Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 185: Vô đề (length: 7948)

Hôm nay, khóa học kết thúc sớm hơn hôm qua rất nhiều. So với việc hôm qua Lam chưởng sự vừa xuống đài đã không thấy bóng dáng, Phù Lệnh Quân còn chưa xuống đài đã bị một đám nữ tu Hợp Hoan tông vây quanh.
Đây là tình huống gì vậy? Thủy Miểu Miểu nheo mắt quan sát.
Ngươi nói người hoạt bát như Thỏa Viêm Quân bị vây thì không nói, Phù Lệnh Quân lại là một người tàn tật, Hợp Hoan tông cũng không tha?
Nhưng nhìn kỹ thì thấy, Phù Lệnh Quân bị vây dường như không giống như Thỏa Viêm Quân, có vẻ như chỉ là hàn huyên vài câu, các nữ tu Hợp Hoan tông đã thất lạc nhường đường ra.
Lại một lần nữa chạm mắt với Phù Lệnh Quân, Thủy Miểu Miểu hơi xấu hổ thu hồi ánh mắt, cách lớp khăn che mặt sờ chóp mũi, sao lại có cảm giác quen thuộc thế này, lẽ nào mình đã vừa gặp đã yêu Phù Lệnh Quân rồi ư?
Bất kể lúc nào, dù tình cảnh có khó khăn đến đâu, Thủy Miểu Miểu cũng không hề lãng quên tư tưởng cốt lõi muốn gả bản thân đi của nàng.
"Ngươi đang suy diễn lung tung cái gì đấy?"
Cửu Trọng Cừu, người quá quen thuộc với Thủy Miểu Miểu, đỡ nàng dậy từ trên bồ đoàn, cắt ngang dòng suy nghĩ vạn mã bôn đằng của Thủy Miểu Miểu.
"Không có gì." Thủy Miểu Miểu lắc đầu, liếc nhìn Cửu Trọng Cừu, "Ngươi không đi à?"
"Chờ một chút."
Cửu Trọng Cừu đỡ Thủy Miểu Miểu, nhìn xung quanh, đợi đến khi Lãnh Ngưng Si tìm tới, mới không nói một lời buông tay quay người rời đi.
"Hắn trông có vẻ không tệ." Nhìn bóng lưng rời đi của Cửu Trọng Cừu, Lãnh Ngưng Si nhận xét.
"Hắn không xấu, chỉ là tính tình ương bướng, ai nói cũng không nghe."
"Đúng, hiện tại thời gian còn sớm, Hoa công tử bọn họ chuẩn bị tiếp tục kiếm thẻ đánh bạc, ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt lắm."
"Ừ, ta tối qua gặp ác mộng cả đêm, định về ngủ bù." Buổi chiều nàng còn có năm trận so tài, Thủy Miểu Miểu bây giờ không dám làm loạn.
"Vậy ta ở cùng ngươi."
"Không cần." Thủy Miểu Miểu khoát tay từ chối, "Những phòng luyện tập kia ngoài kiếm thẻ đánh bạc ra, còn không hữu ích cho việc tu luyện sao, ngươi cũng không cần lãng phí thời gian ở chỗ ta, ta chỉ về phòng nghỉ một chút thôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ."
"Vậy được."
Bị Thủy Miểu Miểu thuyết phục, Lãnh Ngưng Si cuối cùng đồng ý, cẩn thận từng bước đi tìm Hoa Dật Tiên và Lam Quý Hiên để nhập hội.
Định trở về phòng nghỉ ngay, nhưng lại cảm thấy hơi đói bụng.
Thủy Miểu Miểu nhớ lại canh rau đạm bạc mà Lãnh Ngưng Si mua hôm qua, liền định đến nhà ăn xem có loại canh không chứa linh lực nào có thể mang về không.
Nếu không tìm được canh đáp ứng yêu cầu, Thủy Miểu Miểu cũng lười lãng phí thẻ đánh bạc.
Liền uể oải mua bánh bao, quay người lại, đụng trúng Khang Tiểu Chi mà đã lâu chưa gặp mặt nói chuyện, lại còn bị Khang Tiểu Chi đổ cả một thân canh.
May mà, là canh lạnh ngọt.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Khang Tiểu Chi không ngừng xin lỗi, lau váy áo cho Thủy Miểu Miểu, ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Tam Thủy tỷ?"
"Đã lâu không gặp." Thủy Miểu Miểu gật đầu, dịu dàng đẩy tay Khang Tiểu Chi ra, "Không nóng, chỉ hơi ướt thôi, không sao cả."
Khang Tiểu Chi thẹn thùng chớp mắt, "Thật sự rất xin lỗi, đã lần thứ hai làm bẩn váy áo của Tam Thủy tỷ."
Rất muốn xoa đôi má phúng phính của Khang Tiểu Chi, nhưng lại không muốn khiến hai người càng thêm lúng túng, Thủy Miểu Miểu chỉ có thể cố nhịn xuống.
"Không có gì, Tiểu Chi đáng yêu như vậy, ai nỡ trách."
"Tam Thủy tỷ vẫn như xưa." Khang Tiểu Chi cười, thấy Thủy Miểu Miểu khẽ nhíu mày, "Trông sắc mặt tỷ có vẻ không tốt."
"Có sao?"
Thủy Miểu Miểu còn chưa kịp trả lời, đã nghe Khang Tiểu Chi nói: "Tam Thủy tỷ chờ ta một lát." Sau đó xoay người bước nhanh đi ra.
Thủy Miểu Miểu ngơ ngác đứng tại chỗ.
Chỉ chốc lát sau, Khang Tiểu Chi đã mang một bình canh và nửa con gà chạy tới, hơi thở gấp nói: "Có phải Tam Thủy tỷ đã làm mất thẻ đánh bạc không?"
"Ừm..." Thủy Miểu Miểu nghĩ nghĩ, do dự gật đầu, kể từ khi đưa hết thẻ đánh bạc cho Hoa Dật Tiên, nàng đã bị loại khỏi bảng xếp hạng, nhưng nhiều thẻ đánh bạc như vậy, một chút tung tích cũng không có, trong mắt người ngoài chỉ có thể nghĩ là bị vứt đi.
"Thẻ đánh bạc của ta không nhiều, chỉ có thể mua được chừng này thôi."
Khang Tiểu Chi đưa canh và gà cho Thủy Miểu Miểu.
"Cho ta?" Thủy Miểu Miểu có chút bất ngờ nói, nàng nghĩ rằng sau chuyện Thang Giai Mỹ tráo trở trắng đen, Khang Tiểu Chi sẽ ghét nàng.
"Ừm." Khang Tiểu Chi gật đầu, xấu hổ cúi đầu, "Tam Thủy tỷ đã nói là không cố ý, tự nhiên là không cố ý, đây coi như là tạ lỗi."
Nói xong, Khang Tiểu Chi nhét đồ vật vào lồng ngực Thủy Miểu Miểu, xoay người chạy mất.
Vẫn là trước sau như một đáng yêu đơn thuần a!
Thủy Miểu Miểu nhìn đồ vật trong ngực, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó không để ý, mặc cho ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Thang Giai Mỹ trong nhà ăn, xách canh và gà ngẩng đầu bước ra ngoài nhà ăn.
Không ngờ mình có lúc vẫn rất trẻ con, nghĩ đến vẻ mặt tức tối không chỗ xả của Thang Giai Mỹ vừa rồi, Thủy Miểu Miểu liền muốn cười, muốn chia sẻ với người khác.
Đáng tiếc, bên cạnh không có ai, Thủy Miểu Miểu buồn bực ỉu xìu một mình đi trên con đường đá, ngẩng đầu nhìn khắp cây hoa đào.
Nơi đây nổi tiếng là đào nguyên, cho nên cứ đi vài bước là lại có thể lạc vào rừng hoa đào, Thủy Miểu Miểu cũng không mấy sợ lạc đường, dù sao phía trước mỗi rừng hoa đào đều có cắm biển chỉ đường.
Hít một hơi sâu, Thủy Miểu Miểu dồn đồ vật qua một bên tay, xoa xoa mũi.
Có phải nàng nên uống ít thuốc cảm rồi không, vì sao một chút hương hoa đào cũng không ngửi thấy thế? Còn muốn dựa vào hương hoa thư giãn chút tâm tình.
Nhưng mà không đúng? Trong nhà ăn nàng ngửi thức ăn rất thơm mà?
Một cơn gió thổi qua, cùng với tiếng cấm bước bên hông bị gió lay động, mấy cánh hoa đào làm hoa cả mắt, đúng lúc Thủy Miểu Miểu cúi đầu xuống xử lý, thì sau gáy truyền đến một trận đau nhói, mắt Thủy Miểu Miểu tối sầm rồi ngã xuống đất.
Ai! Ai hạ gậy sau đầu vậy!
Trong cơn mơ màng, Thủy Miểu Miểu cảm giác có người đang lục túi thẻ đánh bạc bên hông mình.
"Chỉ có chút xíu này thôi sao, nàng ta đường đường là Tam Thủy đứng đầu Trù Mã bảng đó!"
Hóa ra là tới cướp thẻ đánh bạc! Thông tin của các ngươi có phải đã không được cập nhật rồi không vậy!
Dù cho thân thể không thể động đậy, ý thức cũng ngày càng tan rã, nhưng điều này đều không thể ngăn cản được cái tâm muốn nhả rãnh của Thủy Miểu Miểu.
"Bảng Trù Mã đã đổi rồi, Văn Văn cô không xem sao, Tam Thủy nàng sớm không còn đứng nhất nữa rồi."
"Hừ, còn tưởng rằng có thể vớt được chút lợi, mấy người nhanh tay lên, đập nát cái bình canh kia cho ta, còn con gà thì đạp nát."
Xem ra không phải cướp thẻ đánh bạc, mà cướp thẻ đánh bạc chỉ là kèm theo... Yêu cầu này, ai là chủ mưu đằng sau đã quá rõ ràng rồi.
Thang Giai Mỹ, con biến thái đáng ghét! Lúc trước đáng ra nên ném thẳng con ả ra ngoài thuyền rồi!
Chờ đó!
Chờ ta khỏe lại, việc đầu tiên là sẽ khuyên Khang Tiểu Chi quay đầu về bờ.
Thế nào cũng không thể để mặc Khang Tiểu Chi tiếp tục ở lại bên cạnh Thang Giai Mỹ, cái biển lửa kia được. Đó là suy nghĩ cuối cùng của Thủy Miểu Miểu trước khi bất tỉnh.
Tiếng xe lăn nghiến trên đường đá, Phù Lệnh Quân cúi người lật Thủy Miểu Miểu lên, ánh mắt dừng lại trên chiếc khăn che mặt, chỉ lộ ra hai con mắt của nàng.
Dù sao đi ngang qua, thấy người ta sắp chết mà không cứu cũng không hay lắm, không phải là việc mà quân tử nên làm.
Phù Lệnh Quân suy nghĩ một hồi, cúi người bế Thủy Miểu Miểu lên, điều khiển xe lăn chậm rãi đi về nơi ở mà Tiên minh chia cho mình —— Hồng Vũ Hiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận