Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 149: Vô đề (length: 8210)

Trong nhà vệ sinh toàn là mỡ đông dính đầy quần áo, dù rằng tại nhà ăn bản thân đã tạm thời kìm nén không muốn nổi nóng, nhưng cứ không rõ không ràng mà bị ghét bỏ, thật khiến Thủy Miểu Miểu rất khó chịu.
Tiếng gõ cửa vang lên, Thủy Miểu Miểu nín thở, phiền phức gì lại tìm đến tận nhà vệ sinh thế này!
"Có phải là Tam Thủy tỷ không?"
Nghe giọng nói này, chắc là người vừa nãy gọi Khang, Khang gì ấy nhỉ?
"Ta là Khang Tiểu Chi, người đã vô ý va phải tỷ ở nhà ăn khi nãy, thật xin lỗi, muốn bồi thường."
"Không cần." Thủy Miểu Miểu cắt ngang lời Khang Tiểu Chi, cô nương này ở nhà ăn trông cũng không tệ, "Bạn của ngươi đâu?"
"Ta ta kiếm cớ đi trước rồi." Khang Tiểu Chi có chút xấu hổ nói: "Bạn của ta cũng không xấu tính, chỉ là nghe đồn liên quan đến tỷ quá đáng sợ."
"Nghe đồn gì?" Thủy Miểu Miểu mở cửa bước ra.
"Thì là." Khang Tiểu Chi lùi về sau vài bước, nhìn xuống mũi chân, có chút do dự nói: "Nói tỷ đắc tội một nhân vật rất lợi hại, ai dám nói chuyện với tỷ, người đó sẽ chết ấy."
"Ha ha." Im lặng cười hai tiếng, Thủy Miểu Miểu đưa tay xoa nhẹ đầu Khang Tiểu Chi, đây mới là một người thật sự ngây thơ, chứ không phải là mình đang giả ngốc.
Bị người vuốt đầu! Khang Tiểu Chi ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc mang theo chút ngượng ngùng.
"Biết sẽ chết mà còn tới xin lỗi, gan thật lớn, đi tìm bạn đi, đừng để bị người phát hiện, ta không cần ngươi bồi thường."
Nhìn bóng lưng Thủy Miểu Miểu rời đi, Khang Tiểu Chi ngây ngô cười, là được tha thứ rồi sao, chỉ là người ôn nhu như vậy, rốt cuộc đã đắc tội ai chứ?
Không hiểu tại sao cái tên Tam Thủy lại bị đồn thổi những chuyện hoang đường như thế, Thủy Miểu Miểu lên boong tàu phía trên để giải sầu.
Thì ra đã là buổi tối, một ngày qua đủ bực mình rồi.
Tay đặt lên lan can, trong lòng tràn đầy phiền muộn, cái tâm tình vui vẻ vì được rời khỏi tông môn đã tan biến sạch.
"Ngươi ở đây!"
Cửu Trọng Cừu từ trong khoang thuyền chạy ra, rồi nằm sấp trên lan can nôn thốc nôn tháo.
"Ngươi say sóng? Ở dưới nước thì ta hiểu được, ta cũng bị choáng, nhưng bay thì đâu có lắc lư gì." Thủy Miểu Miểu ghét bỏ lùi về sau một bước, che mũi lại.
Yếu ớt liếc Thủy Miểu Miểu, nếu không phải ra ngoài tìm hắn, bản thân đã sớm về phòng nằm rồi, sao lại bị choáng nặng như vậy chứ.
Thủy Miểu Miểu lấy khăn tay đưa cho Cửu Trọng Cừu, "Lau đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Chuyện ở nhà ăn đó, sư phụ không phải đã bảo ngươi ít gây chuyện rồi sao."
"Đại tỷ à, xin ngươi xem xét cho rõ rồi nói, là ta gây chuyện sao!"
"Không được, còn khó chịu, muốn nôn."
Thấy Cửu Trọng Cừu khó chịu bám vào lan can, Thủy Miểu Miểu triệu ra nước sạch, vo thành một cục, ép vào miệng Cửu Trọng Cừu.
"Uống nước đi, cho dễ chịu miệng."
Cơn buồn nôn thì không còn, Cửu Trọng Cừu vẫn run chân ngồi xuống đất, dựa vào lan can, yếu ớt hỏi, "Tam Thủy là ai?"
Lúc Sài Chấn Đạt cùng Cửu Trọng Cừu phổ cập kiến thức, Cửu Trọng Cừu liền không hiểu ra sao, Tam Thủy đắc tội người thì liên quan gì đến việc người khác không được nói chuyện với Thủy Miểu Miểu?
"Tam Thủy là ta, ta là Tam Thủy, đổi tên để bớt ồn ào."
Cảm giác như nghe phải chuyện hài, Cửu Trọng Cừu ngẩng đầu nhìn Thủy Miểu Miểu, "Bây giờ ngươi không ồn ào sao?"
"Không cùng kiểu ồn ào, thôi, đừng nói đến ta." Thủy Miểu Miểu xua tay, không muốn tiếp tục chủ đề này, "Dù sao thì giao tiếp của ta cũng tốt hơn ngươi nhiều, không cần ngươi dạy ta, toàn là một đám trẻ con còn non dạ, ta sẽ không chấp nhặt với bọn họ, ngược lại là ngươi đấy, nói về mấy người bạn mới của ngươi xem nào."
Thủy Miểu Miểu hưng phấn ngồi xuống, "Cái vị đại ca nhìn người cũng khá đấy, tên gì, ngươi thiếu bạn quá."
"Ngươi đang nói Sài Chấn Đạt à, chỉ là vừa hay ở chung phòng thôi, hắn không phải bạn ta, ta cũng không cần bạn."
"Đừng nói tuyệt như vậy, trong chuyện ở nhà ăn, hắn ngăn ngươi lại là có ý tốt đấy chứ." Thủy Miểu Miểu vỗ vai Cửu Trọng Cừu, chân thành nói: "Ngươi dù không muốn chủ động kết giao, cũng có thể thuận theo tự nhiên, chẳng lẽ chưa từng nghe câu nói, ở nhà dựa cha mẹ, ra đường nhờ bạn bè à?"
"Thường ngày đâm ngươi hai dao cũng là bạn bè à."
Trong lúc nhất thời không tìm được lời nào để phản bác, "Vậy chỉ có thể trách do chính ngươi có mắt chọn bạn có vấn đề!"
Chủ đề này cũng không thể tiếp tục được nữa, Thủy Miểu Miểu đứng lên đá Cửu Trọng Cừu một cái, "Đứng lên, ta đưa ngươi về, say sóng thì không nên chạy lung tung."
Ở cửa phòng Cửu Trọng Cừu hai người tách ra.
Cửu Trọng Cừu vừa bước vào cửa, sau lưng đã có một người nhào tới, "Được đó Cửu sư đệ, ta vừa thấy rõ ràng có nữ đồng môn đưa ngươi về."
Trong phòng đều là ký danh đệ tử chưa đủ tư cách bái sư, cách xưng hô đương nhiên phải theo tuổi tác mà tính, ai bảo Cửu Trọng Cừu lại đặc biệt thế, là đồ đệ của Hiền Ngạn tiên tôn nhưng lại đeo lệnh bài ký danh đệ tử.
Dù sao cũng không phải ở Cổ Tiên tông, một cái cách xưng hô thôi, Cửu Trọng Cừu cũng lười so đo làm gì.
"Nữ đồng môn, đâu đâu!" Một bóng người từ trên giường nhảy xuống, chạy ra cửa nhìn ngó.
"Mao Tề Văn ngươi xuống khỏi người ta."
"Ai, cứ gọi ta Tề Văn là được rồi, gọi cả tên nghe lạ tai lắm." Mao Tề Văn buông tay ra, quay sang nhìn người ở cửa, "Thường sư huynh, người sớm vậy."
"Chán." Thường Phi ngồi thẳng dậy, cũng chen tới cạnh Cửu Trọng Cừu, nháy mắt ra hiệu hỏi, "Trông thế nào?"
"Đẹp, đáng yêu, nhất định là sư muội." Mao Tề Văn nhanh nhảu đáp lời.
Đó là sư thúc của các ngươi đấy, thầm lẩm bẩm trong lòng, Cửu Trọng Cừu không nói lời nào đi về phía giường mình, mà vừa hay hai người bát quái bên cạnh sao có thể bỏ qua, một người nắm chặt lấy một cánh tay Cửu Trọng Cừu.
"Tâm sự chút đi huynh đệ."
"Tên gì?"
"Tính cách thế nào?"
"Nàng là của ngươi."
Bị làm phiền đau cả đầu, Cửu Trọng Cừu nhỏ giọng nhả ra bốn chữ "Nàng tên Tam Thủy."
Trong phòng ngay lập tức yên lặng như tờ.
"Huynh đệ lợi hại nha!"
"Huynh đệ anh hùng nha!"
Sài Chấn Đạt đang ngồi đả tọa cũng nhìn sang, "Tu vi còn yếu, không nên bị chuyện tình cảm làm xao nhãng."
"Đúng đó đúng đó." Mao Tề Văn và Thường Phi gật đầu đồng ý.
Cửu Trọng Cừu liền bực mình, ta chỉ đang trả lời câu hỏi "Nàng tên gì" của các ngươi thôi, có nói là có quan hệ gì đâu chứ.
Thấy ba người đều có bộ dạng tận tình khuyên nhủ, Cửu Trọng Cừu nhíu mày, "Ta không có quan hệ gì với nàng cả, còn những chuyện kia đều là tin đồn, toàn chuyện không có bằng chứng."
Với thân phận của Thủy Miểu Miểu hiện tại, chính bản thân nàng đã là một nhân vật lớn rồi.
Chuyện này vốn là ông nói gà bà nói vịt, mọi người đều biết là tin đồn nhưng tin hay không tin là tùy từng người mà thôi.
"Đây đúng là Cửu sư đệ, hôm nay nói dài nhất một câu đấy." Mao Tề Văn lập tức phá tan sự yên tĩnh.
"Trong mắt người đang yêu thì hóa Tây Thi à." Thường Phi nói rồi đi về phía giường mình.
"Chúng ta không có!"
Mao Tề Văn vỗ vai Cửu Trọng Cừu, "Đừng căng thẳng, ta tin ngươi, một cô nương như nước trong veo như vậy, có thể đắc tội ai chứ, nói không chừng là do có người đố kỵ nàng, cố tình tung tin đồn như vậy, để cô lập nàng thôi."
"Nói ra cũng phải, Tam Thủy đồng môn ra tay ở nhà ăn liền được hai quả hồng hương, người bình thường có ai dám chọc, chỉ có chúng ta tin thiên tín địa."
Sài Chấn Đạt xuống giường, chắp tay về phía Cửu Trọng Cừu, chân thành nói: "Chúng ta còn đi truyền những tin đồn kia, thật sự là không nên, mong huynh đệ thứ lỗi."
Cửu Trọng Cừu ngây người tại chỗ, bây giờ phải làm sao đây? Hắn chỉ mới nói có hai câu, mà sao sự việc diễn ra có gì đó sai sai, bây giờ hắn cần Thủy Miểu Miểu gấp.
Giao tiếp ứng xử thì đúng là cô nàng ấy giỏi hơn thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận