Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 187: Vô đề (length: 8388)

Hắn hiện tại trong lòng nghĩ gì?
Nghĩ là, có thể đấm cho Phù Lệnh Quân một trận hay không, kiểu đấm chết mặc kệ chôn ấy!
"Ta phụ trách bảo vệ hoa đào nguyên, tùy tiện nhắc nhở vài câu, Phù Lệnh Quân trong lòng nắm chắc là được."
Sợ bị Phù Lệnh Quân ép buộc mấy câu, liền thật sự không khống chế được tay mình, Thỏa Viêm Quân cuối cùng liếc nhìn Thủy Miểu Miểu rồi xoay người rời đi, kỳ thật hắn rất muốn ôm cả Thủy Miểu Miểu đi theo, nếu như hắn có thể chạm vào nàng thì sao?
xác nhận Thỏa Viêm Quân lần này đã đi thật rồi, một bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau Phù Lệnh Quân, tay nhẹ đặt lên vai Phù Lệnh Quân.
"Ca."
"Được rồi, đừng ở đây giả bộ thương cảm, dù sao đau cũng không phải ta." Phù Lệnh Quân quay lại vỗ tay tuyển khí sư, sửa sang lại cổ áo.
Có lẽ là vì cái giường đã bị thiếp phù sấy khô nóng rực, Thủy Miểu Miểu rốt cuộc nỡ buông tay ra, trả lại cánh tay Phù Lệnh Quân một sự tự do.
"Ngươi nói xem khi nào ta mới có thể đánh thắng lão yêu bà Đồng Ngạn kia."
"Đánh thắng nàng thì có tác dụng gì, ngươi muốn thoải mái mà có được tự do, thì phải đánh thắng hết tất cả lão yêu bà trong Hợp Hoan Tông."
"Đợi lần sau gặp được tứ đệ, ta sẽ tìm hắn lấy xe vô giải độc dược vậy, hạ độc chết hết tất cả người Hợp Hoan Tông là xong chuyện."
"Được, ngươi không thấy được sao! Có người đang bảo vệ Hợp Hoan Tông, tần suất Hợp Hoan Tông bắt đàn ông những năm gần đây càng ngày càng cao, mà Tiên minh đối với chuyện này lại thờ ơ không động lòng, như thể không biết vậy."
"Thật không biết lập Tiên minh để làm cái gì! Toàn là một lũ rác rưởi!"
"Được rồi, đừng nặng sát khí vậy, ngươi xuống dưới trước đi." Phù Lệnh Quân nhìn Thủy Miểu Miểu khẽ nhướn hàng mi, "Chắc là nàng sắp tỉnh rồi."
Tỉnh? Trừ việc ban đầu bị một gậy đánh cho bất tỉnh thêm vài phút đồng hồ, thì Thủy Miểu Miểu sau đó căn bản không thể coi là hôn mê, nàng vẫn luôn ở trạng thái giữa muốn tỉnh nhưng không tỉnh được, khó chịu dị thường, mấu chốt còn bị lạnh.
Chậm rãi mở mắt ra, Thủy Miểu Miểu chần chờ đánh giá xung quanh.
Nhìn chằm chằm vào người đập vào mắt mình, là một công tử tuấn tú ôn tồn lễ độ, Thủy Miểu Miểu còn chưa hoạt động mở não bộ đã tự động vận chuyển lại.
Hắn sau khi mình bị hạ thuốc mê đã cứu mình, còn ôm mình trở về, hắn sẽ không thích mình đấy chứ! Chắc là có thể tranh thủ!
Phù Lệnh Quân khống chế xe lăn, hơi lùi về sau.
Thủy Miểu Miểu hiện tại nhìn hắn bằng ánh mắt giống như con nai bị thợ săn để mắt tới vậy, nguy hiểm.
Chống tay xuống giường, Thủy Miểu Miểu tự mình chậm rãi ngồi dậy, giương lên một nụ cười câu nhân, sau khi chậm chạp mới phát hiện, mình còn đang đeo mạng che mặt.
Bây giờ mà kéo mạng che mặt xuống có phải có hơi kỳ quái không, Thủy Miểu Miểu lui một bước, chọn cách yếu đuối chớp chớp mắt.
Phù Lệnh Quân thở dài một hơi, cái ánh mắt này, cứ cảm giác như mình đang bất hiếu ấy.
Khống chế xe lăn đi về phía trước, Phù Lệnh Quân đỡ Thủy Miểu Miểu, kê thêm hai cái gối ở sau lưng nàng, để nàng tựa cho thoải mái một chút.
Sau đó rót một cốc nước nóng, đưa cho Thủy Miểu Miểu uống thấm giọng.
Người quen Thủy Miểu Miểu đều biết, Thủy Miểu Miểu rất được đằng chân lên đầu, được một tấc lại muốn tiến một thước, đánh rắn lại còn động cỏ.
Nhưng thời gian không cho phép, cánh hoa đào đã bay đến giục Thủy Miểu Miểu chuẩn bị luận võ.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Thủy Miểu Miểu vẫn khá để ý đến việc luận võ, vừa nhận được thúc giục, lập tức vén chăn lên, định xuống giường, kết quả thì chân mềm nhũn, cắm thẳng xuống đất, đầu va vào đầu gối Phù Lệnh Quân.
"Thật, thật xin lỗi." Thủy Miểu Miểu vừa xoa đầu mình, vừa nghĩ sờ đầu gối Phù Lệnh Quân, ban đầu còn tính tạo ấn tượng dịu dàng khả ái, kết quả lần này hoàn toàn hỏng hết.
Phù Lệnh Quân giơ tay lên, ngăn tay Thủy Miểu Miểu đang định chạm vào đầu gối mình, "Không sao, vừa ra khỏi bụng mẹ đã mất hết tri giác rồi, không biết đau, ngược lại là cô nương va đau."
Thủy Miểu Miểu lắc đầu, vịn cánh tay Phù Lệnh Quân chậm rãi đứng lên, ngồi vào bên giường.
"Cô nương Tam Thủy lát nữa vẫn còn trận luận võ chứ?"
"Ừm." Thủy Miểu Miểu phiền muộn gật đầu, nàng hiện tại tứ chi vô lực, đứng cũng không vững, đừng nói là lên võ đài đánh nhau, có thể đến đúng giờ thôi đã là một vấn đề.
Cho nên chi bằng, cứ an tâm giả vờ yếu đuối để quyến rũ Phù Lệnh Quân đi, rốt cuộc mình không phải thua trên đài luận võ, mà là đến muộn, chắc là không coi là làm mất mặt Cổ Tiên tông đâu. Không được không được, làm thế cũng quá mất chí khí, sẽ bị người hữu tâm nói là, đánh không lại cố tình tìm đến muộn để kiếm cớ.
Bộ dáng Thủy Miểu Miểu tự mình quyết định và đấu tranh tư tưởng với chính mình, chọc cười Phù Lệnh Quân.
"Cho." Tay Phù Lệnh Quân đưa một xấp phù cho Thủy Miểu Miểu, "Cái này có thể giúp cô nương Tam Thủy ngươi tiếp tục năm thắng liên tiếp."
"Thật! Chỉ là như vậy không tính gian lận sao?"
"Tính sao? Trong đây không có cái nào là loại phù công kích, bất quá chỉ là giúp Tam Thủy khôi phục thể lực để cho đối phương có cơ hội cạnh tranh công bằng thôi."
Cái cớ này, Thủy Miểu Miểu rất thích.
"Cảm ơn."
Thủy Miểu Miểu đầy vui vẻ nhận lấy phù, cách mạng che mặt hôn nhẹ một cái phù, nhìn Phù Lệnh Quân cười hì hì nói: "Gọi ta Tam Thủy là được, gọi cô nương nghe khách sáo quá."
Quả nhiên đôi mắt này vẫn là khi cười thì nhìn đẹp hơn.
Phù Lệnh Quân gật đầu, xem như đã đồng ý chuyện gọi Tam Thủy, "Vậy Tam Thủy nhanh chuẩn bị chút đi, người muốn khiêu chiến ngươi sắp sốt ruột hết rồi."
Người khiêu chiến Thủy Miểu Miểu thì không sốt ruột, nhưng không ai biết, trọng tài thì đang rất gấp, luận võ đến muộn một khắc, xem như đến muộn nhận thua.
Thời gian này tính từ đâu? Tính từ lúc trọng tài gọi tên tông nào đó, người nào đó cùng tông nào đó người nào đó lên luận võ.
Ngay khi trọng tài chuẩn bị hô tên Cổ Tiên tông Tam Thủy, Thỏa Viêm Quân đột nhiên giá lâm, dừng tất cả các trận luận võ, nói là muốn kiểm tra an toàn của võ đài.
An toàn của võ đài! Không phải là Tiên minh xây dựng sao? Bây giờ mới kiểm tra, nếu như tra ra có vấn đề thì ai chịu trách nhiệm, đám trọng tài nhất định không muốn gánh cái nồi này, chỉ có thể cầu trời cầu đất cầu cho Thỏa Viêm Quân nhanh kết thúc chuyện này.
Thở hồng hộc, Thủy Miểu Miểu đi đến đài luận võ đinh tự của mình, "Không phải là chưa bắt đầu sao? Ta còn tưởng mình đến muộn rồi chứ."
"Ngươi chạy đi đâu vậy?" Trong đám đông, Lãnh Ngưng Si mắt sắc liếc một cái liền tìm được Thủy Miểu Miểu.
"Ngủ quên mất." Thủy Miểu Miểu kéo kéo tay Lãnh Ngưng Si, xin tha.
"Nói bậy!"
Chứ không phải nàng ta chạy đến tận đông sương phòng tìm người, thấy Thủy Miểu Miểu chạy thở không ra hơi, Lãnh Ngưng Si lấy khăn tay ra thấm mồ hôi trên trán Thủy Miểu Miểu, không hỏi gì nữa.
Mặc kệ là gì, thần sắc Thủy Miểu Miểu so với buổi sáng nhìn khá hơn rất nhiều.
Đương nhiên là khá hơn rồi, bên trong y phục của nàng có dán một thân phù.
Theo Thủy Miểu Miểu đã đến, Thỏa Viêm Quân tuần tra kiểm tra cũng chậm rãi kết thúc.
"Không tệ, rất an toàn."
Thỏa Viêm Quân lần lượt vỗ vai trọng tài, cổ vũ, "Tiếp tục cố gắng duy trì."
Bị Thỏa Viêm Quân khen, đám trọng tài không những không vui vẻ mà còn càng thêm sợ hãi, trong ánh mắt lo lắng hãi hùng của đám trọng tài, Thỏa Viêm Quân thong thả rời đi như người không có việc gì.
"Vậy cuộc thi tiếp tục." Mấy trọng tài nhìn nhau, quyết định coi chuyện hôm nay như một cơn ác mộng, cứ cho qua là được, không muốn nhớ lại nữa.
"Miểu Miểu cố lên."
Lãnh Ngưng Si sửa lại mái tóc Thủy Miểu Miểu hơi rối do chạy, "Tiếc là công tử Lam cùng cô nương Hoa luận võ vẫn chưa xong, không thể đến xem."
"Có gì hay mà xem." Thủy Miểu Miểu xoa xoa bắp tay nhỏ của mình, đấu chí hừng hực nói: "Chắc chắn cũng sẽ giống hôm qua, ta sẽ không thua đâu!"
"Đương nhiên rồi, Miểu Miểu ngươi tu vi cao như vậy, sao có thể thua được."
Sao đột nhiên cảm thấy hơi nhói lòng thế này?
Thủy Miểu Miểu quay người lên đài, một câu của Lãnh Ngưng Si đúng là thẳng tay chọc vào chỗ đau của mình, tu vi cao, nhưng thân thể lại không chịu được, như này thì có là cái gì chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận