Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 356: trong truyền thuyết Thánh Thương!

Chương 356: Thánh Thương trong truyền thuyết!
Nữ tử bắt chéo hai đầu gối, sau khi bị vạch trần thân phận cũng không hề tỏ ra bối rối.
“Đại Hoa Quốc không dám đâu, nếu như ta chết ở Đại Hoa Quốc, không bao lâu sau, Đại Hoa Quốc sẽ bị san thành bình địa.” Nữ tử thản nhiên nói, trong lời nói không hề coi Đại Hoa Quốc ra gì.
Đây chính là sức mạnh của Quang Minh Giáo Đình, với tư cách là con gái Giáo Hoàng, lại còn là hậu duệ được sủng ái nhất, kiệt xuất nhất, nàng có tư cách nói lời này!
Khải Lệ!
Người thừa kế Thánh tử, trước khi Ninh Tử Nhu xuất hiện, nàng là át chủ bài cuối cùng của Quang Minh Giáo Đình.
Là vũ khí tối thượng siêu việt!
“Chỉ cần đừng quấy rầy ta là được, nếu không ta sẽ giết ngươi.” Tô Ngự lạnh lùng nói.
“Không được, lần này ta phụng mệnh đến đây để khảo thí độ lượng của ngươi, nhất định phải khảo thí từ mọi phương diện!”
Tô Ngự nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn nàng, khá lắm, vừa mở miệng đã nói ra mục đích của mình, thật đúng là một cô gái ngay thẳng.
“Ai bảo ngươi tới?”
“Phụ thân.”
“Tại sao lại khảo thí độ lượng của ta?”
“Bởi vì ngươi quyến rũ Ninh Tả, cho nên ta cần phải khảo thí độ lượng của ngươi.”
Tô Ngự vỗ trán, thì ra là chuyện giữa hắn và Ninh Tử Nhu đã bại lộ, trách không được!
“Ngươi lúc nào cũng như vậy sao?” Tô Ngự nhìn nàng với vẻ quái dị, chẳng lẽ không ai dạy nàng rằng không nên tùy tiện tiết lộ mục đích của mình à?
“Ngươi có ý gì?” Khải Lệ nhíu mày, không vui nói.
“Không có gì, ta chỉ hơi tò mò, tại sao phụ thân ngươi lại thả ngươi ra ngoài.”
“Bởi vì ta rất mạnh! Cho nên phụ thân thả ta ra ngoài!” Khải Lệ tự tin nói.
Oanh!
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, máy bay nghiêng đi, phát ra tiếng nổ đùng đoàng, khói đặc bốc lên mù mịt.
Vì cabin bị phá vỡ, luồng khí mạnh thổi vào trong khoang máy bay, nhất thời báo chí, điện thoại bay tán loạn khắp nơi, trong khoang hỗn loạn không gì sánh bằng.
Khoang hạng nhất vì số người tương đối ít, đồ đạc cũng ít nên cảnh tượng tương đối đỡ hơn.
“Có một ác ý rất lớn đang bao vây lấy chiếc máy bay này! Tiếp tục ở lại đây sẽ chết!” Khải Lệ lúc này nói.
Tô Ngự bật mạnh người dậy, hét lớn: “Tất cả nhảy ra ngoài! Nếu không đều sẽ chết!”
Đáng tiếc… Những người trong khoang máy bay rõ ràng không tin tưởng hắn, đều cho rằng hắn là kẻ điên.
“Chẳng lẽ cuộc tập kích lần này là do hắn gây ra? Nếu không tại sao lại bảo chúng ta nhảy ra ngoài.”
“Ta không nhảy đâu, phía dưới tuy là mặt biển, nhưng nhảy xuống từ độ cao này, trừ phi nhục thân cường hoành, nếu không cũng sẽ bị trọng thương. Bị trọng thương trên mặt biển thì chỉ có con đường chết.”
“Vẫn nên đợi đến khi máy bay bay vào không phận đất liền rồi hẵng nhảy, biển cả quá nguy hiểm, nhảy xuống chắc chắn là cửu tử nhất sinh!”
Tô Ngự nghe vậy sắc mặt trở nên khó coi, mặt mày âm trầm tung một quyền, đánh thủng một lỗ lớn trên vách cabin khoang hạng nhất.
Hô!
Cuồng phong gào thét tràn vào, Tô Ngự chống chọi với cơn gió mạnh nhảy xuống, Khải Lệ ở bên cạnh cũng nhanh chóng đuổi theo.
Nhìn thấy hai người nhảy xuống, có một người thanh niên cũng định nhảy, nhưng bị người lớn ngăn lại.
“Con ơi, đừng nhảy, hai người họ là kẻ điên đấy, phía dưới chính là Kim Tam Giác trong truyền thuyết, có vô số lời đồn quỷ dị, nghe nói một khi đã vào Kim Tam Giác thì sẽ không bao giờ ra được.”
Tô Ngự rơi xuống với tốc độ cực nhanh, hắn bây giờ vẫn chưa học được cách bay lượn, chỉ có thể dùng nhục thân chống đỡ.
“Ngươi cũng không biết bay à?” Tô Ngự nhìn sang Khải Lệ bên cạnh.
“Đương nhiên là không, ta đâu có kế thừa truyền thừa của Thiên Sứ. Ta hiện tại là Lục phẩm đỉnh phong, phải lên đến Thất phẩm mới có thể dựa vào lực lượng bản thân thoát khỏi sức hút địa tâm, tự do bay lượn trên bầu trời.” Trong tay Khải Lệ xuất hiện một cây trường thương, thân thương màu đen nhánh, tựa như một con Hắc Long, toát lên vẻ bá khí nghiêm nghị.
“Thánh Thương! Lãng Cơ Nô Tư thương!” Tô Ngự trong lòng rung động.
Thánh Thương trong truyền thuyết khắc chế hết thảy Thần Minh!
Trường thương trong tay Khải Lệ bắn ra uy thế cường hoành, sóng xung kích đẩy tan mây xanh, khí tức uy áp nặng nề như vực sâu như địa ngục đổ ập xuống.
“Đồ thần!” Khải Lệ hét lớn, trường thương trong tay bắn thẳng xuống mặt biển, tạo thành một lực xung kích ngược, làm giảm bớt lực rơi xuống.
Oanh!
Nhưng đúng lúc này, chiếc máy bay trên không trung phát nổ, ánh lửa bắn ra tứ phía, tiếng nổ kinh hoàng vang tận trời xanh.
Một đám mây hình nấm khổng lồ bốc lên giữa không trung, bao trùm phạm vi hơn một trăm cây số. Hai người đang ở khu vực rìa, bị vụ nổ lan tới.
“Chết tiệt! Đừng để ta biết là kẻ nào làm! Nếu không ta nhất định phải diệt ngươi cả tộc!” Tô Ngự nổi cơn thịnh nộ, cuộc tập kích lần này thật quá trùng hợp!
Trên máy bay chỉ có hai người đáng bị đối xử như vậy, một là hắn, hai là Khải Lệ!
Nhưng bất kể thế nào, kẻ gây ra chuyện này đã tính luôn cả hắn vào, chắc chắn là không hề coi hắn ra gì!
“Phụ thân ta nhất định sẽ bắt con chuột trong bóng tối đó ra!” Khải Lệ phẫn hận nói.
Cơ thể nàng hóa thành thánh quang, tạo thành một hư ảnh Thiên Sứ, bao bọc lấy nàng.
Năng lượng kinh khủng va chạm vào hư ảnh Thiên Sứ, Khải Lệ chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
“Chúc Dung động thiên! Cường Lương động thiên! Cộng Công động thiên! Dung hợp!” Phía sau Tô Ngự xuất hiện hình xăm ba vị Ma Thần, tỏa ra uy áp kinh hoàng, khí thế thôn thiên phệ địa, quét ngang Chư thiên.
Cơ bắp trên người hắn phồng lên cuồn cuộn, huyết mạch Tổ Vu đang tỏa ra thần lực, chống lại vụ nổ.
Tổ Vu nổi danh thiên hạ nhờ nhục thân cường hoành, mà Tô Ngự lúc này lại mang trong mình huyết mạch của ba vị Tổ Vu, nhục thân mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Ở cùng cấp bậc, hắn có lòng tin nghiền ép bất kỳ ai!
Dưới sức công phá của vụ nổ, quần áo hắn trong nháy mắt hóa thành tro bụi biến mất, để lộ ra cơ bắp rắn chắc, cường tráng.
Tô Ngự lúc này phảng phất như một vị thần ma Thái Cổ, dùng nhục thân để chống đỡ vụ nổ.
“Chỉ là một vụ nổ! Sao có thể làm tổn thương ta!” Tô Ngự vung tay, bá khí nói.
Bành!
Mặt biển bắn lên hai cột nước lớn, cột nước thứ nhất cao chừng trăm mét, cột nước thứ hai cao khoảng hơn mười mét.
Cột nước thứ nhất chính là Tô Ngự, hắn dùng nhục thân chống lại uy lực vụ nổ, lao thẳng xuống mặt biển, không hề sợ hãi lực xung kích.
Cột nước thứ hai là Khải Lệ, nàng lợi dụng hư ảnh Thiên Sứ và Thánh Thương Lãng Cơ Nô Tư để giảm bớt lực va chạm khi rơi xuống.
Sau khi Tô Ngự rơi xuống biển, lực xung kích cực mạnh khiến đầu óc hắn choáng váng, sau đó chìm dần xuống đáy biển.
Khải Lệ nhìn thấy hắn mất đi ý thức rồi chìm xuống, lòng nóng như lửa đốt, muốn đưa tay giữ chặt hắn lại.
“Ngươi không được xảy ra chuyện gì đấy! Ninh Tả không thể thủ tiết được đâu!” Khải Lệ cắn răng, nhưng linh khí trong cơ thể nàng đã không còn nhiều, uy lực của vụ nổ kia quá lớn, đã tiêu hao quá nhiều linh khí của nàng.
Đáng ghét!
Khải Lệ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Ngự chìm xuống đáy biển, dần dần biến mất trước mắt nàng.
“Chết tiệt! Rốt cuộc là tên khốn nào làm!” Lửa giận bùng cháy trong lòng Khải Lệ, nàng chưa bao giờ tức giận đến thế này.
Mà con chuột trong bóng tối kia, rồi cũng sẽ phải đón nhận sự trừng phạt của Lãng Cơ Nô Tư thương!
Ở một bên khác, Tô Ngự vì có truyền thừa của Cộng Công, nước đối với hắn mà nói cũng không khác gì không khí, thậm chí ở trong nước hắn còn thoải mái hơn, có thể phát huy ra sức mạnh lớn hơn.
Cộng Công là thủy thần cổ xưa nhất của Đại Hoa Quốc, là Ma Thần nắm giữ bản nguyên của nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận