Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 42: Vô đề (length: 8752)

Khi Mộ Nhiên xách một người nửa chết nửa sống đi vào Loan Điểu điện, chỉ nghe bên trong vang lên những tiếng "biri cách cách".
Hai nha đầu thủ vệ sợ đến mức không dám nhúc nhích, đợi đến khi Mộ Nhiên đến gần, mới phản ứng lại và nói: "Gặp qua đại sư tỷ."
"Ừm." Mộ Nhiên vuốt cằm nói, "Các ngươi lui xuống trước đi."
Hai nha đầu nghe xong câu này như trút được gánh nặng, vội vàng lui ra ngoài.
Đẩy cửa ra, một cái bình hoa trực tiếp lao về phía Mộ Nhiên, không hề hoảng hốt, nghiêng đầu né tránh, Mộ Nhiên vung tay ném người đang xách, không chút sai lệch đặt xuống dưới bình hoa, cứu lấy cái mạng nhỏ của bình hoa.
"Sư phụ?" Mộ Nhiên đóng cửa lại, gần đây sư phụ bực bội càng lúc càng lớn, chẳng lẽ là đến thời kỳ mãn kinh sao?
"Ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hả!" Liễu Yếp đại gia đang đạp giá sách, liếc mắt nhìn cửa, lập tức im lặng thu chân xuống, buông váy áo, vội ho một tiếng.
"Ấy da, có phải là có chuyện gì không, chuyện làm xong chưa?"
"Đồ đã gửi đi rồi, mấy hôm nữa Hiền Ngạn tiên tôn sẽ nhận được."
Nghe Mộ Nhiên nói, Liễu Yếp đại gia lòng đau như cắt, những đồ vật kia trị giá bao nhiêu linh thạch cơ chứ! Đủ để mua thêm một đỉnh núi tiếp theo, bây giờ lại chỉ đổi lấy việc Văn Nhân Tiên đến Băng Đông bí cảnh một chuyến, thế nào cũng thấy không đáng.
"Phái một người trông coi, chờ Văn Nhân Tiên đến."
"Thừa Tiên linh quân đã tiến vào Băng Đông bí cảnh rồi."
"Ngươi nói cái gì?" Liễu Yếp đại gia hơi kinh ngạc, sững sờ một lúc rồi lẩm bẩm: "Văn Nhân Tiên đến sớm thế, hắn gạt ta, hắn gạt ta!"
Bàn trà bên cạnh lập tức biến thành bột mịn.
Mộ Nhiên đứng bên cạnh quan sát, chọn cách ngậm miệng, một cái bàn này cũng có thể đổi được một ngọn núi đó.
"Thôi đi." Liễu Yếp đại gia phủi phủi quần áo, thất vọng nghĩ, đợi bồi dưỡng Lãnh Ngưng Si cho tốt, có hắn dâng phần thưởng thần cầu lúc đó rồi tính.
Liễu Yếp đại gia đến gần Mộ Nhiên nói: "Nếu Văn Nhân Tiên đã vào Băng Đông, ngươi đi bố trí một cái trận pháp, khóa kín bí cảnh không cho ai tùy tiện đi vào."
"Đã khóa rồi."
Liễu Yếp đại gia còn định nói thêm gì đó, nhìn Mộ Nhiên từ khi vào điện đến giờ vẫn giữ nguyên một biểu tình, vỗ vỗ vai nàng, "Ngươi còn tốt hơn nhiều so với Á Đồng kia, vốn không phải việc của ngươi, ngược lại lại làm liên lụy đến ngươi."
"Sư phụ nói đùa rồi, đó đều là chuyện mà đồ đệ nên làm."
"Có ngươi ở đây vi sư bớt được bao nhiêu công sức a, lại giúp ta nghĩ xem còn sót thứ gì không." Nói xong, Liễu Yếp đại gia liếc nhìn về phía tên nam tử đang giả làm bình hoa, "Cái này là cái quái gì vậy?"
"Sót lại."
Loan Điểu điện nhất thời im phăng phắc, Liễu Yếp đại gia nhìn người dưới đất đột nhiên bật cười, "Chôn đi, xem ra cũng hết thở rồi."
Lời vừa dứt, bình hoa đột nhiên nổ tung, nam tử đang nằm dưới đất bật dậy, chạy về phía cửa sổ.
Liễu Yếp đại gia giơ tay áo gạt những mảnh vỡ bình hoa văng đến, nhìn về phía một bên.
Mộ Nhiên đã sớm biến mất, không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt nam tử, một kiếm xuyên qua xương bả vai ghim nam tử lên cột đá trong điện.
Nam tử kêu thảm thiết vang vọng lên trời, Liễu Yếp đại gia buông tay áo nhìn về phía Mộ Nhiên, "Đây mới là phong cách của ngươi."
Trước khi Liễu Yếp đại gia kịp đặt câu hỏi, Mộ Nhiên đáp: "Hắn gần đây ở bí cảnh tập kích Thừa Tiên linh quân, bị Thừa Tiên linh quân một chưởng đánh ngất, ta chỉ là mang người về."
"Thảo nào." Liễu Yếp đại gia nhìn nam tử mặt mày tái mét đang bị ghim trên cột, "Tặc~" một tiếng rồi nói, "Vẫn là câu nói đó, chôn đi."
"Không hỏi xem sao?" Mộ Nhiên đổi sắc mặt, cùng vẻ mặt của nam nhân trên cột đá y hệt, đều ngơ ngác.
Không nên như vậy mới phải, sắc mặt của nam tử phải trắng bệch ra thì mới có cơ hội bỏ chạy.
"Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì." Liễu Yếp đại gia vẫy tay với Mộ Nhiên, Mộ Nhiên liền bước sang một bên tránh xa cột đá.
Liễu Yếp đại gia đi tới trước cột đá, ngẩng đầu lên nhìn, "Kéo dài, có cái gì hay mà kéo dài, đây là Vạn Hoàng tông không phải Cổ Tiên tông, bản tôn không cần biết các ngươi mờ ám cái gì, chỉ cần đến địa bàn của bản tôn, các ngươi chết là được."
Máu tươi văng ra, Mộ Nhiên nhìn người đã mất sự sống trên cột đá, "Ta gọi người tới dọn dẹp." Nói xong, nàng gọi bội kiếm của mình trở lại, chán ghét nhìn vết máu trên mặt kiếm, "Ta ghét máu."
"Cho nên mới để ngươi đi chỗ khác, đợi bắn tung tóe vào người ngươi thì mấy ngày liền ăn không ngon." Liễu Yếp đại gia phất tay xóa vết máu trên kiếm đi, "À phải, Á Đồng thế nào rồi?"
Vết máu trên kiếm biến mất, Mộ Nhiên cười thu kiếm vào vỏ, "Sư muội tỉnh lại, ta lại đánh ngất đi rồi."
Liễu Yếp đại gia nhất thời cạn lời, đợi Mộ Nhiên gọi người đến lau sàn nhà của Loan Điểu điện, Liễu Yếp đại gia mới trầm mặc nói: "Như vậy cũng tốt, không đánh ngất nàng ta đúng là không khống chế được mà..."
Lại thêm một ngày nhàm chán, Thủy Miểu Miểu đang định đi ngủ thì thấy trăng non ngọc bội bên hông đột nhiên điên cuồng xoay chuyển, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Lãnh Ngưng Si lạc vào Băng Đông bí cảnh vẫn luôn chạy vẫn luôn chạy, phía sau không biết là thứ gì đang đuổi theo mình, sức cùng lực kiệt, Lãnh Ngưng Si ngã xuống cạnh một cái ao, nhìn khắp bốn phía sương mù giăng kín, không thấy lối thoát.
Phía sau, một đôi tay chậm rãi hiện ra được tạo thành từ sương mù xám, chúng chậm rãi tiến đến gần Lãnh Ngưng Si, sau đó siết chặt cái cổ trắng nõn của Lãnh Ngưng Si, nhấc bổng nàng lên.
"Ách, ừm." Lãnh Ngưng Si đau khổ giãy dụa, hai bàn tay kia lại càng siết chặt hơn.
Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện, ngọc bội run rẩy, giây tiếp theo như muốn vỡ tan, Thủy Miểu Miểu hai tay nắm chặt ngọc bội, đặt nó trước ngực thành kính cầu nguyện.
Trong lúc tinh thần suy sụp, Lãnh Ngưng Si dường như nghe thấy có người đang gọi mình, dùng hết sức lực cuối cùng, Lãnh Ngưng Si đưa tay hô về phía trước, trừ chiếc dây cột tóc tuột ra, Lãnh Ngưng Si không nắm bắt được gì cả.
Đôi tay vô hình kia vẫn tiếp tục thu lại.
Máu từ miệng mũi tràn ra, nhỏ xuống chiếc dây cột tóc trắng trên mặt đất, vốn dĩ có chút ảm đạm, giờ phút chốc thay đổi trắng như ngọc không tì vết, chỉ có vài giọt màu đỏ phá lệ chướng mắt.
Dây cột tóc đột nhiên phát ra ánh sáng, trong ánh sáng Lãnh Ngưng Si tựa hồ nhìn thấy khuôn mặt của Thủy Miểu Miểu, nàng nhắm mắt, miệng thì thầm, như đang cầu nguyện điều gì.
Sau đó, Lãnh Ngưng Si cảm thấy cổ mình được thả lỏng, nàng rơi xuống đất.
Lãnh Ngưng Si không kịp nghĩ ngợi gì, liền cảm thấy có vật gì đang xé rách hai chân mình, đau đớn như dao cắt.
Dây cột tóc bay lên theo mặt đất, quấn lấy eo của Lãnh Ngưng Si, kéo nàng ra phía sau, rồi bay lên, hướng đến chính giữa cái ao sương mù bao phủ kia.
Bên trong ao một đóa bạch liên lớn nở rộ, dây cột tóc buông Lãnh Ngưng Si ra, Lãnh Ngưng Si rơi xuống trung tâm của bạch liên.
An toàn rồi sao? Dây cột tóc trở lại vị trí trên đầu Lãnh Ngưng Si, khi Lãnh Ngưng Si còn chưa hoàn hồn, các cánh hoa từng cánh bắt đầu khép lại.
"Chờ, chờ một chút!" Lãnh Ngưng Si giật mình kêu lên, tiếp sau đó trước mắt là một mảnh tối tăm......
Thủy Miểu Miểu không biết mình ngủ khi nào, dù sao lúc tỉnh dậy, tư thế ngồi quỳ của ngày hôm qua vẫn còn giữ nguyên, hai chân tê dại mất hết cảm giác.
Ngọc bội để trước ngực sớm đã trở lại yên tĩnh, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đeo lại ngọc bội bên hông, Thủy Miểu Miểu gõ gõ hai chân mình, một hồi sau mới khôi phục đi lại được.
Vừa rửa mặt xong, bên ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân.
Phương Từ đúng là luôn đúng giờ.
Thủy Miểu Miểu đang cầm bữa sáng ngồi ngay trên nền đất ngoài cửa, chuẩn bị nghe Phương Từ nói chuyện phiếm ăn cơm.
Mở đầu là một tràng quở trách Cửu Trọng Cừu, sau đó lại là những chuyện trời nam biển bắc.
Thủy Miểu Miểu đang húp canh, đột ngột bắt được một tin, "Chờ đã, từ từ."
Thủy Miểu Miểu bị sặc canh ho khan hồi lâu mới hỏi: "Vừa rồi ngươi nói Thừa Tiên linh quân rời tông môn!"
"Ừ, đi được một hai ngày rồi."
Trong phút chốc Thủy Miểu Miểu cảm xúc hỗn độn, Thừa Tiên linh quân xuống núi, hắn đi làm gì? Khi nào thì hắn trở về? Hắn có nhớ trong Tĩnh Tư các vẫn còn giam đồ đệ của hắn không? Hắn sẽ không quên mình chứ, chẳng lẽ mình sẽ bị nhốt ở đây cả đời sao!
Thủy Miểu Miểu càng nghĩ càng sợ, cứ như giây tiếp theo mình sẽ chết già ở đây.
Không thể cứ như vậy được, trong chớp mắt, một kế hoạch lớn hiện lên trong đầu Thủy Miểu Miểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận