mình đã từng gặp bác sĩ phụ khoa nam, vậy mà khi Văn Nhân Tiên chạm vào lưng, vô thức cảm thấy không thoải mái, huống chi là Lãnh Ngưng Si.
Dù Lãnh Ngưng Si có lẽ không biết, lỡ như biết, thật học theo mấy kiểu "liệt nữ ngu ngốc" kia, chỉ bị đàn ông chạm vào vai, liền rút đao tự vẫn các kiểu • • • • • • "Biết chưa?"
"Chắc là biết."
Chắc là? Vậy là biết rồi.
Văn Nhân Tiên không dừng lại thêm, không nhìn ánh mắt muốn hay không muốn dạy lại lần nữa của Thủy Miểu Miểu, quay người đi ra phòng.
Chỉ đến khi màn đêm buông xuống, Văn Nhân Tiên đang giữ ở ngoài cửa mới nghe được tiếng yếu ớt của Thủy Miểu Miểu truyền ra từ trong phòng.
Xoa dịu linh lực thật mệt, miễn cưỡng giúp Lãnh Ngưng Si mặc xong quần áo, đắp chăn, Thủy Miểu Miểu như một vũng nước mềm oặt ghé vào mép giường, hữu khí vô lực gọi sư phụ.
"Mau nhìn xem, như thế này được chưa?"
"Ừ, linh lực ổn định rồi, coi như là con làm." Văn Nhân Tiên đỡ tay Thủy Miểu Miểu lên, đột nhiên rụt tay lại, hiển nhiên Thủy Miểu Miểu nhớ tới vừa giúp Lãnh Ngưng Si mặc xong quần áo, quên mình vẫn còn mặc yếm thôi, khoác lên áo khoác.
"Sẽ lạnh."
Văn Nhân Tiên cầm áo choàng ở một bên phủ lên cho Thủy Miểu Miểu.
Lập tức nằm sấp xuống đất Thủy Miểu Miểu biểu thị hiện tại nàng mệt rồi, đến cả một chiếc áo choàng cũng không chịu nổi.
Văn Nhân Tiên dù lo lắng vì Thủy Miểu Miểu đang quỳ trên đất, cũng không có ý giúp cô đứng lên, một lát sau, Thủy Miểu Miểu trong áo choàng ngọ nguậy, thò đầu ra.
"Cảm giác hít thở không khí thật tuyệt." Thủy Miểu Miểu nằm úp sấp đầu bên giường, nhìn Lãnh Ngưng Si "Khi nào nàng tỉnh vậy?"
"Cần chút thời gian, tạm thời không nên di chuyển cô ấy, hay là con về nghỉ đi"
"Con muốn ở đây trông chừng nàng." Thủy Miểu Miểu ngắt lời Văn Nhân Tiên "Mấy ngày nay toàn nàng trông con."
Thấy vậy Văn Nhân Tiên cũng không tiện phản đối.
"Sư phụ, người biết nấu cháo không? Ngưng Si tỉnh lại có lẽ sẽ cần."
Nấu cháo chắc là không khó đi, nếu là yêu cầu của đồ đệ, thì làm sao hắn có thể nói là không biết.
Trầm mặc đáp ứng.
Văn Nhân Tiên đi vào phòng bếp, nhìn nồi bát xoong chảo củi gạo dầu muối kia, đây là cái gì vậy?
Đêm khuya nhận được truyền âm của tiểu sư thúc, Hiền Ngạn tiên tôn cho rằng có chuyện gì lớn, ai dè lại hỏi làm sao nấu cháo? Vì sao tiểu sư thúc lại cho rằng hắn biết, nhìn hắn có giống người hay lui tới nhà bếp không! Quân tử lánh xa nhà bếp không biết à!
Nhưng nếu tiểu sư thúc đã hỏi, hắn tuyệt đối không thể trả lời như vậy được.
Gọi Tứ Tự mang lên lò mét, ở tẩm điện bắt đầu nấu cháo, sau đó quay lại video gửi cho Văn Nhân Tiên.
"Tiên tôn đây là?"
Hành động khó hiểu của Hiền Ngạn tiên tôn, đương nhiên kinh động Nhất Nghệ và Nhị Nhĩ.
"Các ngươi à, tới đúng lúc." Hiền Ngạn tiên tôn nhận bát cháo từ Tứ Tự, chỉ vào chỗ cháo còn lại "Chia đi."
"Tiên tôn ai chuẩn bị vậy?" Nhất Nghệ hỏi Nhị Nhĩ Tứ Tự.
"Được, là tiểu sư muội của ta tìm được, tự nhiên cảm giác ngon miệng hơn hẳn."
"Miểu Miểu tìm được!" Ba người đồng thanh, Hiền Ngạn tiên tôn lại càng ngạc nhiên.
Khuấy đều cháo trong bát "Lần đầu tiên thấy các ngươi quan tâm tới người khác."
"Nô thất lễ."
"Mất gì cái lễ, chia cháo đi."
Chia xong cháo, Tứ Tự cầm phần của mình lên nói: "Tiên tôn, hiện giờ Miểu Miểu đang ở đâu?"
"Ta không biết, tiểu sư thúc dùng truyền âm phù, còn không muốn gặp ta, làm sao mà nói cho ta biết Thủy Miểu Miểu đang ở đâu?"
Hiền Ngạn tiên tôn múc một muỗng cháo, giơ lên cao sau đó nhìn nó quay lại bát "Nghĩ lại, tiểu sư thúc sớm tìm được Thủy Miểu Miểu, bằng không đâu rảnh nửa đêm nấu cháo."
Nhất Nghệ đặt bát cháo nóng hổi xuống, từ trong tay áo lấy ra một phong thư "Tiên tôn, đây là thư nhà họ Giản gửi đến lúc ngài bế quan, ta nay mới sắp xếp lại."
"Thư? Lẽ nào Giản Ngọc Trạch lại chạy." Một tay nhận thư, Hiền Ngạn tiên tôn quăng lên không, phong thư hóa thành hư không, thư chậm rãi mở ra lơ lửng giữa không trung.
Vừa mới xem xong một hàng, tay Hiền Ngạn tiên tôn run lên, bát cháo đổ hết.
Không nói lên lời nhìn chằm chằm vào thư, ta, ta, ta cái gì tuyển thê cho Giản Ngọc Trạch, mà người đó lại là Thủy Miểu Miểu! Trùng tên trùng họ sao!
"Thư này viết khi nào?"
"Lúc ta bế quan." Hiền Ngạn tiên tôn nhìn chằm chằm vào thư tự hỏi tự trả lời, sau đó nhìn Nhị Nhĩ.
"Ngươi khi ấy tính Thủy Miểu Miểu đang ở đâu? Duyên thành?"
Nhị Nhĩ lắc đầu "Hủy thành."
Thật rối não! Rối đến mức người nóng lên cả rồi.
Hiền Ngạn tiên tôn xé bỏ bức thư, mặc kệ như thế nào, không thể cho tiểu sư thúc biết, bằng không ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch, tiểu sư thúc sẽ thật sự hiểu lầm ta đem Thủy Miểu Miểu chỉ định gả cho người khác.
"Tiên tôn?" Tứ Tự đứng bên cạnh không nhịn được, mặt đỏ cả lên, tiên tôn tự lẩm bẩm rốt cuộc đang làm gì vậy "Không nóng sao?"
"Nóng gì?" Hiền Ngạn tiên tôn cúi đầu xuống, đột nhiên phát hiện, nửa bát cháo đổ hết trên ngực mình.
Hiền Ngạn tiên tôn lúc đó đã muốn khóc, hắn rốt cuộc gây nghiệt gì vậy!
"Quần áo ta không cần nữa, cả giường cũng ném đi luôn cho ta."
Hiền Ngạn tiên tôn ngâm mình trong thang, giọng rất khó chịu chỉ huy Nhị Nhĩ và Tứ Tự, bị bỏng ở ngực cũng đã đỡ rồi, dù sao cũng chỉ là bị bỏng nhẹ, nhanh thôi là sẽ khỏi.
Nếu không phải bị lá thư kia làm cho giật mình, với một bát cháo như vậy thì không thể nào bỏng được hắn!
Từ trước đến giờ hắn Hiền Ngạn tiên tôn chưa từng chật vật đến thế này!
Tiểu sư muội Thủy Miểu Miểu, nhất định là khắc tinh của hắn rồi.
"Nhất Nghệ, tới Duyên Thành điều tra cho ta, rốt cuộc cô ta làm cái gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận