Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 124: Vô đề (length: 9179)

"Ha ha!" Thỏa Viêm Quân đột nhiên cười lớn, tay cầm kiếm vỗ nhẹ đầu Thủy Miểu Miểu, "Ngươi chính là đồ đệ đóng cửa của Văn Nhân Tiên kia sao? Mắt nhìn không tệ đấy! Muốn đến làm đồ đệ ta à? Ta cũng đang nghĩ có nên thu một đồ đệ đóng cửa."
Đau đau đau! Ngươi nhẹ tay thôi, Thủy Miểu Miểu nhịn xuống xúc động muốn ôm chặt đầu, nhìn người đang cười không ngớt trước mắt này, ta nhận lầm ngươi thành Văn Nhân Tiên, ngươi vui đến vậy sao! Cười thì thật vui đấy, nhưng nếu ngươi không có không vui, sao lại còn đánh đầu ta chứ!
"Vui vẻ lên, sao lại muốn khóc, người khác đều nói con gái đầu là đại diện cho sự đáng yêu!"
Đúng là bệnh thần kinh! Ngươi dùng kiếm gõ đầu người khác mà gọi là đáng yêu à!
Thủy Miểu Miểu dưới cái nhìn chăm chú của Thỏa Viêm Quân, căm giận bất bình nghẹn nước mắt về hốc mắt, giả bộ đáng yêu nói: "Vậy, ngươi với sư phụ ta là bạn bè à?"
"À ~" Cơn cười sảng khoái vừa rồi hạ nhiệt, "Hắn là kẻ bị ta đánh bại"
Chuyện này thật sự là không còn cách nào cứu vãn nữa! Không nhịn nổi nữa Thủy Miểu Miểu đánh văng thanh kiếm trên đầu, "Ngài có chuyện gì không? Đây là địa bàn của Hiền Ngạn tiên tôn, Nhân Cảnh Tiểu Trúc, thuộc Cổ Tiên tông."
Không dùng kiếm gõ đầu Thủy Miểu Miểu nữa, Thỏa Viêm Quân dùng vỏ kiếm chống cổ họng Thủy Miểu Miểu, ép Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu lên, "Địa bàn của Hiền Ngạn tiên tôn thì sao, vừa rồi ta nghe ngươi nhắc đến đao, lại nhìn cả vườn ma khí này, tùy tiện suy đoán một chút, tông chủ của các ngươi đã phạm phải tội chung rồi."
"Ma khí gì! Nơi nào có chứ! Có chứng cứ không!" Thủy Miểu Miểu ôm sát Cửu Trọng Cừu, muốn dịch đầu đi chỗ khác, Thỏa Viêm Quân rõ ràng không cho nàng cơ hội, hơi dùng lực một chút, vỏ kiếm đặt trên cổ họng, cảm giác đau đớn buồn nôn một trận.
"Xem như nể mặt ngươi là đồ đệ của Văn Nhân Tiên, sẽ không làm khó dễ ngươi."
Thỏa Viêm Quân dùng kiếm nhẹ nâng cằm Thủy Miểu Miểu, "Ta rất mẫn cảm với ma khí, có thể phát giác được những gì người khác không phát hiện được, nhưng động tĩnh vừa rồi trong rừng trúc nhỏ này không hề nhỏ, xem nó nổ tung rồi kia kìa, đám người kia hẳn cũng có thể phát giác ra, còn cần chứng cứ gì nữa? Người Thỏa gia ta luôn coi việc tru diệt ma là nhiệm vụ của mình."
Thu kiếm lại, Thỏa Viêm Quân nhặt Cửu Trọng Cừu đang trong ngực Thủy Miểu Miểu lên, "Nhân lúc đám người kia còn chưa đến, để ta nghiên cứu chút tên nhóc này xem sao, kỳ lạ thật, không giống là người của Ma tộc? ."
"Ngươi muốn làm gì!" Thủy Miểu Miểu nắm lấy ống quần Cửu Trọng Cừu, "Đây là Cổ Tiên tông, hắn là đồ đệ của Hiền Ngạn tiên tôn."
Thỏa Viêm Quân tùy ý dùng kiếm gạt tay Thủy Miểu Miểu ra, "Đừng nháo, làm ngươi bị thương thì sao ta còn đi tìm Văn Nhân Tiên uống trà được nữa."
Thủy Miểu Miểu nhất quyết không chịu buông tay, Thỏa Viêm Quân trực tiếp ném Cửu Trọng Cừu lên trời, Thủy Miểu Miểu buộc phải buông tay, cả người cắm về phía trước, tay chống lên giày Thỏa Viêm Quân.
"Ai cho phép ngươi đụng vào ta!"
Trước khi Thủy Miểu Miểu kịp phản ứng, Thỏa Viêm Quân đã đá một chân vào bụng Thủy Miểu Miểu.
"Phanh!"
Thủy Miểu Miểu bị ngã vào thân một cây cổ thụ, một ngụm máu phun ra.
"Dựa!" Thỏa Viêm Quân nhổ ra một ngụm máu, sờ khóe miệng, vừa rồi quá kích động, lại cắn phải cả đầu lưỡi. . . . . . Khi bốn anh em Thỏa gia trên điện không hẹn mà cùng xoay người, hướng điện bên ngoài chạy đến, Hiền Ngạn tiên tôn biết ngay chắc chắn có chuyện ở Nhân Cảnh Tiểu Trúc kia.
Dù cho hắn cái gì cũng không cảm nhận được, nhưng người Thỏa gia đều cực kỳ nhạy cảm với ma khí.
Tay nặng nề vỗ lên tay vịn bảo tọa, Tam Tam liền xông ra ngoài, ngăn cản Thỏa Nguyệt Bán, sau đó Nhất Nghệ và những người khác cũng chặn từng người.
Trước khi bốn anh em nhà Thỏa kịp lên tiếng, Hiền Ngạn tiên tôn giành nói trước: "Chư vị có ý gì, còn chưa nói xong thì sao đã vội đi rồi, nếu là cảm thấy yêu cầu của mình quá vô lễ thì thu hồi lại là được, cũng không cần phải tức tối xấu hổ, ở lại cùng dùng bữa cơm chay đi?"
Lời này, nếu đổi người khác, e là sớm đã xông lên cãi nhau.
Người Thỏa gia thì không, bọn họ không tuân theo quy tắc, không nói tình nghĩa, chiêu nào chiêu nấy đều là đòn trí mạng, chớp mắt liền thoát khỏi sự dây dưa của Nhất Nghệ.
Hiền Ngạn tiên tôn có thể làm gì chứ? Hắn với thân phận này không thể tự mình ra tay, muốn kéo dài thêm chút thời gian để nghĩ ra đối sách cũng không kịp.
Trong Nhân Cảnh Tiểu Trúc, Thỏa Viêm Quân nhìn Thủy Miểu Miểu vẫn luôn nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, vứt Cửu Trọng Cừu đi, bước đến, dù sao cũng chỉ là một cô bé.
Dừng lại ở chỗ cách Thủy Miểu Miểu ba bốn bước chân, giơ kiếm run run, "Ta đỡ ngươi đứng lên."
Thỏa Viêm Quân một cước kia căn bản không hề khống chế lực đạo, Thủy Miểu Miểu đau đến đầy mồ hôi, nhìn Thỏa Viêm Quân đưa kiếm tới, Thủy Miểu Miểu không thể cự tuyệt, bám vào vỏ kiếm, gian nan ngồi dậy, dựa vào thân cây cổ thụ.
Cảm thấy phía trước mát lạnh, Thủy Miểu Miểu cúi đầu nhìn, y phục vừa rồi vì bị đao tác động nên đã mở bung ra, bị Thỏa Viêm Quân đá một cái, hoàn toàn xộc xệch.
Thỏa Viêm Quân ngây người một chút, vội quay mặt đi, cởi áo ngoài muốn cởi nốt áo trong che cho Thủy Miểu Miểu.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Hiền Ngạn tiên tôn nhanh chân đi đến Nhân Cảnh Tiểu Trúc, khung cảnh hỗn loạn khiến Hiền Ngạn tiên tôn kinh hãi.
Nhìn Cửu Trọng Cừu đang nằm sấp một bên trên mặt đất ho khan hai tiếng, Tam Tam lập tức tiến lên ôm Cửu Trọng Cừu vào nhà.
"Dừng tay!" Người nhanh nhất Thỏa Sơn Cao xuất hiện bên ngoài Nhân Cảnh Tiểu Trúc, "Trong này có ma khí, không được động vào thứ gì hết!"
Ánh mắt Hiền Ngạn tiên tôn đảo qua, Thỏa Sơn Cao cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng cũng không dừng hành động, chặn Tam Tam đang đi, "Khi chưa điều tra rõ ràng thì không được đụng vào thứ gì cả."
"Thỏa Sơn Cao! Sự nhẫn nại của bản tôn có giới hạn, hồn thiên trắc ma nghi không có động tĩnh, ngươi dựa vào đâu nói bên trong có ma khí."
"Dựa vào chúng ta họ Thỏa, người Thỏa gia ta vốn dĩ là những kẻ giỏi tìm ma, càng là những kẻ giỏi đồ ma." Ba người còn lại chậm rãi bước đến, đồng thanh nói.
Thỏa Nguyệt Bán chỉ vào Thỏa Viêm Quân đang ung dung tựa vào thân cây cổ thụ nói: "Viêm Quân ở đây càng chứng tỏ có ma khí."
Thỏa Viêm Quân tựa vào cây cổ thụ, xem diễn, nếu bọn họ đều đã tới thì cũng không có việc gì đến mình, còn về phần Thủy Miểu Miểu, hắn liếc nhìn vội, có tiểu đồng đi theo Hiền Ngạn tiên tôn đến chăm sóc rồi, không cần mình cởi áo ra nữa.
Hiền Ngạn tiên tôn cười lạnh quét mắt Thỏa Viêm Quân.
Đúng vậy, bên ngoài đều đang truyền rằng, cho dù chỉ là một tia ma khí nhanh tan biến, Thỏa Viêm Quân cũng có thể phát giác ra được, nhưng người Thỏa gia cũng không công khai nói ra nguyên do, vậy bản tôn tại sao phải làm thật.
"Các ngươi nói có ma khí thì liền có ma khí, chỉ cần hồn thiên trắc ma nghi không có phản ứng, thì không ai được phép bôi nhọ Cổ Tiên tông!"
Một ánh mắt liếc đến, Thỏa Sơn Cao đang ngăn cản Tam Tam, lập tức cảm thấy lưng nặng ngàn cân, ép bản thân quỳ xuống, Thỏa Sơn Cao gắng gượng chống đỡ, nhưng đầu gối vẫn ngày càng gần mặt đất.
"Chúng ta nhưng là người do Tiên minh phái đến."
"Cho dù người đứng đầu Tiên minh đích thân tới, cũng không thể tùy tiện dính líu mà không có chứng cứ."
Người được Tiên minh phái đến, cuối cùng đã lộ ra sơ hở, giờ phút này cần gấp một người đến cùng Hiền Ngạn tiên tôn lý sự, trách hắn ra tay chèn ép, không theo quy tắc, từ chối điều tra, gây nguy hại đến sự yên bình của Thần Ma giới các loại.
Nhưng bốn anh em Thỏa gia không biết nói, còn Thỏa Viêm Quân, hắn lại càng là một kẻ quái dị nhất trong người Thỏa gia, nếu không phải trong quy tắc tộc nhân Thỏa gia có một điều không được bái người ngoài làm sư phụ, thì Thỏa Viêm Quân đã sớm muốn sửa đổi bái vào Cổ Tiên tông, kết nghĩa huynh đệ với Văn Nhân Tiên.
Đáng tiếc là hiện giờ Văn Nhân Tiên không ở Cổ Tiên tông, nếu không chắc chắn sẽ rất thú vị, hắn vốn là người trong sạch nhất, nếu biết Cổ Tiên tông có chứa ma, không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Hắn sẽ có thể từ đó không thể gượng dậy nổi, và mình liền có thể thay thế hắn trở thành tấm gương cho người đời ngưỡng mộ học hỏi. Nghĩ thôi mà Thỏa Viêm Quân đã kích động không kiềm chế được.
Không khí lâm vào thế giằng co.
Thủy Miểu Miểu được Tứ Tự đỡ dậy, ác hung hăng trừng mắt nhìn Thỏa Viêm Quân đang sửa run rẩy ở một bên, đúng là có bệnh!
Tứ Tự nhìn Thủy Miểu Miểu quần áo rách tả tơi, miệng vết thương trên bụng vốn gần như khép miệng giờ lại đang không ngừng rỉ máu, kinh hãi, gấp gáp hỏi: "Sao lại thành ra thế này?"
Tứ Tự cởi áo ngoài, trùm lên người Thủy Miểu Miểu.
Nắm chặt áo, Thủy Miểu Miểu nhìn đánh giá mọi người có mặt ở đây, việc này, cảm giác là đánh một trận cũng khó mà kết thúc ổn thỏa được.
Dựa vào thân cây cổ thụ, cảm nhận sự rung động của Thỏa Viêm Quân, Thủy Miểu Miểu yếu ớt cười lên, ánh mắt rơi trên mảnh y phục nửa tan nửa không của Thỏa Viêm Quân, quay đầu nhào vào ngực Tứ Tự, khóc lớn nói: "Hắn sàm sỡ ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận