Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 151: Vô đề (length: 7749)

An toàn? Không có nàng Thang Giai Mỹ, Khang Tiểu Chi nàng liền không biết thế nào là an toàn!
Ở dưới lầu chỗ góc cua, Thang Giai Mỹ xách kiếm, dựa vào tường, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Thủy Miểu Miểu rời đi, cúi đầu xem mấy người nằm dưới chân.
Khang Tiểu Chi không biết nói dối, liếc mắt một cái đều nhìn ra, chỉ là không biết nàng khi nào cùng cái gọi là Tam Thủy dây dưa, dễ dàng bị người khác lừa gạt đi như vậy.
Thật khó chịu a! Vỏ kiếm trong tay tùy ý gõ lên mặt một người dưới đất, dọa người kia giật mình.
"Cuồn cuộn canh sư tỷ, chúng ta thật chỉ đi ngang qua, đi ngang qua cái gì cũng không thấy."
"Đi ngang qua? Đi theo sau lưng Tiểu Chi gọi là đi ngang qua, đùa Thang Giai Mỹ ta đây à! Đừng tưởng ta không biết, hôm qua tại nhà ăn làm Tiểu Chi trượt chân chính là ngươi đi, gọi là gì nhỉ? Trình Văn Văn."
Vỏ kiếm lau từ mặt Trình Văn Văn xuống đất, Thang Giai Mỹ cúi người, "Khang Tiểu Chi thường nói là kẻ bắt nạt nàng chính là ngươi đi, ngươi với nàng cùng là ngoại môn đệ tử có gì hay, đến tìm ta a."
"Không dám, không dám." Đầu Trình Văn Văn lắc nhanh, sợ chậm một chút, kiếm liền đánh lên mặt, đám bạn của nàng cũng giống chim cút không dám lên tiếng.
Trừ những người bái sư trực tiếp mà bọn họ không tiếp xúc được, Thang Giai Mỹ có thể tính là người có tiếng tăm trong đám tân nhân đông đảo lần này, nghe nói lần này theo chốn đào nguyên trở về liền có thể chuyển thành nội môn đệ tử, bọn họ mấy người ngoại môn đệ tử sao có thể trêu chọc được.
"Ngươi là nghĩ nhất tiễn song điêu?" Thang Giai Mỹ thu vỏ kiếm, liếc mắt khinh bỉ Trình Văn Văn dưới đất, "Dạy cho các ngươi một cái khôn, cái tên Tam Thủy hôm qua ở nhà ăn biểu hiện còn chưa đủ rõ sao? Đều có thể tùy tiện lấy ra hồng hương quả ăn chơi, ai là người bình thường mà dám đắc tội chứ, muốn để Khang Tiểu Chi dính vào Tam Thủy, sau đó bị cái gọi là đại nhân vật giáng tội, các ngươi cũng quá ngây thơ, không đúng, Khang Tiểu Chi mới là ngây thơ, các ngươi toàn một lũ ngốc! Mấy phần tin đồn là giả là thật, đại nhân vật đại nhân vật chán ghét người bình thường sớm c·h·ế·t, còn có thể sống đến bây giờ."
Ném xuống câu nói này Thang Giai Mỹ không quay đầu lại đi, nàng phải đi bắt Khang Tiểu Chi.
Cửu Trọng Cừu say sóng lợi hại, trừ buổi sáng gắng gượng tinh thần đưa cơm cho Thủy Miểu Miểu, sau khi về phòng, liền như một đống bùn nằm liệt trên giường, khó chịu.
"Một lát mang đồ ăn cho Cửu sư đệ." Ba người khác trong phòng hẹn nhau đi nhà ăn, vừa lúc Thủy Miểu Miểu sờ đến cửa phòng.
Nói thật nếu không thấy lồng ngực Cửu Trọng Cừu khẽ nhấp nhô, Thủy Miểu Miểu tuyệt đối cho rằng Cửu Trọng Cừu đã tắt thở không cứu nổi.
Ngươi nói say sóng cỡ này, Cửu Trọng Cừu lúc leo núi Tiên minh rốt cuộc như thế nào mà thành người đứng nhất vậy?
Đem thứ gì đó bên mép giường chắc là cái chậu dùng để cho Cửu Trọng Cừu nôn, đá sang một bên, Thủy Miểu Miểu xách váy cẩn thận ngồi mép giường.
Cửu Trọng Cừu nếu chưa tỉnh thì dễ làm hơn, không cần nói nhảm, cứ rót là được.
Lấy từ thủy doanh ẩn ra khăn tay bọc thuốc say sóng, Thủy Miểu Miểu đang hớn hở vươn móng vuốt, thì tay bị Cửu Trọng Cừu nắm lấy.
"A! Ngươi dọa ta một trận." Thủy Miểu Miểu rít lên, đứng dậy, tay kia có thể vung về trước.
Cửu Trọng Cừu có hơi ngơ ngác, nửa ngày sau mới từ từ che mặt mình bị đánh vô duyên vô cớ một bạt tai, mắt nửa mở, giọng khàn khàn nói: "Ai dọa ai?"
Thủy Miểu Miểu đứng bên giường, áy náy nói: "Nếu ngươi không làm ta sợ, ta đã không tát ngươi."
Thật không có sức lực để cùng Thủy Miểu Miểu tranh luận, Cửu Trọng Cừu chống người dậy, "Ngươi tới là để đánh ta à?"
"Sao có thể, ta có nhàm chán như thế à." Thủy Miểu Miểu tiến lên đỡ cánh tay Cửu Trọng Cừu, ngó bốn phía, không thấy chỗ nào có gối đầu, liền đẩy Cửu Trọng Cừu vào trong, mình ngồi xuống, cho Cửu Trọng Cừu dựa vào vai mình.
"Ta tìm ít thuốc say sóng cho ngươi uống."
"Không cần." Cửu Trọng Cừu giãy dụa.
"Tư thế này không thoải mái? Hay là nằm trên đùi ta." Thủy Miểu Miểu thấy Cửu Trọng Cừu không yên, khẽ nói, rồi Cửu Trọng Cừu lập tức im lặng tựa vào vai Thủy Miểu Miểu.
Đấu với ta, không trị được ngươi.
Đặt khăn tay lên đùi, mở ra, Thủy Miểu Miểu nhìn xung quanh hỏi: "Nước đâu?"
"Không có." Giọng Cửu Trọng Cừu không tốt nói.
"Xin ngươi phối hợp, nếu không ta sẽ cho ngươi uống theo cách đặc biệt đó."
Cửu Trọng Cừu mím chặt môi không nói lời nào.
"Thật là phiền phức, kể ngươi nghe chuyện xưa nha!"
Thủy Miểu Miểu cười nhẹ nhàng với Cửu Trọng Cừu chớp mắt, "Có biết tỷ trước đây cho cún con uống thuốc sâu như thế nào không? Chỉ ba bước thôi, banh miệng ra, đổ thuốc vào, đóng miệng."
Nhìn Thủy Miểu Miểu mang theo ý uy hiếp mà mỉm cười, Cửu Trọng Cừu im lặng mấy giây, giơ tay chỉ về một nơi.
"Ngay chỗ đó, vừa rồi sao ta không tìm thấy." Cẩn thận đỡ Cửu Trọng Cừu nằm xuống, Thủy Miểu Miểu vỗ tay một cái, đốt đèn nến trong phòng.
"Là trà à?" Nhìn nước trà trong ly, Thủy Miểu Miểu uống hết một hơi, uống thuốc thì đừng dùng trà, dùng ngự thủy chi thuật rót đầy ly.
Thủy Miểu Miểu kéo Cửu Trọng Cừu, lại một lần nữa tựa lên vai mình, đưa ly và thuốc lên.
"Một đấng nam nhi sợ uống thuốc là bệnh gì." Thấy Cửu Trọng Cừu chần chừ không nhận, Thủy Miểu Miểu định trực tiếp rót.
"Ta tự mình làm." Cửu Trọng Cừu sốt ruột nói, nhận ly và trà, "Không thể đổi cái ly khác à?"
"Ngươi nói gì?"
"Không gì." Cửu Trọng Cừu lắc đầu, cầm tay áo lau trộm ly một bên.
"Uống nhanh!" Thủy Miểu Miểu thúc giục, cúi đầu đánh giá bụng mình, đói rồi, còn chưa ăn cơm tối, "Lẽ nào còn bắt ta hát ru ngươi mới chịu uống sao?"
Liếc Thủy Miểu Miểu, Cửu Trọng Cừu nhìn chằm chằm vào ly trong tay, cuối cùng hơi ngửa đầu nuốt khô thuốc.
"Ngươi lại nuốt khô luôn!" Thủy Miểu Miểu kinh ngạc nói: "Ít ra cũng phải uống chút nước để tráng miệng chứ."
Cửu Trọng Cừu lắc đầu trả nước cho Thủy Miểu Miểu, mình thì chui vào chăn, ồm ồm nói: "Ngươi còn chưa đi?"
"Không gấp, ta cũng không biết thuốc say sóng này thế nào, theo lý thuốc say sóng sẽ khiến người ta mệt rã rời, ta ở lại một lát, không có tác dụng phụ thì ta sẽ đi."
Thủy Miểu Miểu kéo chăn của Cửu Trọng Cừu, lẩm bẩm, "Còn nữa lúc ngủ thì lộ đầu ra, trùm kín nghẹt thở không choáng mới lạ, buông tay!"
Thủy Miểu Miểu đã không muốn đi thì mình có đuổi cũng không đi, Cửu Trọng Cừu cam chịu buông tay, để Thủy Miểu Miểu kéo mình ra ngoài.
"Cái gối này không được à." Rảnh rỗi Thủy Miểu Miểu ấn vào gối của Cửu Trọng Cừu, "Đầu hơi cao một chút sẽ dễ chịu hơn." Nói xong, Thủy Miểu Miểu lấy từ thủy doanh ẩn ra, tìm kiếm gối, lẩm bẩm lựa chọn, "Cái này to quá, cái này cứng quá, cái này nhỏ một chút đi, ừ cái này được đấy."
Nhấc đầu Cửu Trọng Cừu lên, thay chiếc gối đã tinh tế lựa chọn, vô ý băng tay lại thọc vào sau gáy Cửu Trọng Cừu.
"Xin lỗi."
Thấy Cửu Trọng Cừu run lên, Thủy Miểu Miểu vội vàng rụt tay về, "Ngươi lạnh à, bản thân ta thân nhiệt hơi thấp."
Cửu Trọng Cừu nghiêng đầu, tay nắm chặt góc chăn, tránh đi nụ cười của Thủy Miểu Miểu, cái lạnh gì chứ, hiện tại sau gáy của hắn rõ ràng đang nóng bỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận