Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 98: Cự mãng (Canh [5])

Chương 98: Cự mãng (Canh [5])
Được!
Tô Ngự gật gật đầu, chậm rãi đi về phía long linh thảo. Mấy con thú nhỏ bên dòng suối thấy có người đến gần thì hoảng hốt rời đi.
Cho đến khi hắn đến gần dòng suối nhỏ, vẫn không có Linh thú nào xuất hiện. Dòng suối nhỏ trong vắt thấy đáy, cũng không nhìn thấy có Linh thú nào tồn tại.
"Chẳng lẽ thật sự không có Linh thú?"
Tô Ngự cúi người xuống, đúng lúc định đưa tay hái long linh thảo thì từ trong dòng suối nhỏ, một con cự mãng mãnh liệt lao ra, cái miệng lớn như chậu máu nhắm thẳng vào Tô Ngự.
Dựa vào!
Tô Ngự hái hai gốc long linh thảo xuống, thân hình nhanh chóng lùi lại, kinh hãi nhìn con cự mãng trước mắt.
Nửa thân dưới của cự mãng vẫn còn ở trong dòng suối nhỏ, nhưng lại dường như không tồn tại, căn bản không nhìn ra được, như thể hòa làm một với nước suối.
"Đây chính là Linh thú bảo vệ long linh thảo sao?"
Cự mãng?
Không! Đây không phải là một con cự mãng đơn thuần, trên đỉnh đầu nó đã có chỗ nhô lên, nếu như Tô Ngự không đoán sai, bên trong hẳn là long giác của nó.
Đây là một con cự mãng sắp lột xác, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, nó chính là một con Giao Long. Nơi này có thể tồn tại long linh thảo không phải vì có cự long dừng chân, mà là chịu ảnh hưởng của nó mới sinh ra linh thảo.
"Phiền phức rồi."
Tô Ngự kích hoạt Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhìn chằm chằm vào con cự mãng. Một con cự mãng sắp hóa giao, thực lực chắc chắn không thấp!
Tê ~
Con cự mãng chậm rãi bò ra từ dòng suối nhỏ, thân thể dài hơn ba mươi mét tràn ngập khí tức hung bạo.
"Ha ha ha, Tô Ngự, ngươi chắc chắn phải chết! Đây chính là một con đại mãng sắp hóa giao, đủ sức địch nổi võ giả cảnh giới nhị phẩm, hoàn toàn không phải thứ ngươi có thể đối phó. Đồng thời, đại mãng vô cùng thù dai, một khi đã nhận định kẻ địch, trừ phi nó chết, nếu không tuyệt đối sẽ không từ bỏ chiến đấu.
Long linh thảo không chỉ hữu dụng với nhân loại, nó là mấu chốt để đại mãng hóa giao. Ngươi lại hái nó đi trước, làm mất đi hy vọng tấn thăng của đại mãng, hiện tại ngươi chính là tử địch của nó! Thật là đáng tiếc, Thần tử vậy mà lại chết ở nơi này!" Thành thục nam tử cất tiếng cười to.
"Ngươi vì sao muốn hại ta? Ta nghĩ đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi, chúng ta không oán không cừu." Tô Ngự hơi híp mắt.
"Vì sao ư? Ngươi có biết tên của ta không?"
Thành thục nam tử dường như biến thành một người khác, giống như phát điên: "Ta tên là Bạch Thiên Hành! Đương nhiên, ngươi chắc chắn không biết tên ta, dù sao ngươi là đại thiếu gia nhà họ Tô cơ mà, làm sao có thể nhớ được một kẻ rác rưởi như ta chứ?
Phụ thân ngươi chưa kể cho ngươi nghe sao? Lúc trước phụ thân ngươi và phụ thân ta tranh đấu, đã đánh phụ thân ta rơi xuống thâm uyên, khiến ta trở thành cô nhi. Ngươi nói xem, giữa ta và ngươi có thù hay không?"
Khóe miệng Tô Ngự giật giật. Dựa vào! Lại là chuyện do ông phụ thân chuyên báo hại con trai kia của hắn gây ra.
"Nhà họ Tô các ngươi gia đại nghiệp đại, ta chỉ là một đứa cô nhi, đương nhiên không thể đối đầu với ngươi. Cho đến nay, ta vẫn luôn ẩn nhẫn.
Mãi cho đến khi ta nghe nói cửa ải thứ ba được tổ chức trong tiểu thế giới, ta đã bán rẻ tương lai của bản thân, đổi lấy một tấm bản đồ tiểu thế giới, tỉ mỉ thiết kế một cái bẫy rập này cho ngươi.
Thế nào? Hài lòng chứ hả? Chết trong miệng một con cự mãng nhị phẩm sẽ không làm tổn hại uy danh của ngươi đâu. Về phần viên truyền tống thủy tinh trong tay ngươi, đó chính là một thứ phế vật.
Người ở Học viện cao đẳng Linh Nhất của ngươi thế mà lại không từ chối đổi truyền tống thủy tinh cho ngươi, còn rất vui vẻ đồng ý. Buồn cười không? Trường học của mẹ ngươi lại hại chết ngươi?
Thứ trong tay ngươi chỉ là một món đồ bỏ đi mà thôi, bên trong căn bản không có trận pháp truyền tống không gian. Bất kể ngươi truyền vào bao nhiêu linh khí cũng không thể cứu ngươi được."
Tô Ngự lạnh lùng nhìn ba người: "Thật sao? Vậy thì thú vị thật đấy nhỉ?"
Bành!
Tô Ngự biến mất ngay trước mắt bọn họ. Tiếng cười lớn của thành thục nam tử tắt ngấm, không khí trở nên xấu hổ.
Tê!
Con cự mãng cũng hơi ngơ ngác, lập tức khóa chặt ánh mắt vào ba người còn lại, đôi đồng tử đáng sợ của loài thú nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Ực!
Thành thục nam tử nuốt nước bọt, trán túa mồ hôi lạnh, nửa thân dưới không kiểm soát được mà run rẩy.
"Dựa vào! Thằng khốn đó đi đâu rồi!"
Cự mãng há to miệng lớn, răng nanh sắc bén lóe lên ánh lạnh dưới mặt trời. Tốc độ tấn công của loài rắn vốn rất nhanh, nó cũng không ngoại lệ. Gần như trong nháy mắt, cái miệng lớn của cự mãng đã ngoạm lấy nửa thân trên của thành thục nam tử.
Hai chân của thành thục nam tử giãy giụa lung tung. Khi hàm trên và hàm dưới của cự mãng siết mạnh, máu tươi chảy ra từ khóe miệng nó. Thân thể thành thục nam tử co giật vài lần rồi im bặt.
Hai người còn lại hoảng sợ nhìn con cự mãng. Người đàn ông kia thì tê liệt ngã xuống đất, run lẩy bẩy, đã mất hết khả năng hành động.
Ngược lại, Tiểu Hiểu vốn yếu đuối dường như biến thành một người khác, không chút do dự, nắm lấy thời cơ lúc cự mãng đang nuốt thành thục nam tử, thân hình nhanh như chớp chạy về phía khu rừng rậm rạp.
"'Thân thể con cự mãng kia quá khổng lồ, nơi này cây cối rậm rạp, tốc độ của nó nhất định sẽ bị hạn chế, ta có thể chạy thoát!' Tiểu Hiểu thầm tính toán trong lòng.
Cự mãng nhìn thấy hướng Tiểu Hiểu bỏ chạy thì mất đi ý muốn truy đuổi, thuần thục nuốt chửng thành thục nam tử, sau đó há miệng lớn nhắm vào người đàn ông trên mặt đất.
"Đừng mà! Van cầu ngươi, đừng ăn ta! Đúng rồi! Ta còn có truyền tống tinh thạch!"
Người đàn ông thoáng nghĩ ra mình còn có truyền tống tinh thạch, vừa mới móc ra, cự mãng dường như cảm giác được gì đó, đuôi rắn quất mạnh, đánh gãy cánh tay đang cầm truyền tống tinh thạch của hắn.
Xoảng!
Cánh tay bị đứt của người đàn ông rơi xuống phía xa. Cơn đau dữ dội ập đến, khiến khuôn mặt hắn vặn vẹo.
A a!!
Người đàn ông gào thét, tay kia bụm chặt lấy vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra qua kẽ ngón tay, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ mặt đất.
Tê ~
Cự mãng ngoạm lấy người đàn ông, đúng lúc định nuốt vào thì Tô Ngự đột nhiên xuất hiện. Thân mặc Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp, đầu đội Phượng Sí Tử Kim Quan, chân đi Ngẫu Ti Bộ Vân Lý, tay cầm Như Ý Kim Cô Bổng, như thể Tôn Ngộ Không giáng trần.
"Yêu nghiệt! Ăn một gậy của ta đây!"
Linh lực tràn vào bên trong Kim Cô Bổng, khiến Kim Cô Bổng thần quang đại tác, nện xuống đầu cự mãng với tư thế ngàn quân.
Phụt!
Răng nanh sắc bén của cự mãng đâm vào da thịt chính nó. Cơn đau khiến nó rơi vào trạng thái cuồng bạo, chút linh trí còn sót lại cũng biến mất không còn tăm hơi.
"Dựa vào! Vậy mà không chết! Tuyệt đối không đơn giản chỉ là nhị phẩm!"
Tô Ngự chửi ầm lên. Con cự mãng này có thể chịu được một gậy toàn lực Kim Cô Bổng của hắn, chắc chắn phải trên nhị phẩm. Nếu chỉ là nhị phẩm, không thể nào chịu nổi lực lượng mười vạn cân của hắn cộng thêm sức mạnh của Kim Cô Bổng.
Tê!
Cự mãng dữ tợn ngẩng cái đầu khổng lồ lên, một giọt máu tươi nhỏ xuống. Máu tươi trong miệng nó có của hai tên người vừa rồi, cũng có của chính nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận