Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 726: Vô đề (length: 8497)

"Bản tọa nghĩ kỹ rồi, vụ làm ăn này bản tọa thiệt thòi quá. Nuôi đám phế vật các ngươi năm sáu năm, cơm ăn nước uống không thiếu thứ gì, các ngươi chưa từng nghĩ đến báo đáp bản tọa dù chỉ một chút sao!"
"Thôi được, bản tọa cũng không đòi hỏi nhiều. Để lại cho bản tọa cái đầu trên vai của ngươi, rồi thêm ba bốn đứa xinh xắn nữa coi như thù lao. Tự các ngươi chọn, nhớ kỹ là phải xinh xắn đấy."
"Si tâm vọng tưởng!" Giản Chử đột nhiên bộc phát, không chút do dự trả lời, "Giết cha chi thù, diệt môn chi hận, đồ tử thống khổ, cầm tù chi nhục, hôm nay liền cùng nhau tính sổ!"
Giao tộc thánh vật —— Phúc Hải Sơn, từ trong thủy doanh ẩn nấp bị rút ra, mang theo sức mạnh cường đại, hất tung Thủy Miểu Miểu và Mục Thương, còn có tất cả bọn trẻ có mặt, bọn họ rơi xuống giao lộ gần nhất.
Thủy Miểu Miểu cuối cùng hiểu rõ vì sao Giản Chử luôn nắm chặt tay mình. Hắn nhận ra được sức mạnh của Phúc Hải Sơn, hắn biết, người này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Cho nên dứt khoát, ngay lúc này, tiến hành một trận lấy mạng đổi mạng không còn đường lui.
"Mang bọn trẻ đi." Giản Chử quay đầu về phía Thủy Miểu Miểu cười thảm thương một tiếng, "Giúp ta nói một tiếng xin lỗi, kiếp này ta không thể gánh vác trách nhiệm làm cha, kiếp sau ta nguyện tước xương hoàn lại, dẫn bọn chúng đi đi!"
Giản Chử chỉ lên trời xanh, bầu trời bị xé toạc một cách vô tình, ảo ảnh khe núi đồng thời tan vỡ.
Ánh sáng ban ngày biến mất, màn đêm đen kịt, biển lớn bên trên Phúc Hải Sơn đang cuộn trào, phát ra ánh sáng màu lam thần thánh. Khe núi vẫn là khe núi, chỉ là trên đỉnh núi xây dựng một tòa cung điện xa hoa lộng lẫy, được biển hoa bao quanh.
Trong nháy mắt hoa cỏ lay động.
Mưa hoa đầy trời, rất đẹp mắt, nhưng lại mang theo sát ý vô cùng. Bên tai Thủy Miểu Miểu phảng phất vang lên tiếng gầm thét của biển lớn, cả hai va chạm, tạo nên tiếng ù tai long trời lở đất.
Thủy Miểu Miểu phun ra một ngụm máu tươi, đập vào vách núi.
"Dừng lại hết đi! Dừng lại hết đi!" Thủy Miểu Miểu ôm chặt lấy đứa trẻ trong lòng, bất lực gào thét, ngoài điều đó ra, nàng còn có thể làm gì.
Những giao nhân vốn đã nản lòng thoái chí cũng đều đứng lên, hướng về phía Giản Chử đi đến, cản những cánh hoa công kích chí mạng, vốn dĩ các nàng đã mang ý định tìm đến cái chết.
Có lẽ các nàng vốn đã là người chết, trước khi gặp được Giản Chử, sống không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ có Giản Chử nói cho các nàng, các nàng là giao nhân, nhà ở Nam Hải.
Hiện tại các nàng có thể trả lại ân tình của Giản Chử, cũng có thể vì bảo vệ con mình mà chiến. Mưa như trút nước, sấm chớp vang dội giáng xuống, đánh vào người các nàng, như những chiếc búa tạ nện vào trái tim, đau nhức đến tận tâm can. Thủy Miểu Miểu nghĩ Nam Hải hẳn là lại loạn rồi, bởi vì Giản Chử thất bại, kỳ thật ngay từ đầu trận chiến này đã không có gì bất ngờ, Phúc Hải Sơn rất lợi hại, có điều nơi này không phải là Nam Hải.
Người trong cung điện xa hoa kia biểu hiện ra tu vi, có hợp thể kỳ mạnh mẽ như vậy, Giản Chử và hắn cách nhau một trời một vực, nhưng hắn vẫn khiến cho người đó bị thương nặng, bảo toàn được bọn trẻ.
Trong cơn mưa to tầm tã, người kia bị trọng thương, may mắn nhìn thoáng qua được chân dung, nguyên lai được đoàn hoa vây quanh, đoàn hoa trong nháy mắt khô héo, lộ ra hồng y tóc trắng, trần trụi một đôi chân ngọc, tựa như lung lay sắp đổ, lại được người bên cạnh đỡ lấy chật vật rời đi, trên mặt khắc linh hoa lan.
Không ai biết người kia mang theo bọn trẻ sẽ làm gì, dốc lòng dạy bảo là không thể, có thể sống đến khi trưởng thành hay không cũng chưa biết chừng.
Giản Chử lấy mạng tương bác, thù hận có lẽ chiếm một nửa, nhiều hơn là sự áy náy đối với những đứa trẻ kia, lấy mạng đổi mạng, nguyện cho những đứa trẻ kia một đời an ổn.
Đây cũng là nguyện vọng của Vị Ương các nàng, một thi thể giao nhân, kể ra sự thật những đứa trẻ kia trở thành cô nhi.
Phúc Hải Sơn vô lực rời tay, ném ra hố to, Giản Chử từ trên cao rơi xuống, bạch y nhuốm máu.
Thủy Miểu Miểu bị dư âm chiến đấu làm cho ù tai ôm Giản Chử vào lòng, nhìn hắn khi mở khi khép miệng, nhưng không biết cuối cùng hắn nói gì, bàn tay muốn chạm vào mặt nàng cũng rũ xuống giữa chừng, không còn sinh khí.
"Giản Chử! Giản Chử a!" Thủy Miểu Miểu không thể tin được, điên cuồng lay động thi thể dần lạnh của Giản Chử, bỗng nhiên phát hiện sau tai Giản Chử có ánh sáng lam ngày càng sáng.
Đưa tay dò xét, là một khối lân phiến bong ra. Dùng tay hứng lấy, giây tiếp theo Giản Chử hóa thành vạn thiên thủy châu, tan vỡ ra, dung nhập vào mưa to.
Thủy Miểu Miểu ngây ngốc nhìn lân phiến trong tay.
Nàng thật sự muốn phát điên! Ngay cả thi thể cũng không thể giữ lại cho nàng sao!
Nàng phát cuồng vốc nước trên mặt đất, nhưng làm sao phân biệt được đâu là nước mưa đâu là hắn.
"Vì sao! Vì sao!" Thủy Miểu Miểu đau lòng quặn thắt, sơn cốc yên tĩnh, lại không có nơi nào để trút giận, chỉ có tiếng gào thét của nàng vang vọng.
Phúc Hải Sơn tạo ra động tĩnh trong hố, Thủy Miểu Miểu mở linh ngữ.
"Kiềm chế một chút." Giọng Phúc Hải Sơn trước sau như một vẫn cao ngạo lạnh lẽo, "Ngươi cầm trên tay có thể là truyền thừa của giao nhân tộc."
Thủy Miểu Miểu nghe vậy chậm rãi nắm chặt lân phiến trong tay, chất vấn, "Ngươi vì sao không bảo vệ hắn! Dù sao người vẫn tốt hơn vật chết chứ!"
"Làm rõ ràng sự thật, ta Phúc Hải Sơn là thánh vật của giao tộc, ta hộ chính là con dân giao tộc! Trong đám người có mặt, chỉ có đám trẻ kia là con dân giao tộc!"
"Hắn Giản Chử, cùng những thứ không ra người, giao không ra giao chết đầy đất kia, đều là đồ vật không rõ giống loài, hắn không để lại thi thể, cũng đã nói lên, hắn vốn dĩ không nên tồn tại ở đời, bất quá chỉ là một vật dẫn! Ta nguyện giúp hắn đã là nhân từ!"
Lời nói lãnh khốc vô tình của Phúc Hải Sơn khiến Thủy Miểu Miểu đau nhói, Thủy Miểu Miểu muốn ném đồ vật trong tay ra, nhưng cuối cùng chỉ có thể nắm càng chặt hơn, thỏa hiệp hỏi, "Ta muốn đem nó cho ai?"
"Không biết."
Thủy Miểu Miểu hận không thể lôi Phúc Hải Sơn từ trong hố ra đánh cho một trận, một bên nói bảo vệ con dân giao tộc, một bên cái gì cũng không biết.
Con dân giao tộc của nó đâu?
Trong mưa to, tiếng khóc của bọn trẻ rất nhỏ bé, cũng có thể là do Mục Thương dỗ dành tốt, với lại trong mưa to, bọn trẻ đều hiện ra giao thân. Mục Thương kinh ngạc, nhưng rất nhanh cũng quen.
Tã lót quá nhỏ quá chật, không đủ để bọn trẻ duỗi ra sau khi hóa giao, Mục Thương chỉ đành xé bỏ, đem một đám tiểu giao nhân ôm ra, gom lại cùng nhau.
May mà bọn chúng là giao nhân, không bị cảm lạnh.
Tự chơi với nhau, nếu có khóc, Mục Thương liền ôm dỗ, hắn chắc chắn sẽ là một người cha tốt. Thủy Miểu Miểu thật may mắn tiểu ca ca đã đến cùng.
Nếu không có nhiều trẻ con như vậy, nàng không biết phải làm sao, nàng sẽ sụp đổ, nàng đã muốn sụp đổ rồi, nếu không phải đứa bé mắt xanh nhạt kia, ba bước ngã hai bước quật cường đi tới, đi tới trước mặt Thủy Miểu Miểu.
Đứa bé ôm lấy cánh tay chống đất của Thủy Miểu Miểu, dụi mặt vào, tựa như an ủi.
"Nó đang nói gì?" Tiếng ù tai vẫn chưa tan, Thủy Miểu Miểu nghe không rõ, chỉ có thể thông qua linh ngữ hỏi Phúc Hải Sơn.
"Một vài lời trẻ con, không đầu không đuôi, chắc là đang an ủi ngươi thôi."
"Cảm ơn ngươi." Thủy Miểu Miểu ôm đứa bé vào lòng, hỏi Phúc Hải Sơn, "Nó biết, chúng thành cô nhi rồi sao?"
"Ta không phải phiên dịch cũng không phải loa phóng thanh, tự ngươi đi mà hỏi!"
Phúc Hải Sơn không phản ứng nữa, đứa bé nắm chặt quần áo Thủy Miểu Miểu, chôn mình vào ngực Thủy Miểu Miểu, Thủy Miểu Miểu ôm chặt lấy đứa trẻ trong lòng, cũng co mình lại thành một đoàn.
"Tách!"
Hồi lâu, Thủy Miểu Miểu nghe được âm thanh, khác với âm thanh hạt mưa rơi xuống, Thủy Miểu Miểu hoảng hốt nhìn xung quanh, tại vũng nước, phát hiện một viên hạt châu màu u lam, trong đêm tối chiếu sáng rạng rỡ, màu sắc kia giống như sóng biển lớn.
Thủy Miểu Miểu liền biết, tiểu nam hài không ngừng run rẩy trong lòng mình nhất định cũng rất đau khổ.
Nhặt hạt châu lên, nhét vào tay nhỏ của nam hài, Thủy Miểu Miểu lau khô nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi kiên định nhìn vào mắt nam hài, lau đi nước mắt nơi khóe mắt hắn, "Về sau không được khóc nữa, chuyện này còn chưa xong!"
( hết chương ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận