Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 442: Vô đề (length: 7856)

Cũng là Hiền Ngạn tiên tôn đặc biệt chú ý nhất cử nhất động của Thủy Miểu Miểu, sợ Thủy Miểu Miểu sơ ý một chút lại khiến bản thân mình đầy thương tích, không cách nào ăn nói với Văn Nhân Tiên, cho nên Hiền Ngạn tiên tôn tuyệt đối sẽ không che đậy hết thảy thanh âm có liên quan đến Thủy Miểu Miểu.
Nhất Nghệ lắc đầu, hắn lại còn cho rằng Thủy Miểu Miểu đơn thuần là đến đùa nghịch mà thôi.
Đầu tiên là phải gặp được Hiền Ngạn tiên tôn, nếu không hết thảy đều là công vô ích.
Thủy Miểu Miểu tự nhiên biết Nhất Nghệ bọn họ tuy ngày thường rất chiếu cố nàng, nhưng nếu Hiền Ngạn tiên tôn ra lệnh, bọn họ liền tuyệt đối sẽ không chống lại.
Cho nên làm khó bọn họ làm gì.
Tuy rằng chọc Hiền Ngạn tiên tôn tức giận, nhưng dù sao cũng đã vào Nhàn Vân điện, kế sách coi như thành công, sau đó thì... Thủy Miểu Miểu vừa nhìn thấy bóng người sau bình phong, vừa mới còn ngẩng đầu ưỡn ngực, lập tức liền cúi đầu xuống, che đầu gối, khập khiễng.
Giả bộ đáng thương trước đã.
"Vừa rồi ngã đau?" Thanh âm của Hiền Ngạn tiên tôn vang lên, Thủy Miểu Miểu lập tức gật đầu, mang theo tiếng khóc nức nở, "Ừ, chắc là trầy cả miếng thịt rồi."
"Vậy hẳn là đau lắm đó, a..."
Thủy Miểu Miểu cúi thấp đầu nhìn chằm chằm đầu gối, cảm thấy ngữ khí này không đúng, Hiền Ngạn tiên tôn là muốn cười hả!
Ngẩng đầu lên, Thủy Miểu Miểu nheo mắt lại, vừa rồi nhìn thoáng qua, sau bình phong sao lại có hai bóng người.
"Miểu Miểu."
Tứ Tự bưng khay đi ra từ sau bình phong, thi lễ một cái.
"Nhanh xem cho sư muội ta xem xem, có phải thật thiếu miếng thịt không." Thanh âm của Hiền Ngạn tiên tôn, vẫn từ sau bình phong truyền ra.
Dưới chân Thủy Miểu Miểu lảo đảo, suýt chút nữa quỳ xuống đất, nhưng Tứ Tự nhanh tay lẹ mắt, đỡ vững nàng.
Thủy Miểu Miểu bị nâng dậy, lần này là thật sự sắp khóc.
Hiền Ngạn tiên tôn từ sau bình phong đi ra, đuôi tóc còn nhỏ nước.
A, Hiền Ngạn tiên tôn đang tắm, bảo sao ta đi vào lại cảm thấy khói mù lượn lờ, ban đầu còn tưởng rằng là do sương mù suối trong Nhàn Vân điện.
Thủy Miểu Miểu cúi đầu xuống, dưới ánh mắt chăm chú của Hiền Ngạn tiên tôn, hận không thể chui cả người vào trong ngực Tứ Tự.
"Đau lắm sao? Nô xem một chút."
Biết Tứ Tự là quan tâm.
Nhưng Thủy Miểu Miểu cứ cảm thấy hắn hiện tại đang đổ thêm dầu vào lửa.
Chờ một chút, Tứ Tự xuất hiện, vậy Huyên Nhi đâu!
Nghĩ đến đây, Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu lên, vừa muốn mở miệng, Hiền Ngạn tiên tôn đã lên tiếng, "Tứ Tự ngươi lui xuống trước đi, sắc cho Miểu Miểu nàng một thang thuốc hay."
"Không cần đâu!"
Thuốc của Tứ Tự vốn dĩ đã khổ, quá mức một chút, còn ai uống cho nổi.
"Đều trầy cả miếng thịt rồi, còn không phải hảo hảo bồi bổ sao, lui xuống đi." Hiền Ngạn tiên tôn quyết định, liếc nhìn Tứ Tự.
Tứ Tự gật đầu với Thủy Miểu Miểu, bưng khay bên cạnh lên, quay người rời đi, căn bản không cho Thủy Miểu Miểu cơ hội nói chuyện.
"Tiên tôn, ta..."
"Ngươi lại biết sai rồi." Hiền Ngạn tiên tôn từ trên cao nhìn xuống Thủy Miểu Miểu, hiểu rõ mọi chiêu trò của nàng, "Lần nào ngươi mở đầu mà không có câu này."
"Ách, hay là, ta lau tóc cho tiên tôn nhé." Thủy Miểu Miểu nhìn giọt nước đang chảy xuống trên tóc Hiền Ngạn tiên tôn, tìm lối thoát khác nói.
Hiền Ngạn tiên tôn nghiêng đầu xuống, trong khoảnh khắc, giọt nước trên tóc đã biến mất không dấu vết.
Thủy Miểu Miểu xấu hổ đứng tại chỗ, chân tay luống cuống không biết nên để đâu, nàng quên mất, trong khi nàng hiểu rõ Hiền Ngạn tiên tôn, thì Hiền Ngạn tiên tôn cũng biết nàng.
Thủy Miểu Miểu hiểu rõ việc Hiền Ngạn tiên tôn đặc biệt chú ý đến mình, cho nên có thể lợi dụng điều đó. Mà Hiền Ngạn tiên tôn cũng hiểu rõ chiêu trò của Thủy Miểu Miểu, cho nên có thể khiến Thủy Miểu Miểu á khẩu không trả lời được, ngây người như phỗng.
Phải đổi chiêu mới được, Thủy Miểu Miểu nghĩ, nhưng hiện tại, vẫn là dựa vào sự chân thành đi, nghĩ xong, liền dứt khoát quỳ xuống đất.
"Không phải trầy miếng thịt sao? Không đau à?" Hiền Ngạn tiên tôn liếc nhìn gì đó, ngồi lên bảo tọa.
"Đau, nhưng ta có việc cầu tiên tôn."
"Cầu bản tôn chuyện gì?"
"Huyên Nhi..."
"Nàng rất tốt." Hiền Ngạn tiên tôn vung cốt phiến trong tay, cắt ngang lời của Thủy Miểu Miểu.
Lại là câu này, Thủy Miểu Miểu cắn môi, hỏi ai cũng đều là câu này, nhưng nghe chẳng khiến người ta yên tâm chút nào.
"Trong một hai ngày nữa thôi, ngươi chắc là sẽ gặp được nàng." Im lặng một hồi, Hiền Ngạn tiên tôn thỏa hiệp trước.
"Thật!" Thủy Miểu Miểu còn định hỏi, Tứ Tự đã đi đến với thuốc đã sắc xong.
Nhìn Tứ Tự, nhìn bát thuốc trên tay hắn, dạ dày Thủy Miểu Miểu đã bắt đầu vặn vẹo, "Ngươi đến nhanh vậy! Ta cảm giác đầu gối ta không đau nữa rồi."
"Bản tôn không đánh lừa dối."
Hiền Ngạn tiên tôn thay Tứ Tự trả lời, thân thể nghiêng về phía trước, cốt phiến chỉ vào Thủy Miểu Miểu rồi trượt đến trên chén thuốc, "Sư muội ngươi ở ngoài điện cũng gào nửa canh giờ rồi, dù không đau, cũng nên khát nước."
Đây là trả đũa trắng trợn.
Hiền Ngạn tiên tôn không hề che giấu việc này, cười gật đầu, vất vả lắm mới có chút thời gian rảnh, định tắm một cái thư giãn, kết quả lại nghe thấy Thủy Miểu Miểu ở ngoài điện gào "Huyên Nhi Huyên Nhi".
Lúc thì nói đến chuyện tuyển phi, lúc thì nói đến chuyện bái đường, cái này là cái gì với cái gì chứ!
Hiền Ngạn tiên tôn không dám tưởng tượng, nếu hắn chậm trễ thêm một lát, Thủy Miểu Miểu sẽ lừa Nhất Nghệ đến mức nào nữa.
"Ta muốn nôn."
Thủy Miểu Miểu biết chén thuốc này nhất định phải uống, bịt mũi lại, một hơi cạn sạch, cũng giữ lời hứa, nói muốn nôn là nôn thật.
Ôm cái chậu Tứ Tự đưa tới, nôn đến thê thảm.
Ngồi ở vị trí đầu, Hiền Ngạn tiên tôn cũng nhìn không nổi, nheo mắt, hỏi Tứ Tự, "Ngươi ra tay, có phải hơi nặng không."
Kia chẳng phải đều là mệnh lệnh của ngài sao, Thủy Miểu Miểu thầm oán trong lòng, chỉ nghe Tứ Tự ôn nhu trả lời, "Nô từ trước đến nay kê đơn theo bệnh, không có chuyện tay nặng tay nhẹ, xem mạch tượng của Miểu Miểu có hơi nóng nảy, nôn một trận, sẽ thoải mái hơn một chút."
Thủy Miểu Miểu ôm chậu trợn trắng mắt, trách gì Tứ Tự đưa chậu đưa thuận tay như vậy, chẳng lẽ mình còn trách oan Hiền Ngạn tiên tôn?
Tứ Tự mở ra chắc chắn là cái đen.
"Đỡ hơn chút nào chưa." Tứ Tự tiến lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu lắc đầu, không đỡ chút nào, nhưng dù khó chịu đến đâu, cũng không ngăn cản nàng cố chấp hỏi, "Huyên Nhi?"
"Huyên Nhi cô nương rất tốt."
"Câu trả lời của các ngươi giống như sao chép dán ấy, có câu nào khác không."
Tứ Tự nhìn về phía Hiền Ngạn tiên tôn, Hiền Ngạn tiên tôn vẫy tay.
Tứ Tự thu hồi tầm mắt, nhét một hũ mật vào tay Thủy Miểu Miểu, sau đó cầm lấy cái chậu, rời khỏi Nhàn Vân điện.
"Che che đậy đậy, ta không cảm thấy Huyên Nhi tốt chút nào."
Thủy Miểu Miểu liếc nhìn Hiền Ngạn tiên tôn rất vô tội phía trên, ngồi bệt xuống đất, ăn mật trong tay, xoa dịu vị xuyên tim trong miệng...
"Huyên Nhi cô nương xác thực mất trí nhớ."
Đây là lời Tứ Tự đáp lại Hiền Ngạn tiên tôn trước đó không lâu.
"Sau đó thì sao? Chỉ là mất trí nhớ đơn thuần, ngươi sẽ không cố ý đến nói với bản tôn."
"Nhưng nô không xác định mất trí nhớ là đoạn nào, Tôn Đồ Tể không phải thân sinh phụ thân của Huyên Nhi cô nương, là Tôn Đồ Tể nhặt được nàng gần khu phàm trướng, khi đó nàng đã mất một đoạn ký ức, hiện giờ chịu kích thích, ký ức càng thêm hỗn loạn, nhưng hỗn loạn và mất trí nhớ khác nhau..."
Xử lý xong chậu, Tứ Tự vội vàng chạy về dược lư, không biết vì sao sau khi Hiền Ngạn tiên tôn nghe được cuộc điều tra kỹ càng về lai lịch của Huyên Nhi, liền từ bỏ ý định uy Huyên Nhi cô nương tán ký ức phấn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận