Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 710: Vô đề (length: 9335)

Thủy Miểu Miểu cảm giác nhạy cảm, không khí có vẻ hơi quỷ dị, cảm thấy mình vẫn là không nên dính vào thì hơn, thu hồi một chân đã bước vào phòng bếp, "Vậy cái gì, mọi người cứ dùng thong thả, ta đi tìm thực đơn đây, làm xong sớm một chút, còn đi tìm Nhạc Dung Dung."
Dường như chuyện gì cũng không thể qua mắt Lam Quý Hiên, hắn ngẩng đầu nhìn qua, "Miểu Miểu muốn đến Nhạc t·h·i·ê·n Tùy Duyên đúng không, ta đi cùng ngươi, khỏi lạc đường."
"Ta cũng muốn đi."
Lam Quý Hiên lườm Hoa Dật Tiên, "Ngươi tốt nhất nên ở nhà tỉnh rượu đi."
Hoa Dật Tiên có chút không vui nói, "Có phải chỉ uống một lần rượu thôi đâu, mà ngươi đã ý kiến lớn vậy rồi, lần sau ta dẫn ngươi đi cùng được chưa."
"Ta đây có phúc tiêu thụ gì chứ, ngươi u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u ta không phản đối, uống hoa t·ửu cơ."
"Hoa t·ửu á ~" Mắt Thủy Miểu Miểu lập tức trừng lớn, dậy sớm có là gì, một chút cũng không mệt mỏi nha.
"Ai uống hoa t·ửu!" Hoa Dật Tiên th·e·o bản năng liếc mắt về phía cửa Thủy Miểu Miểu, giận tím mặt.
"Vậy Hoa huynh hôm qua u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u một mình?"
"Ta..." Hoa Dật Tiên gõ gáy, hắn thật sự không nhớ rõ nữa, tựa như là có người tiếp kh·á·c·h, chỉ là...
"Hừ." Lam Quý Hiên liếc xéo rồi quay mặt đi, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với người uống hoa t·ửu.
"Dù là có người tiếp kh·á·c·h, thì đó cũng đâu phải hoa t·ửu!" Hoa Dật Tiên bị Lam Quý Hiên chọc tức nói năng có chút lộn xộn, nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, "Ngươi phải tin tưởng ta."
"Không sao đâu mà." Thủy Miểu Miểu khoát tay, che đi nụ cười sắp buông thả trên miệng, "Lần sau đi mấy chỗ như này u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u, nhớ gọi ta đó nha."
Không nhắc thì thôi, đã nhắc mới nhớ, người x·u·y·ê·n qua như này, lẽ nào lại không nên đi dạo một vòng xem sao.
"Miểu Miểu." Lam Quý Hiên trầm giọng nói, khá nghiêm túc.
"Ách." Thủy Miểu Miểu thu liễm lại, đứng đắn nói, "Vậy... gần đây ta bận, không có thời gian đâu, đừng có tới quấy rầy ta, đợi ta cứu được người ra rồi thì nói chuyện tiếp."
Lam Quý Hiên phất tay áo muốn đi ngay, một người rồi hai người đều chẳng ra làm sao.
Hoa Dật Tiên có chút dở k·h·ó·c dở cười, hắn thật một chút cũng không muốn cùng Thủy Miểu Miểu cùng uống hoa t·ửu, "Miểu Miểu rốt cuộc ngươi xem ta là cái gì hả?"
"Khuê m·ậ·t đó, yêu ngươi." Thủy Miểu Miểu làm động tác hôn gió, "Ta đi làm việc đây, mọi người cứ từ từ ăn, tốt nhất đừng để thừa, lười dọn dẹp lắm."
Tâm tình vẫn luôn trầm thấp, bị Hoa Dật Tiên náo loạn một hồi như vậy, rốt cuộc xem như là tốt lên được một chút, tăng thêm vài phần hi vọng.
Hoa Dật Tiên vừa gào vừa g·ặ·m bánh bao, vừa hướng Lam Quý Hiên kể lể, "Ta không muốn làm khuê m·ậ·t."
Lam Quý Hiên gh·é·t bỏ liếc nhìn, chỉ h·ậ·n vừa nãy không đi, bây giờ đi cũng không được, thôi xong, tay lại ngứa rồi, lại muốn kháp choáng đối phương.
Đi Nhạc t·h·i·ê·n Tùy Duyên giao hàng là chuyện rất đơn giản, thêm nữa còn có Văn Nhân Tiên và Lam Quý Hiên đi cùng, chỉ cần Phúc Hải Sơn nguyện ý nghe lời.
Nó cũng x·á·c thực rất nghe lời.
Ngoài Thủy Miểu Miểu ra thì sẽ không biểu hiện một chút xíu đặc t·h·ù nào, dường như càng là không thể, không thể càn rỡ như lúc ở Nam hải.
Thủy Miểu Miểu thì chỉ huy được vài câu.
Toàn cảnh Phúc Hải Sơn vẫn dọa người, như biển lớn tràn vào toàn thân, xoay quanh xung quanh, Thủy Miểu Miểu dặn Phúc Hải Sơn đừng quá đáng, cùng Nhạc Dung Dung gọi khoảng mười tu sĩ, liền di chuyển Phúc Hải Sơn đi.
Nhạc Dung Dung nhìn bóng lưng Phúc Hải Sơn, cười thoải mái.
Thủy Miểu Miểu cũng không đành lòng quấy rầy, lấy từ trong thủy doanh một chiếc hộp đựng hai mươi bảy viên nước mắt giao nhân, trịnh trọng giao cho Nhạc Dung Dung, lại dặn dò ba lần.
Nhạc Dung Dung bị Thủy Miểu Miểu lải nhải đến mức không nhịn được cười, Thủy Miểu Miểu mới bị Văn Nhân Tiên k·é·o đi.
Đường phố Chung Bắc thành vô cùng náo nhiệt, Văn Nhân Tiên hỏi, "Muốn đi dạo chơi không?"
Thủy Miểu Miểu lắc đầu, đâu còn tâm trạng đi dạo phố, phòng đấu giá còn phải tuyên truyền ba ngày nữa, chờ đợi từng phút từng giây đều là giày vò, "Vẫn là về tòa nhà thì hơn, sư phụ cũng nên nghỉ ngơi nhiều."
Trong tòa nhà, Hoa Dật Tiên thực sự bị lưu lại tỉnh rượu.
Về đến tòa nhà, cảm giác không khí rất kỳ lạ, Hoa Dật Tiên một người còn có thể gây ra yêu t·h·iêu thân gì nữa đây?
Hoa Dật Tiên t·r·ố·n sau một hòn non bộ, lén lén lút lút vẫy tay.
Lam Quý Hiên liếc mắt một cái, "Ta ra là được."
Thủy Miểu Miểu gật đầu, đưa Văn Nhân Tiên trở về phòng.
Văn Nhân Tiên nói không cần để ý đến hắn, hắn muốn đả tọa, ăn bữa sáng là được.
Mà bây giờ đã quá giờ ngọ rồi, Thỏa Viêm quân không có trở về, coi như vận khí không tệ, bởi vì nàng cũng không nấu cơm.
Thủy Miểu Miểu nghĩ đi nghỉ ngơi, nhưng lại nghĩ không nên để Lam Quý Hiên huấn Hoa Dật Tiên quá lâu, tốn tâm tốn sức dỗ dành người lại là nàng.
Kết quả xem, sắc mặt Lam Quý Hiên cũng căng thẳng.
"Sao vậy?" Thủy Miểu Miểu hỏi.
"Ngươi nói đi." Lam Quý Hiên ra hiệu Hoa Dật Tiên, "Chuyện ngươi thấy."
"Thì, thì ra là Lãnh Ngưng Si k·h·ó·c trở về."
"Cái gì! k·h·ó·c trở về!" Thủy Miểu Miểu kinh ngạc, buổi sáng đã cảm thấy Lãnh Ngưng Si có chút không đúng, nhưng thế nào mà lại k·h·ó·c trở về?
"Ta không có ý nghe lén." Tầm giờ ngọ, Hoa Dật Tiên định ra ngoài đặt bàn tiệc, liền thấy Lãnh Ngưng Si xông thẳng về phía cổng lớn, nhốt mình trong phòng.
Tò mò liền lén xem xét, nghe được tiếng k·h·ó·c từ trong phòng truyền ra.
"k·h·ó·c thảm lắm." Hoa Dật Tiên không ngừng lắc đầu.
"Thảm mà ngươi không khuyên, k·h·ó·c bao lâu rồi!"
"Ta biết khuyên thế nào a!" Hoa Dật Tiên cũng bất đắc dĩ, "Về đến là vẫn k·h·ó·c, ta bảo Lam Nhĩ trông chừng, chắc là vẫn đang k·h·ó·c."
"Sao không nói sớm." Thủy Miểu Miểu xoay người rời đi.
Hoa Dật Tiên thập phần ấm ức nhìn bóng lưng Thủy Miểu Miểu vội vã rời đi, "Ta định nói sớm còn gì! Ngươi còn chưa nói gì với ta thì hắn đã lên tiếng mắng rồi!"
Lam Quý Hiên một bên lắc đầu, cũng không áy náy, đối với Hoa Dật Tiên mà nói, cũng không t·h·iếu lần mắng này.
"Ngươi nói nàng vì sao mà k·h·ó·c?"
Hoa Dật Tiên muốn đuổi theo Thủy Miểu Miểu liền bị Lam Quý Hiên ngăn lại, "Dù sao cũng là chuyện phiền phức, ngươi đừng xen vào."
Lam Quý Hiên mới đầu nghe Hoa Dật Tiên nói Lãnh Ngưng Si k·h·ó·c trở về còn hoang mang, nhưng thấy Thủy Miểu Miểu thì bừng tỉnh đại ngộ.
Thừa Tiên linh quân ở đây mà, Lãnh gia không muốn bấu víu quan hệ mới lạ.
Chỉ là cách thức bấu víu quan hệ này có hơi c·ứ·n·g rắn, dù sao cũng chỉ là tiểu gia tộc, mạt lưu trong bách gia, nếu không nhờ may mắn có Lãnh Ngưng Si, được Thánh Nguyên lão tổ bảo vệ, thì Lãnh thị nhất tộc đã sớm bị đá ra khỏi bách gia rồi.
Lãnh Ngưng Si khuynh quốc khuynh thành là thật, nhưng Thừa Tiên linh quân cũng đâu phải phàm nhân, nếu sớm chiều ở chung thì mới là trời ban lương duyên.
Bây giờ Lãnh gia đã vội vàng bày mưu tính kế, không hề sợ sệt, h·ậ·n không thể chiêu cáo t·h·i·ê·n hạ, có vẻ hơi nôn nóng không nhịn nổi.
Sáng nay Lãnh Ngưng Si suy nghĩ kỹ rồi, vẫn quyết định về Lãnh gia một chuyến, cũng là để giữ lễ nghi, dù sao người cũng đang ở Chung Bắc thành, nếu gặp ngoài đường mà mình chưa từng về nhà, thì cũng không t·h·iếu lời bàn tán.
Chỉ là không ngờ Lãnh gia lại có thể vô sỉ như vậy!
Bảo nàng làm thế nào, bảo nàng mở miệng ra sao, đến cả chút tôn nghiêm và rụt rè của nữ nhi cũng không thể để nàng giữ lại sao!
Lãnh Ngưng Si từ nhỏ đã biết, nàng chỉ là một món đồ sứ đẹp đẽ, có tác dụng là để đem tặng, may mắn là nàng chỉ đưa một người.
Khi còn rất nhỏ, cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mang máng là giống như hạt lưu ly, ba bữa cơm một ngày đều không được ăn no, nhưng nói là khổ thì cũng không hẳn là ngọt.
Đột nhiên có một ngày liền được đón trở về chủ gia, bắt đầu sống cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Chỉ là nương dường như càng thêm ủ rũ.
Ban đầu nương đã nói rõ với nàng.
Nếu nàng muốn sống cuộc sống như này, thì hãy ở lại, nghe lời, đừng nên phản kháng.
Nếu nàng nói không muốn, nương sẽ liều c·h·ế·t đưa ngươi rời đi.
Lãnh Ngưng Si cũng không hiếm lạ cuộc sống cẩm y ngọc thực, có lẽ nương là thân nhân duy nhất của nàng trên đời này.
Nàng đáp ứng, ngoan ngoãn nghe lời, học cổ cầm, học trù nghệ, xem một bức h·ọa, nhớ một sở t·h·í·c·h của một người.
Sau này hiểu biết Thần Ma giới, biết con đường tu tiên.
Lòng lại trở nên sống động, dường như tất cả đều có hy vọng thay đổi.
Nhưng sự thật nói cho nàng biết, không có.
Dù cho khởi đầu không theo kế hoạch thì nàng vẫn không t·r·ố·n thoát thân ph·ậ·n "lễ vật".
Thật may mắn, người kia mấy lần cứu nàng khỏi vực sâu, lúc nàng bất lực luôn ở bên cạnh bảo vệ, tựa như ánh sáng, có lẽ, đây là t·h·i·ê·n định.
Chỉ là người bán còn biết chừa cho nàng chút thể diện, còn người mua chỉ một lòng muốn nhanh chóng đưa nàng ra ngoài.
Nàng càng mong đợi, càng rung động, thì lại càng cần tôn trọng, nàng muốn có thể cùng người ấy sóng vai đứng vững một cách bình đẳng, nàng muốn có thể cùng người ấy dắt tay mà đi với tư cách người ưu tú.
Bỗng nhiên có chút ghen gh·é·t Thủy Miểu Miểu.
Nàng thật may mắn, ngây thơ vô tri mà lại có thể đứng bên cạnh người ấy, thoải mái... (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận