Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 170: Vô đề (length: 8257)

Thủy Miểu Miểu nghĩ trước tiên tìm một nơi để thay quần áo ướt, Mục Thương thì nói có thể dùng linh lực làm khô trực tiếp.
Còn có thể như vậy sao?
Thủy Miểu Miểu tò mò nhìn Mục Thương sấy khô quần áo của mình.
"Cái này thực dụng, ta thử một chút."
Nghẹn một hồi, Thủy Miểu Miểu không làm được cách này, tủi thân nhìn về phía Mục Thương, Mục Thương mỉm cười khoác tay lên vai Thủy Miểu Miểu, giúp nàng làm khô quần áo.
"Ngươi làm thế nào vậy?" Thủy Miểu Miểu hiếu kỳ, xoay tay Mục Thương lại xem xét.
"Rất đơn giản."
Mục Thương nhẹ nhàng giải thích nguyên lý, Thủy Miểu Miểu gật đầu nói: "Cho ta một ngày luyện tập, ta nhất định cũng làm được."
Hai người cãi nhau ồn ào trước khi mặt trời lặn thì ra khỏi rừng, trên đường vẫn đông đúc người qua lại, Mục Thương có chút không quen việc lộ diện trước đám đông, liền mang màn che mặt vào.
Lần này Thủy Miểu Miểu không khuyên, cái việc gỡ bỏ màn che của tiểu ca ca, đều làm nàng không hiểu sao khẩn trương, đợi sau này chắc sẽ không như vậy nữa.
Nhưng bây giờ, Thủy Miểu Miểu hy vọng tiểu ca ca đeo màn che, nàng kéo ống tay áo tiểu ca ca, đi một mạch về phía hoa trạch.
Ở trước cổng hoa trạch, Lam Quý Hiên ba người ngồi không chút hình tượng ở bậc cửa, thực lực của họ còn yếu, không giúp được gì cho Thủy Miểu Miểu, chỉ có thể báo cho người lớn, sau đó ngồi đợi ở cửa nhà, mong Thủy Miểu Miểu không có việc gì.
Lãnh Ngưng Si là người đầu tiên phát hiện Thủy Miểu Miểu, bước chân đang tiến thì khựng lại khi nhìn thấy người đàn ông mang màn che bên cạnh Thủy Miểu Miểu.
Lại là hắn? Hôm qua cũng là hắn, hôm nay lại là hắn, không phải có mưu đồ gì chứ?
Hoa Dật Tiên từ trước đến nay không khéo léo, cũng có thể nói là hắn chỉ nhìn thấy Thủy Miểu Miểu, đứng phắt dậy từ dưới đất, khi Lam Quý Hiên chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã lao thẳng về phía Thủy Miểu Miểu.
"Miểu Miểu!"
Hoa Dật Tiên làm ơn trực diện hình thể của mình được không! Cậu hiện giờ không thể cứ bám vào người ta như thế.
Thủy Miểu Miểu kinh hãi nhìn Hoa Dật Tiên như một con cún lớn nhào tới, không ngoài dự liệu, cả hai cùng ngã ngửa về phía sau.
"Ta lo lắng chết đi được, Miểu Miểu cậu không sao chứ?"
"Ta," nuốt lại một trăm câu chửi tục trong lòng, Thủy Miểu Miểu đẩy Hoa Dật Tiên ra, "Vốn không có việc gì, giờ thì có rồi đây, cậu mau tránh ra cho ta!"
"Ta không muốn." Hoa Dật Tiên từ từ nắm chặt hai tay, mắt bắt đầu ngấn lệ, "Rõ ràng là ở địa bàn Hoa gia, ta vậy mà không bảo vệ tốt được cậu..."
Hoa Dật Tiên khóc rất thật lòng, Thủy Miểu Miểu chỉ cảm thấy đầu ong ong, thấy đẩy không ăn thua, trong lòng quyết định một cái liền véo mạnh vào ngực Hoa Dật Tiên.
"Ô ô, á á!" Tiếng khóc của Hoa Dật Tiên lập tức đổi giọng, hét lên thảm thiết, khiến những người ở đó đều giật mình.
Hoa Dật Tiên vội vàng buông Thủy Miểu Miểu ra, ngồi dậy dưới đất, ôm ngực, ánh mắt oán hờn nhìn chằm chằm Thủy Miểu Miểu, lặp lại không mạch lạc: "Cậu, cậu sao có thể."
Thủy Miểu Miểu tránh ánh mắt của Hoa Dật Tiên.
Chỉ xét về mặt này, cái dáng vẻ thẹn thùng này của Hoa Dật Tiên có sức sát thương thật sự lớn, chống tay vào eo từ từ ngồi dậy từ dưới đất.
Ơ? Cảm giác dường như không đau khi ngã, lẽ nào mình ngã mất cảm giác?
Sờ eo mình, Thủy Miểu Miểu đang buồn bực, thì nghe tiếng hít thở bên tai, theo bản năng quay đầu nhìn, mặt Mục Thương đang rất gần.
Thì ra, mình không đau khi ngã là do Mục Thương làm đệm thịt.
Màn che đã bị đánh rơi từ khi ngã xuống, Mục Thương ngồi dậy dưới đất, khi ngẩng đầu lên thì mặt đối mặt với Thủy Miểu Miểu, dường như một giây sau sẽ hôn lên.
Để kéo dài khoảng cách, Mục Thương giật người ra sau, lại ngã về mặt đất.
"Bị thương sao!" Thủy Miểu Miểu hoảng hốt, vội vàng chuyển tay theo chân Mục Thương, định xoay người, một chút bất cẩn bị đau eo.
"Đau quá" Thủy Miểu Miểu khẽ rên, may có Lãnh Ngưng Si đỡ kịp, nếu không thì đã ngã lên người Mục Thương.
Lam Quý Hiên bước lên trước, không khách khí dùng quạt gõ vào lưng Hoa Dật Tiên một cái, "Trên người Miểu Miểu còn có vết thương, sao cậu có thể lỗ mãng như vậy!"
Hít mũi, Hoa Dật Tiên tủi thân ngẩng đầu, hắn thật sự lo cho Miểu Miểu, hơn nữa Miểu Miểu ra tay mạnh quá! Ngực đau quá, rát hết cả lên.
Cái vẻ mặt như hoa lê đái vũ của Hoa Dật Tiên, làm Lam Quý Hiên ngẩn ra, lập tức để cây quạt ra sau lưng, chẳng lẽ mình đánh khóc rồi ư? Mình xuống tay mạnh vậy sao!
"Miểu Miểu, vết thương cậu bị rách ra rồi!" Lãnh Ngưng Si kinh hãi nói.
Vết thương! Kia là?
Thủy Miểu Miểu giờ mới để ý nhìn vào cánh tay trái, máu tươi đang chảy ra.
Nàng quên mất chuyện này rồi, từ lúc gặp Thỏa Viêm quân, lượng adrenalin của nàng tăng vọt, sớm quên mất trên tay còn vết thương.
"Không sao." Thủy Miểu Miểu an ủi Lãnh Ngưng Si một tiếng, nhân lúc lượng adrenalin vẫn còn cao, đưa tay nâng Mục Thương lên.
Mục Thương ôm đầu, vẻ mặt hơi vặn vẹo bị Thủy Miểu Miểu đỡ dậy.
"Nhưng mà đụng vào đầu rồi!" Thủy Miểu Miểu ghé sát lại, cầm lấy tay Mục Thương, tự mình sờ lên, xoa nhẹ, "Có hoa mắt không? Có buồn nôn không? Đừng có ngã đến mức bị chấn động não."
"Vị này là?"
Lam Quý Hiên đi vòng qua Hoa Dật Tiên hỏi.
"Là tiểu ca ca!" Thủy Miểu Miểu vui vẻ đáp, khiến đám người khó hiểu, đây là cái gì đâu không đầu không đuôi, ca ca, ca ca của người nào, Miểu Miểu nhà cô hả?
"Tại hạ Mục An."
Mục Thương bắt lấy tay Thủy Miểu Miểu trên ót mình để xuống, "Gặp trong rừng, nàng bị lạc đường."
"Tại hạ Lam Quý Hiên, đa tạ huynh đài đã đưa Miểu Miểu trở về."
Nhìn thấy hai người nói những lời khách sáo khô khan, Thủy Miểu Miểu định chen vào mấy câu, làm cho không khí thêm sôi động một chút, lại bị Lãnh Ngưng Si ngăn lại.
Trừ Hoa Dật Tiên vô tư ra, nàng và Lam Quý Hiên đều có cảnh giác với Mục An đột ngột xuất hiện này.
"Vậy tại hạ xin cáo từ."
Ai! Sao lại muốn đi rồi! Cùng ăn bữa cơm chứ!
Thủy Miểu Miểu chưa kịp phản ứng thì Mục Thương đã nhặt màn che mặt lên và quay người rời đi.
"Tiểu ca ca!"
Thủy Miểu Miểu ở phía sau gọi với, bị Lam Quý Hiên chặn lại, "Mau về nhà băng bó lại vết thương đi."
Hắn nói chưa dứt, thì Thủy Miểu Miểu mới thật sự cảm thấy cơn đau bắt đầu khi adrenalin giảm đi, nhưng khi bị Lãnh Ngưng Si kéo đi, Thủy Miểu Miểu vẫn không bỏ được quay đầu nhìn.
Lam Quý Hiên huých nhẹ vào vai Hoa Dật Tiên một cái, trong chuyện liên quan đến Thủy Miểu Miểu thì Hoa Dật Tiên khá nhạy bén, liền nhảy dựng lên từ dưới đất, quấn lấy Thủy Miểu Miểu, khiến cuối cùng Thủy Miểu Miểu không còn thời gian lo cho tiểu ca ca rời đi nữa.
"Nàng rõ ràng là muốn giữ cậu lại." An Tuyệt lão thần xuất quỷ nhập dựa vào tường bên cạnh trêu ghẹo nói.
"Đồ nhi không phải đang định đi tìm sư phụ sao?"
"Đừng giở trò đó, nếu cậu ở lại hoa trạch thì ta cũng bớt lo."
An Tuyệt lão cười mắng, đốt màn che trong tay Mục Thương, "Cho cái tên tiểu tử nhà cậu một lời nhắc nhở, bên trong hoa đào nguyên này lão phu không vào được, người được các đại tông môn phái tới hộ tống cũng không vào được, ngoại trừ người Tiên minh sắp xếp và đám học sinh mới các cậu thì người khác đều không thể vào."
Mục Thương không nói gì, hắn vẫn cung kính như bình thường, làm An Tuyệt lão giận không có chỗ xả, liền vung tay áo bỏ đi, để lại lời nói:
"Lão phu ghét nhất cái bộ dạng này của cậu, đều là người tu hành, ai cao quý hơn ai chứ!"
Kỳ thực An Tuyệt lão vẫn là một sư phụ xứng đáng, Mục Thương nhìn bóng lưng An Tuyệt lão mà nghĩ, mình có thể dùng con đường tắt không chính đáng này để có được tiên duyên, vậy làm sao để ở bên cạnh Miểu Miểu mà đối mặt với một đám danh môn chính phái này một cách thản nhiên được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận