Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 17: Vô đề (length: 8431)

Nói là đi một lần nữa nấu thuốc, Cung Cách một đi không trở lại.
Nhìn người đưa thuốc là Lãnh Ngưng Si, Thủy Miểu Miểu không nói một lời theo trên giường ngồi dậy, nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.
"Không đắng sao?" Lãnh Ngưng Si ở một bên nhìn nhíu chặt mày, dường như người uống thuốc là chính mình.
Ngồi xuống mép giường, Lãnh Ngưng Si cầm khăn lụa lau khóe miệng cho Thủy Miểu Miểu.
Nhìn Lãnh Ngưng Si, Thủy Miểu Miểu muốn hỏi Cung Cách đâu? Cuối cùng cũng không hỏi ra miệng "Ta mệt rồi." Thủy Miểu Miểu đẩy tay Lãnh Ngưng Si ra, đem mình một lần nữa cuộn vào chăn, từ đầu đến chân.
Lãnh Ngưng Si muốn nói lại thôi đứng ở mép giường một lát, cầm chén thuốc đi, chuyện Cung Cách bị Vương Nhân đả thương, Chúc Dực đã nói trước không cho Miểu Miểu biết, nàng hồn phách có hại, biết chuyện này sợ tâm thần không tập trung, bất lợi cho tu dưỡng.
Nếu Thủy Miểu Miểu không hỏi đến, thì mình vẫn không cần nhiều lời thì hơn.
Ngày hôm đó, Thủy Miểu Miểu cứ ngơ ngơ ngác ngác trôi qua, việc chăm sóc bản thân đã do Lãnh Ngưng Si gánh vác, Thủy Miểu Miểu không rõ ràng mình có bao nhiêu đáng sợ, Cung Cách hắn cũng không muốn gặp mình.
Thấy Thủy Miểu Miểu cả ngày hôm nay đều buồn bã ủ rũ, Lãnh Ngưng Si suy nghĩ một hồi, về phòng ôm nệm chăn đến.
Ôm nệm chăn, đứng trước giường Thủy Miểu Miểu, Lãnh Ngưng Si mới phát hiện mình không có xử lý tốt rồi.
Thủy Miểu Miểu nằm trên giường, nhìn Lãnh Ngưng Si ngẩn người, xoay người lăn vào bên trong.
Lãnh Ngưng Si thấy thế lập tức cười, cởi tất giày, nằm xuống bên cạnh Thủy Miểu Miểu.
"Ngày mai qua đi sẽ tốt, chúng ta sẽ rời khỏi đây chúng ta sẽ bắt đầu tu hành, những chuyện bực mình này ta tuyệt đối sẽ không để nó phát sinh nữa."
Đúng vậy, ngày mai sẽ tốt, nghe lời an ủi của Lãnh Ngưng Si, Thủy Miểu Miểu miễn cưỡng cười lên.
Bên ngoài còn nhiều, bên ngoài còn nhiều, Thủy Miểu Miểu tự thôi miên, bên ngoài người nhiều vô số kể, chẳng lẽ không tìm được một người nguyện ý cưới mình sao! Nàng còn không tin chuyện này!
Lãnh Ngưng Si không biết mình ngủ từ khi nào, dù sao tỉnh lại thì bên ngoài đã hơi sáng, dụi mắt, ngồi dậy, Lãnh Ngưng Si mới phát hiện Thủy Miểu Miểu đã thức dậy, tựa ở khung cửa, ngắm nhìn phương xa.
"Miểu Miểu dậy sớm thế, bây giờ là lúc nào?"
"Không biết, dù sao chắc vẫn còn sớm."
"Thân thể ngươi còn chưa khỏe hẳn, sao có thể đứng ở cửa hóng gió được?" Xuống giường, Lãnh Ngưng Si kéo Thủy Miểu Miểu về giường, trùm chăn lên.
"Tay lạnh quá" kéo tay Thủy Miểu Miểu, Lãnh Ngưng Si bất mãn nói: "Không cần gấp, đến giờ sẽ có người tới đón chúng ta, xem quầng thâm mắt của ngươi kia kìa, chắc là kích động cả đêm không ngủ rồi."
Thủy Miểu Miểu lắc đầu, ngủ thì vẫn ngủ được, chỉ là tỉnh hơi sớm thôi, hôm qua đến tối cũng không nhìn thấy Cung Cách, hôm nay mình muốn đi, hắn không lẽ đến gặp cũng không muốn nói sao.
Sự thật chứng minh, Cung Cách quả thực không muốn nói, đưa bữa ăn là một tạp dịch mà Thủy Miểu Miểu không quen biết.
"Cung Cách đâu?" Thấy tên tạp dịch kia muốn đi, nghẹn nửa ngày Thủy Miểu Miểu rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng hỏi.
Tên tạp dịch kia ngẩn người một chút, sư huynh Chúc Dực đã dặn dò chuyện Cung Cách bị thương không thể nói cho tiểu thư Thủy Miểu Miểu, vậy mình nên nói như thế nào?
"Cung Cách hắn có việc bận không qua được." Tên tạp dịch bịa chuyện nói, xách hộp cơm chạy như bay.
Không tức giận, không tức giận, Thủy Miểu Miểu hít sâu, hắn đều từ chối mình, mình còn nghĩ đến hắn làm gì!
Xem bánh bao trong tay như Cung Cách, nắm đến biến dạng.
Lãnh Ngưng Si một bên nhìn chiếc bánh bao đáng thương trong tay Thủy Miểu Miểu "Miểu Miểu không thích ăn cái này sao? Vậy ăn cái này, cái này • • • • • • "
Một bữa sáng qua loa kết thúc.
Lãnh Ngưng Si về phòng thu dọn đồ đạc, Thủy Miểu Miểu nhìn quanh một lượt căn phòng mình, không có đồ gì muốn thu dọn, liền chạy sang phòng Lãnh Ngưng Si, ngắm nhìn Lãnh Ngưng Si.
Nữ thần, nữ thần làm gì cũng đều là nữ thần, Thủy Miểu Miểu ngẩn ngơ một hồi, Chúc Dực đã tới đón người đi Tầm Tiên điện.
Lần này khác với lần trước đông nghịt người hò hét ầm ĩ nghe giảng, lần này Tầm Tiên điện trang trọng nghiêm túc, nhìn Hoa Dật Tiên là biết.
Nhìn thấy Thủy Miểu Miểu, Hoa Dật Tiên vẫn muốn xông tới, nhưng cố gắng nhịn xuống, chỉ khẽ vẫy tay với Thủy Miểu Miểu.
Lam Quý Hiên liếc mắt động tác nhỏ của Hoa Dật Tiên, gật đầu với Thủy Miểu Miểu và Lãnh Ngưng Si, ra hiệu các nàng đi qua.
"Đỡ hơn chút nào không?" Lam Quý Hiên nhỏ giọng hỏi.
Thủy Miểu Miểu gật đầu, Hoa Dật Tiên ở bên cạnh chen vào nói "Bọn họ không cho ta đi thăm ngươi, ta muốn..."
"Nhỏ giọng một chút." Lam Quý Hiên nói.
Dựa vào cái gì ngươi có thể nói chuyện, còn ta thì không, Hoa Dật Tiên bĩu môi, thập phần ấm ức tiến đến gần Thủy Miểu Miểu.
Trong Tầm Tiên điện vẫn còn người lục tục vào, chỉ cần Hoa Dật Tiên không gây chuyện, bốn người Thủy Miểu Miểu bọn họ không coi là quá nổi bật.
Đang trò chuyện, Lam Quý Hiên đột nhiên im lặng, nhíu mày nhìn nơi xa.
Ba người nghi hoặc, theo ánh mắt Lam Quý Hiên cũng nhìn qua, một nam tử áo đen một mình đi đến, trong ngực hắn ôm thanh đao, nhìn qua thì hắn hẳn là người duy nhất mang vũ khí trong Tầm Tiên điện này.
Ánh mắt hắn hung ác, vẻ mặt lạnh lùng, nơi hắn đi qua, người khác đều né tránh.
"Thật sắc bén!" Hoa Dật Tiên nhỏ giọng nói.
Theo lý mà nói, nam tử áo đen kia hẳn là không nghe thấy, nhưng hết lần này đến lần khác sau khi Hoa Dật Tiên nói xong, liền nhìn sang, sau đó hừ lạnh một tiếng thu hồi ánh mắt tìm góc đứng.
"Người này ý gì vậy! Ta quen hắn sao!" Hoa Dật Tiên không thể tin có người dám khiêu khích mình, vén tay áo lên liền muốn xông lên đánh nhau.
Lam Quý Hiên đưa tay ngăn Hoa Dật Tiên nói: "Hắn không nhắm vào ngươi."
"Vậy là nhắm vào ai, ngươi sao!"
Lam Quý Hiên thu tay lại trầm mặc một chút nói: "Không rõ, ta không biết hắn, nhưng hắn dường như đối với thế gia đều có địch ý rất lớn, lúc leo núi, không nói hai lời đoạt bản đồ của ta, sau này ta có hỏi thăm một chút, hắn là người đầu tiên lên đến đỉnh, lại còn là leo theo con đường ngọc thạch kia."
"Vậy nên hắn đoạt bản đồ của ngươi, sau đó lại xem không hiểu?"
Lam Quý Hiên, Thủy Miểu Miểu, Lãnh Ngưng Si ba người nhìn Hoa Dật Tiên như nhìn thằng ngốc, không biết nên tiếp lời Hoa Dật Tiên như thế nào.
Cũng may một tiếng chuông vang lên, mọi người trong Tầm Tiên điện không còn nhìn xung quanh, nhao nhao thu hồi nụ cười.
Chắc là muốn vào vấn đề chính, Thủy Miểu Miểu cũng học theo, im lặng đứng cạnh Lãnh Ngưng Si, nín thở ngưng thần.
Theo tiếng chuông, một đám người bước vào chính điện, theo trang phục của bọn họ, có thể dễ dàng nhìn ra mỗi người thuộc tông môn nào, mặc trang phục giống nhau chắc chắn là người cùng một tông.
Thủy Miểu Miểu bọn họ nhường đường, đám người này đi vào trung tâm điện, vốn còn căng thẳng kiếm củi, vào lúc tiếng chuông biến mất thì trở nên rất lễ phép.
Nhịp nhàng hướng lên đài cao hành lễ.
Thủy Miểu Miểu dụi mắt, giật mình nhìn đám người tiên phong đạo cốt đột nhiên xuất hiện trên đài cao, sau đó bị Lãnh Ngưng Si kéo xuống đất quỳ lạy.
Dập đầu xong, thấy không ai đứng lên, lẽ nào phải quỳ mãi? Thủy Miểu Miểu còn đang suy nghĩ, Lãnh Ngưng Si đã huých vào eo Thủy Miểu Miểu, nói nhỏ: "Ngồi."
Thủy Miểu Miểu mới phản ứng lại, phía sau mình không biết từ bao giờ đã có một cái bồ đoàn, vội vàng học Lãnh Ngưng Si ngồi xếp bằng.
Bị hành cho như vậy, Thủy Miểu Miểu thu hút rất nhiều ánh mắt, phần lớn là những người trên đài cao, Thủy Miểu Miểu dám chắc mỗi ánh mắt của đám người trên đài cao kia, ít nhất đều dừng lại trên người mình hơn năm giây.
Không phải chậm một nhịp, sao đều nhìn mình.
Nhưng cũng may tình huống này không kéo dài bao lâu, một người lên tiếng, nói về thành tích thi đấu tông môn lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận