Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 46: Vô đề (length: 8847)

Khi Thủy Miểu Miểu biến mất ở đầu phố, những người buôn bán xung quanh cũng bị dọn sạch không còn một mống, một đám người ăn mặc giống nhau chen chúc nhau kéo đến, bao vây lấy Giản Ngọc Trạch.
"Phúc bá, sao phải làm lớn chuyện như vậy?"
Phúc bá hơi khom lưng, ánh mắt thu hồi từ nơi Thủy Miểu Miểu biến mất "Thiếu gia mấy ngày nay đi đâu? Lão phu nhân lo lắng muốn ch·ế·t rồi."
"Ra ngoài du ngoạn, không nói với người nhà là ta lỗ mãng, lát nữa ta sẽ đến xin lỗi tổ mẫu."
Phúc bá phất tay, tản đám người ra, đi đến sau Giản Ngọc Trạch đẩy xe lăn "Công tử trở về là tốt, trở về là tốt."
Giọng nói này nghe có chút nghẹn ngào, Giản Ngọc Trạch vừa muốn nói gì, liền bị Phúc bá cắt ngang.
"Lão phu nhân đang rất tức giận."
"Nghĩ cũng biết, không cần ngạc nhiên."
Phúc bá xoa nhẹ mắt "Công tử không nghĩ cho chính mình thì cũng phải nghĩ cho lão gia phu nhân trên trời, bọn họ sẽ không muốn thấy công tử giày vò chính mình như vậy..."
Lại là điệp khúc này, Giản Ngọc Trạch lắc đầu cười khổ không nói gì.
Phúc bá tính ra thì là người xem chính mình lớn lên, hắn thích lải nhải thì cứ để hắn, chỉ là tổ mẫu kia, e là không thể yên tĩnh rồi.
Tắm rửa, thay quần áo, mặc hoa phục, đội ngọc quan, trở về nhà Giản Ngọc Trạch chỉ cảm thấy mệt mỏi gấp trăm lần so với ở trong rừng.
Từ chối xe lăn, Giản Ngọc Trạch bước vào phật đường.
Từ lão phu nhân đã chờ rất lâu, tóc hoa râm hơi cúi người, quỳ trên bồ đoàn, tay cầm tràng hạt, niệm kinh Phật, nghe thấy động tĩnh phía sau cũng không hề để ý, vô cùng thành kính.
Đến khi niệm xong một chương kinh, bà mới đứng dậy nhìn Giản Ngọc Trạch "Về rồi à."
Chữ "Cháu" còn chưa kịp nói ra, Từ lão phu nhân đã đưa tay tát Giản Ngọc Trạch hai cái.
Giản Ngọc Trạch cảm xúc không có chút gợn sóng, cứ như người bị đánh không phải là hắn.
"Ta không ngờ ngươi lại yếu đuối như vậy, nếu đã vậy thì ta, một bà già này cũng không cần miễn cưỡng làm gì."
"Tổ mẫu?" Giản Ngọc Trạch hơi nhíu mày, một dự cảm không lành luẩn quẩn trong đầu.
"Ngươi thích làm gì thì cứ làm, với điều kiện là phải để lại giống."
"Tổ mẫu!" Giản Ngọc Trạch lúc này quỳ xuống, đầu gối đập xuống đất một tiếng vang, trong phật đường yên tĩnh càng thêm vang dội "Tổ mẫu đây là ý gì! Vì sao lại muốn liên lụy đến người khác!"
"Liên lụy?" Từ lão phu nhân vuốt nhẹ đỉnh đầu Giản Ngọc Trạch "Có biết bao nhiêu người muốn gả vào Giản gia, ta cho họ cơ hội, họ mang ơn cũng không hết."
"Cho dù vào cửa là phải thủ tiết!"
"Y sư nói, con phải dưỡng năm năm vẫn là ít đấy."
"Năm năm." Giản Ngọc Trạch lắc đầu, tránh tay Từ lão phu nhân "Năm năm đổi lấy một đời, điều này không quá tàn nhẫn sao!"
"Tàn nhẫn ở chỗ nào? Nếu vào cửa, sinh được quý tử, ta nhất định sẽ cho ăn ngon mặc đẹp."
"Tổ mẫu chuyện này không đúng! Chuyện này không đúng!" Giản Ngọc Trạch kéo vạt áo Từ lão phu nhân cầu xin nói.
"Có gì không đúng, ta cũng không cầu môn cao vọng tộc, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, có duyên lành là được, chỉ cần cho Giản gia ta sinh được con cháu ưu tú." Từ lão phu nhân vung tay Giản Ngọc Trạch, nhìn Giản Ngọc Trạch ngã xuống đất "Thông báo chiêu thân đã dán ra rồi."
"Tổ mẫu!" Giản Ngọc Trạch nhìn bóng lưng Từ lão phu nhân gọi, không biết từ lúc nào tay Giản Ngọc Trạch xuất hiện một con dao găm, gác ở trên cổ mình "Nếu như muốn hủy hoại một đời của một cô nương, ta thà không cần năm năm kia."
Bước chân của Từ lão phu nhân khựng lại, nghiêng đầu nhìn Giản Ngọc Trạch.
"À, vậy ngươi thử xem" Từ lão phu nhân thu lại ánh mắt thong thả đi ra ngoài phật đường.
"Nếu như ngươi dám, ta liền bẩm lên từ đường, để bọn họ dời mẹ của ngươi ra khỏi nghĩa trang Giản gia, phơi xác nơi hoang dã."
"Tổ mẫu!"
Dao găm rơi xuống đất, Giản Ngọc Trạch ho khan kịch liệt, trên mặt đất phật đường, nở ra từng đóa hoa máu.
Giản Ngọc Trạch cười khổ nhìn bóng lưng tổ mẫu rời đi, bên ngoài rõ ràng là ngày nắng chói chang, vậy mà mình lại như ở dưới địa ngục băng giá "Phanh" một tiếng Giản Ngọc Trạch ngã xuống đất ngất đi.
"Mau đi gọi y sư." Không biết là ai nói ...
Theo chỉ đường của Giản Ngọc Trạch, Thủy Miểu Miểu sau khi ăn xong một xâu kẹo hồ lô, đã thuận lợi tìm thấy cái quán vô danh kia, ăn món gà ngâm nước muối.
"Có biết chỗ nào có khách sạn không?"
Thủy Miểu Miểu ra tay hào phóng, tiểu nhị trong quán mười phần ân cần "Ở chỗ chúng tôi cũng có, bình thường không ai hay."
Tìm được chỗ ở là được, còn nữa lại là chỗ Giản Ngọc Trạch giới thiệu, chắc chắn sẽ không phải là hắc điếm.
Thủy Miểu Miểu không hề do dự nhiều, đã thuê ngay một gian phòng nửa tháng.
Về đến phòng, Thủy Miểu Miểu vừa gục đầu đã ngủ, chỉ đến khi mặt trời lặn về tây mới thức dậy, lờ đờ rời khỏi quán vô danh, ra ngoài kiếm ăn.
Đến Duyên Thành đã ba ngày, Thủy Miểu Miểu không làm gì khác ngoài việc tìm chỗ ăn, trước kia làm sao không phát hiện ra mình nguyên lại có thuộc tính ham ăn vậy chứ.
Ngồi ở một quán nhỏ vô danh, Thủy Miểu Miểu vừa ăn đùi gà vừa ngắm nhìn bên ngoài, tự nhủ: "Nữ tu ở Duyên Thành đông lắm sao?"
"Cô nương chưa biết sao?" Tiểu nhị đang bận bịu bớt chút thời gian giải thích nghi hoặc cho Thủy Miểu Miểu "Giản gia đang chiêu thân đấy."
"Chiêu thân?" Như vậy không phải nên là nam giới nhiều sao, Thủy Miểu Miểu nghi hoặc.
Tiểu nhị rót trà cho Thủy Miểu Miểu "Giản gia công tử chiêu thân, gần đây Duyên Thành tụ tập rất nhiều nữ tu sĩ, may mà cô nương tới sớm đấy, khách sạn lớn nhỏ ở Duyên Thành sớm đã kín chỗ cả rồi, đến cả cái quán nhỏ của chúng tôi đây cũng đang bận tối mắt tối mũi đây này."
Tiểu nhị chưa kịp dứt lời, đã cảm thấy một cơn gió thoảng qua trước mặt, chờ đến khi phản ứng lại, trong quán sớm đã không thấy bóng dáng của Thủy Miểu Miểu đâu nữa.
Tay cầm tờ thông báo, Thủy Miểu Miểu ngây ngô cười toe toét, đây gọi là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, tự dưng có thứ đến ngay trước cửa sao.
Yêu cầu thân thể khỏe mạnh, hình dáng đoan chính, không có thói xấu, còn phải có tu vi từ Trúc Cơ kỳ trở lên mà dưới Dung Hợp kỳ, nghĩ thế nào thì mình cũng rất thích hợp rồi a!
Để ta xem đăng ký ở đâu, hạn đăng ký, trưa hôm nay là hết hạn!
Thủy Miểu Miểu nhìn mặt trời, ngây ngốc một giây, sau đó một đường chạy như điên.
Cổng Giản phủ, người chen chúc như núi như biển.
"Nhường một chút, nhường một chút." Thủy Miểu Miểu không chút hình tượng nào mà chen vào đám đông, Thủy Miểu Miểu thân hình gầy gò giống như một chiếc thuyền con trong mưa bão, bị vô tình xô ngã xuống đất.
Thủy Miểu Miểu ngồi bệt dưới đất, nhìn bàn chân trần của mình, lẽ nào một cơ hội tốt như vậy, cứ như thế mà lướt qua trước mắt mình sao? Không cam tâm a!
Thủy Miểu Miểu cởi nốt chiếc giày còn lại, tự cổ vũ cho mình, quyết tâm muốn thử một lần.
Đột nhiên đám người tản ra, một nữ tử đầu bù tóc rối bị ném ra ngoài, một giọng nói vang lên tiếp đó "Nhìn xem các vị còn có ý định ôm bất kỳ ảo tưởng nào không, đây là Giản gia, tuyển chọn là thiếu nãi nãi của Giản gia, không phải là loại mèo mả chó gà gì cũng có thể vào, đổi tên đi chúng tôi liền không biết các người là ai à!"
Liếc nhìn người phụ nữ nửa sống nửa ch·ế·t trên mặt đất, Thủy Miểu Miểu tiếp tục chen vào trong đám đông "Tôi muốn đăng ký, tôi cũng muốn đăng ký."
"Cô nương muốn đăng ký sao?"
Trên vai bỗng có một bàn tay đặt lên, dọa Thủy Miểu Miểu giật mình.
Quay đầu lại, không ngờ lại là một ông lão lưng hơi còng vẻ mặt hiền lành.
Tay cầm thông báo, Thủy Miểu Miểu nhìn ông lão đột ngột xuất hiện, một mặt không hiểu ra sao gật đầu.
"Có Trúc Cơ kỳ chưa?"
"Có có có!" Thủy Miểu Miểu vỗ vào bộ ngực của mình nói "Tôi đều Hành Khí kỳ rồi."
Ánh mắt ông lão thoáng qua một tia kinh ngạc, tuổi còn trẻ mà đã là Hành Khí kỳ, tiên duyên này chắc chắn không hề nhỏ, thế mà lại đến Giản phủ chiêu thân?
Thấy ông lão nửa ngày không có phản ứng, Thủy Miểu Miểu nhún vai, quay người tiếp tục gào thét "Tôi tôi tôi, tôi cũng muốn đăng ký."
Ông lão nhìn bóng lưng nhảy nhót của Thủy Miểu Miểu, cười cười, vẫy tay một cái, hai tiểu tư xuất hiện khống chế Thủy Miểu Miểu lại.
"Này? Các người làm cái gì vậy!" Thủy Miểu Miểu giãy giụa.
Hai tiểu tư dẫn Thủy Miểu Miểu, vòng qua đám đông, đi vào Giản phủ.
Bị thả xuống sau, Thủy Miểu Miểu một mặt ngơ ngác viết tên mình lên giấy.
"Phúc bá, cô nương này ông biết à, là người nhà chọn?"
Phúc bá lắc đầu, nếu như là người nhà chọn thì sao có thể đẩy người ta vào đống lửa như thế.
Tuy nói như vậy có chút có lỗi với thiếu gia, nhưng sau ngày từ Phật đường đi ra, thiếu gia đến giờ vẫn chưa thể xuống giường, y sư nói năm năm có vẻ hơi lâu.
Nếu không thể cứu vãn tính mạng thiếu gia, vậy thì ít nhất để thiếu gia trong quãng đời còn lại vui vẻ một chút.
Cô nương này.
Hôm đó ở ngoài đường, thiếu gia có phải đã mua kẹo hồ lô cho cô nương này không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận