Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 146: Vô đề (length: 8391)

Người trong Cổ Tiên tông hoàn toàn không thể nào đối phó được, chỉ riêng danh tiếng sư thúc của mình đã khiến mọi người chuyển sang bối phận, dọa chạy rất nhiều người.
Hy vọng lấy chồng của mình, chỉ có thể gửi gắm cho người ngoài tông.
"Cái kia..." Thủy Miểu Miểu cầm chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ, "Đều là quy củ cả rồi, một mình ta vô duyên vô cớ không đi, khó mà nói lắm chứ?"
"Sao thế, sư muội không muốn đi thì ta chắc chắn không ép."
"Ta muốn đi chứ!" Thủy Miểu Miểu chống nửa người lên bằng tay vịn bàn, có chút kích động nói.
Biết ngay mà, Thủy Miểu Miểu một khi đã nghĩ thông suốt về chuyện trốn tránh, theo tính tình nàng, chắc chắn muốn đi thôi, người Cổ Tiên tông không đủ để nàng đối phó.
Nhưng nói thật, nếu có biện pháp, Hiền Ngạn tiên tôn thật lòng không muốn để Thủy Miểu Miểu tham gia hoạt động lần này.
Sao Thủy Miểu Miểu lại từ trong kết giới Thiên Uyên phong ra vậy?
Cái tên Thủy Miểu Miểu cơ bản đã có đồn đại khắp các tông môn, ngoài việc có tiên duyên cực thịnh, Thủy Miểu Miểu còn là người Trúc Cơ nhanh nhất từ xưa đến nay, đi ra ngoài dù Thủy Miểu Miểu có muốn an phận thủ thường, người khác cũng chẳng để cho yên.
"Cái danh sách tiên tôn vẫn chưa nộp lên phải không, có thể đổi cho ta cái tên được không?" Thủy Miểu Miểu sợ hãi nhìn Hiền Ngạn tiên tôn, thấp thỏm hỏi.
Đổi tên ngược lại là một cách hay, ít nhất sẽ không để Thủy Miểu Miểu vừa đến đó đã bị người khác chú ý, chỉ là, lý do Thủy Miểu Miểu muốn đổi tên chắc chắn không giống với mình.
Hiền Ngạn tiên tôn thu lại suy nghĩ, đặt chén trà trong tay xuống, im lặng nhìn Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu có chút chột dạ ngồi trở lại vị trí, ở Cổ Tiên tông ba chữ Thủy Miểu Miểu chẳng khác nào sư thúc, nàng không muốn ra ngoài vẫn bị người gọi sư thúc, đổi tên, nàng có thể tương xứng với các sư huynh sư muội bên cạnh, dù thế nào, cứ lừa người tới tay trước đã.
"Tiên tôn, ngươi cứ nhìn người ta hoài làm gì, ngại quá đi à." Thủy Miểu Miểu che mặt, im lặng nghiêng người, mắt nhìn về phía cửa ra vào, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Thu hết động tác nhỏ của Thủy Miểu Miểu vào mắt, Hiền Ngạn tiên tôn khẽ cười, hắn cũng đại khái đoán được nguyên nhân Thủy Miểu Miểu muốn dùng tên giả.
"Bất kể Miểu Miểu con muốn làm gì, bản tôn chỉ có một yêu cầu, mọi lễ tiết trong tông đều phải hợp quy củ." Hiền Ngạn tiên tôn sợ mình nói không rõ ràng, cố ý thêm một câu, "Miểu Miểu con có thể đi gây họa các tông khác, bản tôn cũng không tiện quản chuyện của tông khác."
Lông mày Thủy Miểu Miểu lập tức nhướn lên, ý trong lời Hiền Ngạn tiên tôn có phải là, không cho mình đối phó người Cổ Tiên tông, nhưng ngoài tông thì không vấn đề?
Gật đầu có phần nhịp điệu, Thủy Miểu Miểu quay người lại, "Vậy là tiên tôn đồng ý, con có thể đổi tên ra ngoài!"
Cười không nói, Hiền Ngạn tiên tôn cầm ấm trà lên, pha trà.
Tuy rằng mọi động tác pha trà của Hiền Ngạn tiên tôn đều đẹp như tranh, nhưng hiện tại Thủy Miểu Miểu nào còn tâm trí thưởng thức.
Tiên tôn, ngài cứ thoải mái trả lời trước đi, Thủy Miểu Miểu bứt tóc vò đầu mấy lần cũng muốn ngồi không yên, thật muốn đập cái ấm trà đó đi!
Cơ hội trêu chọc Thủy Miểu Miểu cũng không nhiều, một lúc sau, sợ Thủy Miểu Miểu thật sự đứng dậy đập cái ấm trà, Hiền Ngạn tiên tôn rốt cuộc mở miệng nói: "Vậy Miểu Miểu con muốn đổi tên gì?"
"Tam Thủy."
Làm nước trà văng ra ngoài đất, Hiền Ngạn tiên tôn ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, "Con đúng là đã sớm có dự tính."
"Chỉ đổi cái tên có gì phức tạp, ta gọi Thủy Miểu Miểu, Tam Thủy, không có vấn đề gì hết."
"Tam Thủy? Không phải là Thất Thủy sao?"
Thủy Miểu Miểu rầu rĩ nhìn Hiền Ngạn tiên tôn, vài giây sau thì ra vẻ vì tốt cho người ta mà nói: "Con vẫn luôn nghi ngờ gu thẩm mỹ của tiên tôn có phải có vấn đề không, Thất Thủy, nghe hay sao!"
Lần đầu tiên bị người khác nghi ngờ gu thẩm mỹ, mà còn là một nha đầu nhỏ.
"Con nói cho bản tôn nghe thử xem, hai cái tên Tam Thủy và Thất Thủy khác nhau ở chỗ nào!" Đặt chén trà ngon vừa pha đến trước mặt Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu giật mình, xoa ống tay áo bị nước trà văng vào, có phần ấm ức nói: "Vốn dĩ là thế mà, Tam Thủy nghe hay hơn Thất Thủy nhiều, thẩm mỹ không tốt còn không cho người ta nói, cái tượng đất trong Nhàn Vân điện kia cũng rất kỳ quái."
Không biết nên hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, Hiền Ngạn tiên tôn chỉ có thể cười, tháo xương phiến bên hông xuống, gõ một quạt lên đầu Thủy Miểu Miểu.
"Ái! Đau ~" Thủy Miểu Miểu ôm đầu.
"Đừng có giả bộ, bản tôn dùng sức sao, cái tượng đất đó là ai thẩm mỹ ai rõ còn gì, sao lại vô cớ đổ lên đầu bản tôn! Với lại cái Nhàn Vân điện của bản tôn là do ai phá banh trong lòng không có chút số liệu nào sao! Mà còn có mặt mũi đề!"
"Là Cửu Trọng Cừu phá chứ, một mình con thân gái tay không tấc sắt vai không thể gánh, sao mà phá được nhà chứ."
"Con trốn tránh trách nhiệm cũng thuần thục thật đấy, quay lại đây cho bản tôn."
Thủy Miểu Miểu chậm rãi lách người hướng ra cửa, không tình nguyện quay đầu lại.
Xương phiến gõ nhịp trên bàn, Thủy Miểu Miểu nhìn chằm chằm vào tay Hiền Ngạn tiên tôn, khẩn trương che đầu, sợ bị ăn thêm một quạt.
"Con chắc là người tu vi cao nhất trong số tân nhân này, phần lớn đều vừa mới Trúc Cơ, ta thấy con đúng là thủ phạm hủy Nhàn Vân điện!"
"Đó là do Cửu Trọng Cừu bắt đầu trước." Thủy Miểu Miểu canh đúng thời cơ oán trách một câu.
"Ai!" Hiền Ngạn tiên tôn giơ xương phiến lên hăm dọa.
"Dạ." Thấy xương phiến chần chừ không rơi xuống, Thủy Miểu Miểu thật cẩn thận ngẩng đầu lên, "Tu vi của con cao nhất, vậy có phải lợi hại nhất không."
Hay là mình có thể đánh choáng một người, dùng vũ lực uy hiếp ép cưới luôn nhỉ?
"Cất cái ý đồ trong đầu con lại cho bản tôn." Hiền Ngạn tiên tôn thu tay về, lắc đầu vẻ tiếc nuối, "Tu vi không phải là quan trọng nhất, tu vi chẳng qua chỉ để cho con sống lâu chậm già thôi, thực lực cơ, mấu chốt phải đao thật kiếm thật, con thử chịu vài đao đi xem, ta sợ đến lúc đó, người ta đều có thể vượt cấp khiêu chiến con, còn con thì ngay cả trúc cơ sơ kỳ đánh cũng không lại."
Hiền Ngạn tiên tôn vỗ bàn, trong mắt tràn đầy vẻ tiếc hận, "Bản tôn thật khó hiểu, thể chất của con rốt cuộc tệ tới mức nào mà cho dù nướng cả đống hoa hỏa sâu cũng trị không hết! Thể chất tệ không tưởng nổi, mà tiên duyên lại cao không tưởng nổi."
Hiền Ngạn tiên tôn cảm thấy mình muốn khóc, thật sự quá phí của trời rồi! Tiên duyên tốt như vậy, sao không thể cho người khác dùng nhờ một chút được chứ!
"Đừng khóc đừng khóc." Nhìn bộ dạng đau đớn của Hiền Ngạn tiên tôn, Thủy Miểu Miểu muốn lấy khăn tay ra.
"Bản tôn có bao giờ khóc!" Có lúc Hiền Ngạn tiên tôn thực sự muốn cạy cái đầu của Thủy Miểu Miểu ra, xem rốt cuộc con bé đang nghĩ cái gì trong đó.
Nhìn thấy Thủy Miểu Miểu đưa khăn tay tới, Hiền Ngạn tiên tôn nghiến răng, giờ làm sao đây, thật muốn đánh người ta ra khỏi phòng trà.
"Sư huynh ~~~" Thủy Miểu Miểu biết ý liền thay đổi, biết hành động đưa khăn tay này không ổn, lập tức thay đổi sách lược, một tiếng sư huynh kéo dài thật là dài.
Hiền Ngạn tiên tôn cảm giác da gà của mình đều nổi lên hết, vội vàng xua tay, "Được rồi được rồi, con mau đi đi, trên danh sách con cứ dùng tên Tam Thủy."
"Thật ạ! Sư huynh, huynh tốt quá." Được chấp nhận, Thủy Miểu Miểu không chờ nổi đứng lên, hướng ra cửa đi.
Chân vừa bước ra khỏi cửa, Thủy Miểu Miểu đột nhiên quay đầu làm một động tác hôn gió, "Thật cảm ơn sư huynh, sư huynh tạm biệt."
Hiền Ngạn tiên tôn đang ngẩn người trước bàn, giờ phút này chỉ muốn tự tát vào mặt, lúc trước rốt cuộc vì sao lại muốn nói với Thủy Miểu Miểu là có thể gọi mình sư huynh chứ!
Còn cái động tác kì cục đó nữa!
Thủy Miểu Miểu quả thực đã nghĩ thông suốt, cô nàng ngân nga một khúc nhạc, nhảy chân sáo đi về phía Nhân Cảnh Tiểu Trúc, cũng biểu thị lúc đó có hơi vui mừng quá độ, hành động hơi lỗ mãng chút, nhưng chắc chắn không ảnh hưởng toàn cục, Hiền Ngạn tiên tôn chắc chắn sẽ không hiểu lầm.
Ừ, Hiền Ngạn tiên tôn sẽ không hiểu lầm, dù sao cũng đã từng làm cha của Thủy Miểu Miểu mà, nhưng người khác thì chưa chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận