Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 132: Vô đề (length: 9808)

Sau một đêm suy nghĩ rốt cuộc cái gì là trân quý nhất, Thủy Miểu Miểu bị Văn Nhân Tiên gọi dậy, mắt còn chưa mở ra được. Tại tiểu bàn thờ núi xem động phủ bên đường, Thủy Miểu Miểu nửa khép mắt, tùy ý túm lấy đai lưng của Văn Nhân Tiên bước đi, đi ra ngoài động phủ.
"Tiểu sư muội là còn buồn ngủ sao?"
Không có sức nhìn Hiền Ngạn tiên tôn đang nói mấy lời mát mẻ ở trước động phủ, Thủy Miểu Miểu không muốn đáp lời, quay đầu tựa vào cánh tay Văn Nhân Tiên.
Văn Nhân Tiên cúi đầu liếc nhìn, "Miểu Miểu còn buồn ngủ sao? Có muốn mang chiếc giường trúc nhỏ Nhân Cảnh đến đây không!"
Giường! Hiền Ngạn tiên tôn nghi ngờ mình nghe lầm, dù sủng ái cũng phải có giới hạn chứ.
Hôm qua còn gióng trống khua chiêng tu sửa nơi ở, hôm nay lại bàn đến giường, tiểu sư thúc ngươi có cảm thấy mấy vị trưởng lão sau khi xuất quan rảnh quá không vậy?
Bọn họ sẽ không nói gì với tiểu sư thúc, nhưng ta còn có Thủy Miểu Miểu, đều là đối tượng dùng bút làm vũ khí đó.
"Tiểu sư thúc, động phủ." Hiền Ngạn tiên tôn gõ vào vách núi, dời đi sự chú ý.
"Đúng là động phủ." Văn Nhân Tiên nắm tay Thủy Miểu Miểu, an ủi, "Sẽ không đau lắm."
Đau cái gì? Thủy Miểu Miểu một mặt mờ mịt.
Nhìn Văn Nhân Tiên dùng dao rạch tay mình, ấn lên vách đá.
"Tê~" Thủy Miểu Miểu nhíu mày, dao rạch tay thì không sao, nhưng cái chỗ máu vừa chạm vào vách đá kia thì khác, Thủy Miểu Miểu lập tức tỉnh ngủ.
Máu hòa vào vách núi, cánh cửa đá khép kín từ từ mở ra.
Văn Nhân Tiên buông tay đang giữ tay Thủy Miểu Miểu ra, "Tốt rồi, động phủ này giờ là của Miểu Miểu con."
Thủy Miểu Miểu rút tay về, nhìn miệng vết thương trên lòng bàn tay, lại đến phiên cao da tái tạo cơ đăng tràng rồi.
Uyển cự động tác bôi thuốc của Văn Nhân Tiên.
Thủy Miểu Miểu từ trong thủy doanh ẩn lấy ra sương cao, bôi một lớp dày, đi theo phía sau Văn Nhân Tiên, vào động phủ.
"Động phủ là nơi bế quan tu luyện đột phá, cả trong và ngoài đều có khắc trận pháp, không ai có thể tự tiện xông vào..."
Văn Nhân Tiên giới thiệu, Thủy Miểu Miểu tùy ý nghe, đánh giá xung quanh, vì là nơi tu luyện, đồ đạc không nhiều, nhưng cũng lịch sự tao nhã.
Động phủ cũng xem rồi, nàng có thể về ngủ bù được không?
Thủy Miểu Miểu đang sờ hoa văn trên giá nến thì bị Văn Nhân Tiên túm tới trước bệ đá, đè xuống bồ đoàn, "Vận hành một lần tâm pháp cho ta xem."
Không phải hôm trước mới nói thiếu luyện tâm pháp, luyện nhiều thể pháp trước sao?
Ngồi xếp bằng ngay ngắn, Thủy Miểu Miểu nhắm mắt lại, vận chuyển tâm pháp.
"Đây là tiên duyên hưng thịnh sao?" Hiền Ngạn tiên tôn im lặng nhìn Thủy Miểu Miểu, tiểu chu thiên còn chưa đến, đã có thể điều động linh khí xung quanh, không nhịn được cảm thán.
"Thì sao, thân thể Miểu Miểu không chịu được những linh khí này." Văn Nhân Tiên quay đầu liếc Hiền Ngạn tiên tôn, "Ta muốn truyền thụ cho Thủy Miểu Miểu một số thứ."
Chúng ta cũng coi như cùng một sư môn, có gì mà phải giấu diếm vậy? Cái cớ này không cao minh lắm, bất quá, Hiền Ngạn tiên tôn vẫn gật đầu, mang Nhất Nghệ bọn họ ra ngoài động phủ.
Văn Nhân Tiên nửa quỳ xuống trước mặt Thủy Miểu Miểu, tay phải đặt lên trái tim, niệm chú ngữ, một thứ gì đó đang theo trái tim Văn Nhân Tiên bị rút ra.
Cảm nhận luồng khí nóng từ trong động phủ truyền ra, Hiền Ngạn tiên tôn mặt mày khổ sở, lúc trước còn chỉ là suy đoán, lần này đã chắc chắn rồi.
Văn Nhân Tiên rốt cuộc đã tìm được thứ này bằng cách nào, Hiền Ngạn tiên tôn không thể nghĩ ra.
Sách cổ có chép, đáy biển vạn mét, có hoa như lửa, chạm vào thì lạnh thấu xương, đốt lên nóng rực vô phương cứu chữa, gọi là nhưỡng hỏa sâu hoa, có hiệu quả cường Tố Hồn Phách.
Nhưng long cung mở, hoa này rụng, long cung đóng, hoa này nở, cho nên không ai mang ra được... Hiền Ngạn tiên tôn thấy khó hiểu, nếu đều viết không ai mang ra được, vậy các người rốt cuộc làm sao biết hoa này có hiệu quả cường Tố Hồn Phách.
Văn Nhân Tiên kêu lên một tiếng đau đớn, mắt phải biến thành màu bạc, cái thứ nhưỡng hỏa sâu bao hoa tồn tại cùng trái tim kia đã bị lấy ra, hoa nở rực rỡ, tựa như ngọn lửa đang nhảy nhót.
Hiền Ngạn tiên tôn lấy ra một mảnh xương, lật tay vung lên, ngăn cản hơi nóng hầm hập từ trong động phủ, thuận tay dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt Nhất Nghệ bọn họ.
"Linh quân đang làm gì vậy?" Loại cảm giác nóng như muốn hòa tan mọi thứ này khiến Nhất Nghệ bọn họ kinh hãi.
Văn Nhân Tiên đặt nhưỡng hỏa sâu hoa lên trán Thủy Miểu Miểu, bình thường nhưỡng hỏa sâu hoa khi tiếp xúc đến Thủy Miểu Miểu có thể lập tức đốt nàng thành tro tàn.
Nhưng bây giờ thì không, bởi vì Văn Nhân Tiên đã dùng tu vi để áp chế.
Tay cầm nhưỡng hỏa sâu hoa run rẩy không ngừng, dù chống tay xuống đất, Văn Nhân Tiên cũng sắp đứng không vững, cắn chặt răng, giờ phút này Văn Nhân Tiên giống như vừa mới vớt từ dưới nước lên vậy.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, sau khi Thủy Miểu Miểu bắt đầu luyện hóa nhưỡng hỏa sâu hoa, Văn Nhân Tiên buông lỏng tâm thần, ngã gục xuống đất.
Cảm giác nóng rực không còn nguy hiểm như lúc đầu, Hiền Ngạn tiên tôn đánh giá, có lẽ Thủy Miểu Miểu đã bắt đầu luyện hóa nhưỡng hỏa sâu hoa.
Lại qua một hai khắc đồng hồ, Văn Nhân Tiên mới xuất hiện ở cửa động phủ, hắn vịn tường, đi rất chậm, tay phải che trái tim run khẽ, "Miểu Miểu muốn bế quan, chúng ta không nên quấy rầy."
"Các ngươi đi trước đi." Hiền Ngạn tiên tôn bảo Nhất Nghệ đi trước, mình lặng lẽ ở lại xem Văn Nhân Tiên mất cả buổi mới đóng được cửa động phủ.
"Tiên tôn còn có việc gì sao?" Văn Nhân Tiên quay đầu ngẩn ra, không ngờ Hiền Ngạn tiên tôn vẫn còn đây.
Hiền Ngạn tiên tôn đứng tại chỗ, vẻ mặt thản nhiên nói: "Không có việc gì, ta chỉ sợ tiểu sư thúc ngươi không xuống được tiểu bàn thờ núi thôi."
Như thể để chứng minh lời nói của Hiền Ngạn tiên tôn, Văn Nhân Tiên vốn định tỏ vẻ không có việc gì, lại không ngăn được kinh mạch nghịch chuyển gây nguy hại, một ngụm máu phun ra, cả người giống như sau đó ngã xuống.
Hiền Ngạn tiên tôn đối với việc này không hề kinh ngạc, không nhanh không chậm bắt lấy cánh tay Văn Nhân Tiên, phòng ngừa hắn ngã xuống.
"Ha ha." Gượng cười hai tiếng, Văn Nhân Tiên lau vết máu trên khóe miệng, "Tiên tôn hình như đã sớm biết."
"Biết cũng không nhiều, hôm qua gặp mặt, đã cảm thấy linh khí của ngươi hỗn loạn, hô hấp dồn dập, tu vi ẩn ẩn có dấu hiệu rút lui, ta cứ nghĩ, bất quá chịu chút tổn thương, dưỡng dưỡng liền ổn thôi, giờ nhìn lại, ngươi là tự hạ tu vi để thúc ép nhưỡng hỏa sâu hoa."
"Tiên tôn hay là nên buông tay ta ra đi." Văn Nhân Tiên chột dạ cười cười, liếc mắt nhìn bàn tay của Hiền Ngạn tiên tôn đang càng siết càng chặt cánh tay hắn.
Cơn đau ở cánh tay đại diện rõ ràng cho sự tức giận của Hiền Ngạn tiên tôn.
"Ta chỉ là sợ sư thúc ngươi ngã." Những chữ này Hiền Ngạn tiên tôn dường như ép từ trong cổ họng ra.
"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, tu vi có thể luyện lại, Miểu Miểu thì không đợi được."
Nghe lời của Văn Nhân Tiên, Hiền Ngạn tiên tôn càng thêm tức giận, còn suy nghĩ kỹ nữa chứ.
"Cái gì mà không đợi được! Thủy Miểu Miểu nàng không quan trọng!"
Nắm lấy cổ áo Văn Nhân Tiên, Hiền Ngạn tiên tôn lập tức cho Văn Nhân Tiên một trận quát mắng, "Tự hạ tu vi, dùng bản thân làm vật chứa, Văn Nhân Tiên ngươi có biết rõ mình đang làm gì không! Nếu sơ suất, lưu lại ám thương, tu vi của ngươi suốt đời này có thể sẽ không tiến bộ thêm được nữa! Còn áp chế nhưỡng hỏa sâu hoa, ngươi mà bị đốt thành cặn bã rồi, nghĩ đến những người quan tâm ngươi chưa!"
"Có ai quan tâm ta lắm đâu? Thực ra mọi người càng quan tâm tu vi của ta hơn."
"Ngươi..." Đối diện với ánh mắt của Văn Nhân Tiên, đôi mắt màu bạc như thể nhìn thấu tất cả, Hiền Ngạn tiên tôn buông tay ra.
Văn Nhân Tiên loạng choạng lùi về sau mấy bước, quật cường chống kiếm tàng Tiên xuống đất, không để mình ngã.
"Ta bị thương, đừng nói cho mẫu thân, nàng sẽ đau lòng, nhưng công pháp tu hành của nàng không cho phép nàng đau lòng, thật ra ta bị thương, tiên tôn ngươi không cần phải báo cho ai cả, ta sẽ hồi phục, trước khi phụ thân xuất quan, trước khi sư phụ du ngoạn trở về, ta sẽ tu về tu vi của mình, ta sẽ không để họ nhìn ta với ánh mắt thất vọng, vào lúc bọn họ nghĩ, họ sẽ thấy được tu vi mà họ muốn."
"Không phải," Hiền Ngạn tiên tôn muốn nói.
Đưa tay ngăn lời Hiền Ngạn tiên tôn, Văn Nhân Tiên đứng thẳng người, "Còn nữa, Thủy Miểu Miểu đối với ta rất quan trọng, nàng là đồ đệ của ta, ta đã thề muốn mãi mãi che chở cho nàng."
"Ta chỉ là nói lỡ, ta không phải" Hiền Ngạn tiên tôn nhìn bóng lưng Văn Nhân Tiên dài thở dài, hắn không phải ý đó, sư phụ sư tổ cũng không phải ý đó.
Hắn không ghét Thủy Miểu Miểu, có thêm tiểu sư muội này, có khi cũng rất thú vị, hắn cũng sẽ che chở cho Thủy Miểu Miểu, nhưng không nên đánh đổi tu vi... tu vi... Hiền Ngạn tiên tôn quay đầu nhìn cánh cửa động phủ đã đóng, trong đầu quanh quẩn lời nói của Văn Nhân Tiên, tự giễu giật giật khóe miệng, thật sự là như Văn Nhân Tiên nói, bọn họ càng quan tâm tu vi của hắn sao?
"Sư phụ, sư tổ, con có phải là..." Hiền Ngạn tiên tôn ngửa mặt lên trời thở dài, Văn Nhân Tiên không còn là một đứa trẻ chỉ biết tu luyện, hắn đã bắt đầu tiếp xúc thế giới bên ngoài, bắt đầu có những người, đồ vật, sự vật mà hắn để tâm.
Nhưng ta không thể nào, những việc các ngươi nói cho ta biết quá chấn động, ta sợ ta gánh không nổi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận