Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 178: Vô đề (length: 8271)

Bữa tiệc hình thức tựa như tiệc buffet, thấy bàn ăn gần đây không có quá nhiều người, Thủy Miểu Miểu giật tấm màn che mặt xuống, thoải mái liền bắt đầu ăn.
"Hương vị coi như không tệ a!"
Thủy Miểu Miểu có chút kinh hỉ đem bánh ngọt một ngụm nhét vào miệng, tiện tay cầm lên một cái không biết là loại sườn gì, còn tưởng rằng hương vị cũng chỉ có vậy.
"Đương nhiên." Lãnh Ngưng Si tự nhiên hào phóng mang đến một mâm thức ăn, gắp một miếng bánh ngọt, không giống như Thủy Miểu Miểu, đồ ăn trên bàn chất thành núi.
"Tiên minh cũng thật là hào phóng, toàn là nguyên liệu nấu ăn thượng hạng."
Lãnh Ngưng Si nếm thử bánh ngọt, lông mày liền không khỏi nhướn lên, nhìn Thủy Miểu Miểu đang ăn như hổ đói, cười nói: "Ngươi ăn chậm thôi, Tiên minh dùng cổ pháp để nấu nướng, vừa ngon lại có thể giữ được linh khí trong thức ăn ở mức độ cao nhất, nếu như có ai khẩu vị lớn, đem mấy bàn tiệc này ăn hết, nói không chừng còn có thể giúp hắn tu vi tiến nhanh đấy."
"Còn, còn có thể như vậy nữa a?" Thủy Miểu Miểu gặm thịt chậm lại, người bên cạnh ai cũng dặn nàng, tu vi đừng nóng vội, cơ thể của nàng... miếng thịt trong tay đột nhiên trở nên không thơm nữa.
Nhìn đôi đũa đang cầm thức ăn, Thủy Miểu Miểu bắt đầu buồn rầu.
"A!"
Vai bên cạnh bị người mạnh mẽ va phải, Thủy Miểu Miểu không đứng vững, đĩa thức ăn trong tay liền bay ra ngoài, quay người lại, thấy Bách Lý Hội đang khiêu khích.
"Không thấy ở đây có người à!"
Lại là Bách Lý Hội, Thủy Miểu Miểu hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn thức ăn đầy đất, thôi thì xem như không phải do mình lãng phí, xem như ngươi giúp ta giải quyết chỗ thức ăn này nên ta sẽ không so đo với ngươi.
Thủy Miểu Miểu đã nghĩ xong, nhưng Bách Lý Hội cũng dám đụng vào nàng, không có ý định cứ tùy tiện bỏ qua.
Ánh mắt đảo qua mặt đất, Bách Lý Hội giễu cợt nói: "Chậc, không biết còn tưởng Tam Thủy ngươi là chạy nạn tới."
"Đúng là đồ nhà quê không có chút kiến thức, kiểu ăn mặc như vậy cũng không sợ làm Cổ Tiên tông mất mặt." Trương Mạn Nhi vẫn còn nhớ chuyện bị đốt tóc, nói năng không hề kiêng kỵ.
"Vị tỷ tỷ này nói đúng lắm, những thứ đồ này chắc chắn không vào được pháp nhãn của tỷ tỷ." Thủy Miểu Miểu trợn to mắt nhìn Lãnh Ngưng Si đột nhiên lên tiếng.
Khẽ cười một tiếng, Lãnh Ngưng Si đặt đĩa thức ăn xuống, tiến lên một bước, kéo Thủy Miểu Miểu ra phía sau, "Cũng đừng để mấy thứ đồ này làm bẩn mắt tỷ tỷ, còn cả tay nữa."
Giọng nói của Lãnh Ngưng Si đột nhiên nhỏ lại, liếc nhìn Trương Mạn Nhi, tay vừa đưa về phía bàn ăn liền không vào cũng không lùi, lơ lửng giữa không trung, nàng vốn không phải là con nhà thế gia, những thức ăn có chứa linh khí này, nàng tự nhiên chưa từng thấy, càng thêm ngưỡng mộ, bây giờ bị Lãnh Ngưng Si một câu nói làm cho khó xử.
"mất mặt!"
Bách Lý Hội thầm mắng một tiếng, đánh tay của Trương Mạn Nhi ra.
"Tỷ tỷ cũng đừng quá tức giận." Thấy Trương Mạn Nhi rụt tay về, Lãnh Ngưng Si chuyển chủ đề hướng Bách Lý Hội, "Người ở đây nhiều, Tiên minh chuẩn bị không tránh khỏi không đủ, nếu đồ ăn không lọt được vào mắt của tỷ tỷ, thì tỷ tỷ có ý kiến với Tiên minh cũng không nên hất bàn chứ."
"Ta khi nào có ý kiến với Tiên minh!"
Lãnh Ngưng Si nhắc tới Tiên minh, Bách Lý Hội lập tức trở nên lắp bắp, "Ngươi mới là người hất bàn, bàn vẫn đang ở đây tốt mà!"
"Thật không?" Lãnh Ngưng Si vô tội hừ một tiếng, "Là ta hiểu lầm sao? Nếu như không phải bạn ta cản một chút, chẳng phải tỷ tỷ đã sớm đụng vào bàn ăn rồi sao?"
"Ngươi nói bậy! Ta rõ ràng là muốn chạm "
"Chạm vào ai?" Lãnh Ngưng Si cắt ngang lời của Bách Lý Hội, "Nếu ta nghe không lầm, câu đầu tiên vừa rồi của tỷ tỷ nói là không thấy ở đây có người, tỷ tỷ đã lại nói không muốn hất bàn, lẽ nào tỷ tỷ bị bệnh về mắt!"
Lãnh Ngưng Si quá lợi hại!
Thủy Miểu Miểu núp sau lưng Lãnh Ngưng Si, ló đầu nhìn xung quanh, cổ vũ bằng một cái vỗ tay nhỏ.
Bách Lý Hội rõ ràng một bộ sắp tức đến hộc máu, nàng muốn không thừa nhận mình có bệnh về mắt, thì chính là có ý kiến với Tiên minh.
Sắc mặt xanh mét, nàng không nói một lời xoay người rời đi.
"Ngưng Si, ngươi tuyệt vời quá." Thủy Miểu Miểu kích động ôm lấy Lãnh Ngưng Si, "Sao ngươi có thể làm nàng ta không nói nên lời vậy?"
"Không có gì." Lãnh Ngưng Si có chút thẹn thùng nói, "Chỉ là trước kia nghe nhiều."
Kiểu ngữ khí âm dương quái dị này, khi còn ở bên cạnh nương thân nàng nghe không ít, nương thân lúc nào cũng chủ trương dĩ hòa vi quý, nàng cũng chưa từng nói kiểu này, vừa rồi cũng bất quá là thử bắt chước thôi, có hơi căng thẳng.
"Ta thấy vừa rồi ngươi không muốn để ý đến bọn họ, ta sẽ không quá lỗ mãng."
"Sao thế, ngươi là giúp ta hả giận đó!"
Nghĩ đến những việc Bách Lý Hội đã làm với mình trên đường, Thủy Miểu Miểu nghiến răng, tay theo bản năng vươn về phía bàn ăn, cầm một miếng bánh ngọt định ăn, nhưng giữa chừng lại dừng lại.
Đầy bàn mỹ thực, nàng lại không có phúc để tiêu thụ, bất đắc dĩ đưa bánh ngọt cho Lãnh Ngưng Si, "Ta no rồi."
"Vậy chúng ta về thôi, yến tiệc này cũng chẳng có gì hay ho cả."
Lãnh Ngưng Si nhìn xung quanh, trong lúc tranh chấp vừa rồi, Bách Lý Hội gọi Thủy Miểu Miểu bằng tên giả, bây giờ có không ít ánh mắt đang đánh giá Thủy Miểu Miểu, khiến người không thoải mái lắm.
"Ừm."
Thủy Miểu Miểu kéo cánh tay Lãnh Ngưng Si, đầu tựa vào vai nàng, khiến Lãnh Ngưng Si thêm lo lắng, liền trợn mắt, cố gắng để mình trông có vẻ hung dữ hơn, hòng dọa những ánh mắt đang đánh giá đó.
Thủy Miểu Miểu hoàn toàn không biết chuyện này, ánh mắt của nàng đang nhìn vào đống thịt đầy bàn, lưu luyến không rời.
Thịt của nàng!
Thủy Miểu Miểu cảm thấy tủi thân, nàng đói bụng quá! Nàng muốn ăn thịt!
Đồ ăn trong nhà ăn ở tiên thuyền tuy không ngon miệng lắm nhưng cũng tạm gọi có chút chất béo, nhưng hết lần này đến lần khác, cái "phong bình" của nàng lại không tốt, ngại đến nhà ăn làm người khác để ý, nên nàng chủ yếu là dựa vào ăn trái cây mứt khô.
Đến Hoa thành rồi cũng không được ăn mấy bữa ngon, vừa vào đào hoa nguyên, thì gặp phải bữa tiệc tối, kết quả lại chẳng thể ăn được gì cả.
Ra khỏi rừng hoa đào, Lãnh Ngưng Si xoa đôi mắt đỏ hoe, Thủy Miểu Miểu nghĩ nàng mệt nhọc, liền nhất quyết đưa Lãnh Ngưng Si về tây thượng phòng trước, mới một mình nghĩ lung tung đi về phía đông thượng phòng.
"Vừa nãy ở trong rừng đào dường như thấy tiểu ca ca." Thủy Miểu Miểu nhỏ giọng lẩm bẩm, ngẩng đầu lên, thì thấy trên cầu có ánh đèn dầu leo lét dẫn đến đông thượng phòng có một người đang đứng.
Là tiểu ca ca sao!
Nghĩ vậy, khóe miệng Thủy Miểu Miểu lập tức nở một nụ cười tươi đến tận đuôi lông mày, nhanh chân đi lên, đang muốn giơ tay chào, thì nụ cười liền cứng đờ trên mặt.
Thỏa viêm quân quay người lại, nhìn thấy toàn bộ vẻ mặt thất vọng của Thủy Miểu Miểu.
Thỏa viêm quân khó chịu nhướng mày lên, làm Thủy Miểu Miểu lập tức lùi lại một bước, ôm chặt lấy chính mình.
"Ngươi muốn làm gì!"
Thỏa viêm quân ngoáy ngoáy tai, ánh mắt lướt qua người Thủy Miểu Miểu.
Hôm nay, đám tu sĩ Hợp Hoan tông nhìn thấy mình, sắc mặt không rõ, hắn liền tiến lên nghe ngóng một hồi.
"Ta thấy Diệc Yêu linh quân hình như nguyên dương vẫn còn đấy à?"
"Ngươi cũng thấy vậy! Ta còn tưởng mình nhìn nhầm!"
"Các tỷ muội à, nếu đúng là vậy thì đây đúng là cơ hội của chúng ta, Tiêu Cốt phu nhân có nói, ai phá được nguyên dương chi thân của Diệc Yêu linh quân thì bà ta sẽ nhận người đó làm quan môn đệ tử đấy!"
"Nhưng Diệc Yêu linh quân nhìn qua cũng chẳng dễ chọc."
"Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, Hợp Hoan tông có nhiều bí dược như vậy, thay phiên nhau thử xem có được không!"
"Ta... ta vẫn thấy sợ, ta lại có hứng thú với người của Đồng chưởng sự hơn, ít ra thì trông không hung dữ như Diệc Yêu linh quân."
"Cái đó à, tỷ muội cô phải nhận rõ thực tế đi, nghe nói người của Đồng chưởng sự đó, ngay cả tông chủ cũng có hứng thú đó, không đúng, phải nói là cả trên dưới Hợp Hoan tông đều thấy hứng thú..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận