Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 14: Vô đề (length: 9371)

"Tại hạ Vương Nhân của Cự Linh tông, không biết vị mỹ kiều nương này là?"
• • • • • • cặn bã, mặc kệ thời không nào đều sẽ có.
Lời trêu ghẹo vài câu, Thủy Miểu Miểu nhịn, Lãnh Ngưng Si cũng quen.
Vất vả lắm mới tìm được người để hỏi đường về, Thủy Miểu Miểu kéo Lãnh Ngưng Si, chỉ muốn nhanh chóng lách qua đám người này về đến viện.
Nhưng đường bị Vương Nhân chặn lại, "Ngươi tên tạp dịch này thật là vô lễ, ta còn đang cùng tiểu thư nhà ngươi nói chuyện đấy, làm gì mà đi."
Thủy Miểu Miểu đến đây không mang theo quần áo gì, Tiên minh cũng chỉ phát cho một bộ, chính là bộ đồ mặc khi đi huấn luyện ở Tầm Tiên điện kia.
Nhưng luôn giặt giũ thay đổi, hiện giờ Thủy Miểu Miểu mặc chính là quần áo mà Cung Cách lén chuẩn bị cho mình, bị coi là tạp dịch thì cũng có thể t·h·a t·hứ được về mặt cảm xúc.
Thủy Miểu Miểu cười gượng cho xong chuyện không để ý tới.
"Tạp dịch cút sang một bên!" Vương Nhân đang muốn gạt Thủy Miểu Miểu ra, Lãnh Ngưng Si vội kéo Thủy Miểu Miểu ra sau lưng, ngẩng đầu bình tĩnh nói: "Không biết công tử muốn cùng ta trò chuyện gì?"
"Bất quá chỉ là hỏi tiểu thư khuê danh thôi, sư tòng hà phái a," người kia đưa tay lau qua má Lãnh Ngưng Si.
Thu tay lại đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi, "Thơm." Vương Nhân nheo mắt, một đám c·h·ó săn cũng cùng ồn ào theo.
Mặt Thủy Miểu Miểu lạnh tanh, nếu không có Lãnh Ngưng Si kéo lại mình có thể đã xé rách mặt người này rồi.
Đương nhiên Thủy Miểu Miểu cũng biết, khả năng mình đ·á·n·h thắng rất thấp, thấy Lãnh Ngưng Si cho mình ánh mắt "Yên tâm, để ta giải quyết."
Thủy Miểu Miểu chỉ có thể buộc mình quay đầu đi, làm như không thấy.
"Công tử nói đùa, ta tên Lãnh Ngưng Si, phải đợi tông môn t·h·i đấu kết thúc sau mới bái sư."
Một câu nói nhẹ nhàng của Lãnh Ngưng Si, làm cho sắc mặt người kia biến đổi.
Hắn vốn thấy Lãnh Ngưng Si như không có tu vi gì, lập tức nghĩ Lãnh Ngưng Si là người tu vi thấp không có bối cảnh từ tiểu môn phái, có thể tùy ý làm gì mình muốn.
Không ngờ lại có thân phận này, rốt cuộc Lãnh Ngưng Si muốn bái vào tông môn nào, chưa biết thì không tiện đắc tội, Vương Nhân bây giờ có chút khó xử, bên cạnh lại còn nhiều người đang nhìn.
Ánh mắt dừng trên người Thủy Miểu Miểu phía sau Lãnh Ngưng Si, "Chắc hẳn tiểu thư Ngưng Si cũng muốn đi xem tông môn t·h·i đấu, là bị tên tạp dịch này dẫn sai đường sao? Để ta dẫn đường cho tiểu thư Ngưng Si, còn tên tạp dịch vô lễ này giao cho người của ta xử lý là được."
Hả? Đây tính là gì, tai bay vạ gió sao, Thủy Miểu Miểu còn chưa kịp phản ứng.
Vương Nhân vung tay lên mấy tên c·h·ó săn đã xông lên, thế là Thủy Miểu Miểu bị xô đẩy ngã xuống đất.
Vất vả đẩy ra đám người, Lãnh Ngưng Si ngồi xuống che chắn cho Thủy Miểu Miểu, "Vương, Vương công tử hiểu lầm rồi, nàng không phải tạp dịch, là người cùng ta chờ đợi bái sư."
Sắc mặt Vương Nhân lập tức lại tối sầm đi, lẳng lặng nhìn Lãnh Ngưng Si đỡ Thủy Miểu Miểu đứng dậy, "Chẳng lẽ tiểu thư Ngưng Si đang gạt Vương mỗ, người này mặc đồ tạp dịch của Tiên minh."
"Ta." Một ngụm m·á·u nghẹn ở n·g·ự·c, Thủy Miểu Miểu không biết phải làm sao.
"Đúng vậy đúng vậy." Đám c·h·ó săn phụ họa.
Một người vừa nhìn đã biết là tâm phúc c·h·ó săn tiến lên nói: "Tiểu thư Lãnh nhất định bị l·ừ·a rồi, ta gặp qua người này, cùng một tên tạp dịch của Tiên minh nói chuyện vui vẻ, sắc mặt còn tỏ vẻ nịnh nọt nữa."
Hắn nói tạp dịch là Cung Cách sao? Lúc ta với Cung Cách thật nịnh nọt vậy sao? Không có mà!
Thủy Miểu Miểu vừa định phản bác, tên tâm phúc c·h·ó săn kia tiếp tục nói: "Tạp dịch phối tạp dịch thì cũng xứng đôi, nhưng ta còn gặp nàng quấn lấy đại công tử Hoa gia, tứ công tử Lam gia, còn có đại nhân Chúc của Tiên minh, chậc chậc chậc khẩu vị cô này lớn thật."
"Có chuyện này sao?" Vương Nhân tỏ vẻ bớt đi mấy phần "Thì ra là vậy, tiểu thư Ngưng Si nhất định đã mắc l·ừ·a rồi, loại tạp dịch này đ·á·n·h g·i·ế·t cũng không quá đáng, xem như vì Tiên minh trừ h·ạ·i."
"Vẫn là công tử có tuệ nhãn, nhìn một cái đã p·h·á tan tạp dịch tâm địa quỷ thai này cứu tiểu thư Lãnh."
Thủy Miểu Miểu tức giận đến p·h·át r·u·n nhìn tên tâm phúc c·h·ó săn kia, nói ta nịnh nọt mà ngươi không nhìn bộ dạng ngươi bây giờ kìa.
Vương Nhân được nịnh bợ rất là thoải mái, "Đó là đương nhiên công tử nhà ngươi là người nào, sớm đã nhìn ra được nàng cũng không tự xem lại tư cách của mình."
Vương Nhân chỉ vào Thủy Miểu Miểu k·h·i·n·h· t·h·ư·ờ·n·g nói: "Như vậy, các đại gia công tử kia miễn cưỡng có thể làm đồ chơi, một hai ngày là chán, tạp dịch còn không muốn cưới ngươi huống chi người khác các ngươi nói có phải không!"
"Nói đúng."
"Nói hay." Đám c·h·ó săn mỗi người một câu phụ họa.
"Ta khuyên ngươi" Vương Nhân tiến đến trước mặt Thủy Miểu Miểu "Không bằng cạo đầu đi tu ni cô đi, sẽ không ai muốn ngươi đâu, làm t·h·i·ế·p còn không được • • • • • • "
Cái gì gọi là câu nào cũng trúng tim đen, Vương Nhân chính là như vậy đó, một câu không lấy được chồng một câu không ai muốn.
Bị tức đ·i·ê·n lên Thủy Miểu Miểu đột nhiên liền không r·u·n nữa, quay sang mỉm cười với Vương Nhân.
"Nha, còn dám cười với bản công tử, a phi! Ta mới không"
Chữ "không" còn chưa thốt ra, trước ánh mắt kinh ngạc của đám người, Thủy Miểu Miểu nhấc chân thẳng đ·ạ·p vào m·ệ·n·h môn Vương Nhân, tiếp theo đánh móc vào cằm, sau đó là một tổ hợp quyền.
Biết nữ t·ử phòng thân t·h·u·ậ·t không? Chiêu nào Thủy Miểu Miểu cũng không ngại làm h·ạ·i người.
Đám người bị vẻ bạo dạn của Thủy Miểu Miểu làm hoảng sợ, một lúc quên tiến lên ngăn cản, mà Vương Nhân bị cú đá đột ngột làm choáng cũng quên phản kháng, một lúc sau, khi bị đ·á·n·h thành đầu heo, Vương Nhân mới nhớ lại mình là người tu hành.
Nắm đấm giống như đ·á·n·h lên tấm thép, xương tay bị đau đớn dữ dội truyền tới nhưng cũng không thể làm cho Thủy Miểu Miểu dừng lại, k·h·i·n·h· t·h·ư·ờ·n·g cười một tiếng, Thủy Miểu Miểu duỗi ra hai ngón tay, x·u·y·ê·n thẳng vào hai mắt Vương Nhân.
"Đồ đàn bà thối! Ta muốn ngươi c·h·ế·t." Một tay che mắt, một tay t·h·i chú.
"Là lôi oanh t·h·u·ậ·t tránh nhanh đi!" Đám c·h·ó săn nhao nhao lui lại.
"Miểu Miểu cẩn t·h·ậ·n!" Lãnh Ngưng Si kinh hãi hô, định tiến lên kéo Thủy Miểu Miểu đi, lại bị thương do vụ nổ lôi rơi xuống, bay ra ngoài.
Cơn đau dữ dội truyền đến ở n·g·ự·c khiến Lãnh Ngưng Si giật mình, bản thân mình còn chưa đến khu trung tâm bị lôi oanh t·h·u·ậ·t c·ô·n·g kích mà, kia Miểu Miểu, nhìn Thủy Miểu Miểu biến m·ấ·t, Lãnh Ngưng Si tuyệt vọng nhắm mắt lại cũng không để ý mình sắp đâm vào một cây đại thụ ở không trung.
Eo có một bàn tay đáp lên, Lãnh Ngưng Si giật mình mở mắt ra, trước mắt là gương mặt nam t·ử góc cạnh, có vẻ anh hùng oai vệ.
Nam t·ử bắt được Lãnh Ngưng Si, ánh mắt nhìn nơi không xa, đôi mắt màu hắc diện thạch đột nhiên biến thành một đen một bạc.
"Hả?" Nam t·ử khẽ nói một tiếng, chớp mắt một cái, mắt phải màu bạc lại nhiễm thành màu đen.
Nam t·ử quay đầu nhìn Lãnh Ngưng Si, khi mắt chạm mắt, Lãnh Ngưng Si ngẩn người, là hắn sao? Người trong tranh kia—— Văn Nhân Tiên.
Cả ngày ngắm tranh, sớm biết sẽ gặp, không ngờ lại sớm như vậy.
Lãnh Ngưng Si bản năng r·u·n lên, Văn Nhân Tiên mỉm cười trấn an, đặt Lãnh Ngưng Si xuống tảng đá lớn, giây sau đã xuất hiện trong phạm vi c·ô·n·g kích lôi oanh t·h·u·ậ·t.
Lôi oanh t·h·u·ậ·t rơi xuống khoảnh khắc đó, Thủy Miểu Miểu thừa nh·ậ·n thập phần khó chịu, trên người trên mặt xuất hiện không biết bao nhiêu vết thương, có một khoảnh khắc, Thủy Miểu Miểu dường như còn thấy linh hồn mình bị oanh ra khỏi thân thể, sắp c·h·ế·t sao?
Cho dù muốn c·h·ế·t, mình cũng phải xé nát miệng người này!
Nâng tay lên, Thủy Miểu Miểu không biết vì sao mình lại muốn làm như vậy, nàng nghĩ sao liền làm vậy, tay thò vào trong một điểm lôi chưa kịp rơi xuống co lại!
Một chiếc roi mang điện quang được Thủy Miểu Miểu rút ra, nhìn roi, Thủy Miểu Miểu dùng toàn lực quất về phía Vương Nhân.
Hòn non bộ phía sau Vương Nhân bị đ·á·n·h tan.
Thủy Miểu Miểu sững sờ một chút, nhìn Vương Nhân bị dọa nằm l·i·ệ·t, cười, lần này sẽ không đánh trật nữa.
Chân vừa nhún, Văn Nhân Tiên nhẹ nhàng vung tay, lôi oanh t·h·u·ậ·t mang theo chiếc roi trên tay Thủy Miểu Miểu biến m·ấ·t không thấy.
Vương Nhân nằm trên mặt đất, phun ra một ngụm m·á·u trợn mắt ngất đi.
Thủy Miểu Miểu sững sờ một chút, chiếc roi biến m·ấ·t đồng thời cũng mang hết khí lực của Thủy Miểu Miểu, toàn thân mềm n·h·ũn, Thủy Miểu Miểu ngửa ra sau.
Văn Nhân Tiên duỗi k·i·ế·m, đỡ ở sau lưng Thủy Miểu Miểu, phòng ngừa nàng ngã sấp xuống.
Trong mơ màng, Thủy Miểu Miểu thấy người có khuôn mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ nét, tuấn mỹ tuyệt luân xuất hiện trước mắt mình.
Cũng không biết lấy đâu ra sức lực, Thủy Miểu Miểu ngồi dậy, kéo cổ áo người kia, ngẩng đầu lên hôn lên mặt người đó một cái "Ta hôn ngươi rồi, ngươi phải cưới ta."
Kiếm trên tay rơi xuống, Văn Nhân Tiên vô thức đỡ lấy Thủy Miểu Miểu đang hôn mê, bên tai văng vẳng lời Thủy Miểu Miểu vừa nói • • • • •
Bạn cần đăng nhập để bình luận