Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 123: Trả thù

Chương 123: Trả thù
Trúc Xán Xán tiểu thư là một người xinh đẹp, nghe nói nàng là đệ nhất mỹ nữ ở thành Hồ Tân, một mỹ nữ hội tụ cả thiên phú và nhan sắc.
Trúc gia chính là thế gia hạng hai, đối với Tô gia mà nói, có thể không tính là gì, nhưng ở khu vực thành Hồ Tân, Trúc gia một tay che trời, không có bất kỳ thế lực nào dám cùng hắn tranh đấu.
Đồng thời...
Công nhân có chút việc khó nói, thần sắc do dự.
Tô Ngự nhíu mày, vỗ vai hắn một cái, "Có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được, không cần che che giấu giấu, nếu ngươi sợ có gì ngoài ý muốn, ta có thể chống lưng cho ngươi, ngươi nên biết rõ, ta là đệ tử huyền mạch, ngũ trưởng lão là gia gia ta, tuyệt đối có năng lực bảo vệ ngươi."
Công nhân khẽ cắn môi, mở miệng nói: "Trúc tiểu thư cũng không hoàn mỹ như lời đồn, ta từng nghe được một tin tức ngầm, ngài nghe xong có thể sẽ tức giận."
"Cứ nói thẳng, ta sẽ không làm khó ngươi."
"Đời sống cá nhân của Trúc tiểu thư không tốt lắm, có thể nói là rất loạn, mặc dù Trúc gia vẫn luôn giữ bí mật, rất ít người biết, nhưng con trai ta đã từng bị nàng mê hoặc, cùng nàng có qua một đoạn 'hạt sương tình duyên'.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của ta thôi, bởi vì con trai ta có một hôm ra ngoài chơi với bạn bè, gặp Trúc tiểu thư, đêm đó con trai ta không về nhà, ngày hôm sau ta hỏi hắn thì hắn cứ ấp úng, không dám nói gì.
Nếu ngài muốn biết chân tướng, ta có thể đưa con trai ta tới, để nó giải thích cho ngài." công nhân cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Ngự.
Thời gian trôi qua từng chút.
Trán công nhân toát ra một giọt mồ hôi, hắn nuốt nước bọt, "Thiếu gia, ngài."
Tô Ngự lắc đầu, không trách tội người công nhân này, "Yên tâm đi, ta không những không trừng phạt ngươi, mà còn cho ngươi rất nhiều lợi ích, chỉ cần ngươi phối hợp ta."
Vâng!
Tô Ngự nói với công nhân rất nhiều, sau đó công nhân liền rời khỏi nơi này.
"Sự việc trở nên thú vị rồi."
Tô Ngự nhìn lên trời, nhếch miệng, "Trúc gia rõ ràng biết đời sống cá nhân của tiểu thư nhà mình hỗn loạn, vậy mà còn khăng khăng muốn thông gia với Tô gia, lá gan không nhỏ nhỉ!"
Doãn Tiên Nhi đi đến phía sau Tô Ngự, "Nếu hắn không nói, ngươi cũng không nhìn ra được, khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển, chỉ là một cái màng thôi, chỉ cần tốn 20 phút là có thể khôi phục như cũ.
Nếu ngươi không biết, nhất định sẽ đội vô số cái nón xanh, trở thành trò cười trong miệng thiên hạ."
Tô Ngự nhếch miệng, chẳng lẽ là hậu quả của việc hắn nhìn thấy thần nón xanh, à không, là công tượng chi thần?
"Để xem phản ứng của Trúc gia ngày đó thế nào, đoán chừng sẽ rất buồn cười đây."
Tô Ngự quay người rời đi, ngồi xổm trên tảng đá lớn, bắt đầu lặng lẽ thể ngộ Thánh Nhân đạo quả trong đầu.
Mặc dù hắn không hiểu được sự huyền diệu bên trong Thánh Nhân đạo quả, nhưng hắn chỉ cần mô phỏng là được, nhờ đó dẫn tới cộng hưởng, sau đó Thánh Nhân đạo quả sẽ phóng ra huyền diệu chi khí, cải tạo thân thể Tô Ngự.
Bây giờ hắn đã không cần phải rèn luyện thân thể mệt gần chết nữa, chỉ cần ngồi ngay ngắn ở bất cứ đâu, lĩnh ngộ sự huyền diệu bên trong đạo quả, liền sẽ tự động tu luyện, đồng thời tốc độ tu luyện còn nhanh hơn tự mình rèn luyện.
Giống như bên cạnh cường giả chỉ có cường giả tồn tại, bởi vì kẻ yếu sẽ bị khí tức của cường giả ảnh hưởng, thân thể hướng về phía lực lượng của cường giả mà áp sát.
Mà Tô Ngự lúc này đang bị ảnh hưởng bởi lực lượng Thánh Nhân, mạnh lên vô cùng nhanh chóng.
Lúc này Chuyện Tô gia ra tay với học viện cao đẳng Linh Nhất cũng đang dậy sóng trên mạng, ngày càng ầm ĩ, Tô gia đã giải thích nguyên nhân sự việc hôm đó với nhân viên quan phương.
Không có bất kỳ chứng cứ nào, quan phương liền tin lời của Tô gia.
Lập tức quan phương ban bố xử phạt đối với học viện cao đẳng Linh Nhất, thứ nhất: Học viện cao đẳng Linh Nhất bị triệt tiêu, từ nay về sau trên thế giới không còn học viện cao đẳng Linh Nhất.
Thứ hai: Tất cả giáo viên của học viện đều phải kiểm điểm trong 3 năm, sau ba năm mới có thể nhận lời mời làm giáo viên cho học viện khác.
Thứ ba: Gia đình những kẻ chủ mưu sẽ bị xử phạt, mỗi nhà đều bị phạt năm triệu linh thạch!
Phát ngôn của quan phương vừa được đưa ra, lập tức gây nên sóng to gió lớn trên internet.
"Không công bằng! Họa không kịp người nhà! Huống chi những lão sư kia đều vô tội, căn bản không biết gì, tại sao lại muốn xử phạt?" Người tên 'đáng yêu heo' nhắn lại bên dưới.
"Ha ha, cái tên ở trên kia, ngươi là lão sư của học viện cao đẳng Linh Nhất à, vậy mà nói ra lời ngây thơ như thế, 'họa không kịp người nhà'? Ngươi nghĩ đơn giản quá, lẽ nào ngươi báo thù sẽ chỉ giết một người, tha cho những người khác? Không làm thịt tất cả các ngươi đã là Tô gia nhân từ nương tay rồi, đừng có không biết đủ."
"Đáng sợ thật, học viện cao đẳng Linh Nhất vậy mà lại thông đồng làm bậy với đám ngốc bên bổng tử quốc, chẳng lẽ không biết đám người kia là hạng nói không giữ lời? Không sợ bị đen ăn đen à? Đầu óc không biết nghĩ gì nữa."
"Quan phương làm sao có thể trừng phạt Tô gia, đây chính là một bộ phận cấu thành trọng yếu của Đại Hoa quốc, nếu không có Tô gia, thực lực của Đại Hoa quốc sẽ giảm đi 20%."
Tại một nơi núi đá khô cằn, một nam tử mặc đồ rách rưới nhìn thấy những bình luận trên internet, lập tức nhíu mày, trong đó có một bình luận là:
"Cực Đạo Đại Đế, đường đường là cường giả, con ruột bị bắt nạt mà lại không có động tĩnh gì, chẳng lẽ sợ bổng tử quốc? Đồ hèn nhát!"
Thông tin về thân phận của Tô Ngự đã sớm bị dân mạng hiếu kỳ tìm ra, là đệ tử chủ mạch Tô gia, dòng chính huyền mạch, tương lai có thể tranh đoạt vị trí gia chủ Tô gia.
Hơn nữa còn là cháu của Quyền Đạo Tông Sư Cửu Quyền, con trai của Cực Đạo Đại Đế.
"Bổng tử quốc cũng dám đối phó con trai ta!" Tô Cực Đạo trừng mắt, cơ thể bộc phát ra uy thế kinh khủng.
Bầu trời dường như muốn vỡ ra, xung quanh cát bay đá chạy, dưới chân Tô Cực Đạo dâng lên một luồng sóng xung kích khổng lồ, thân hình bắn vọt ra.
Ngày hôm đó!
Cực Đạo Đại Đế giáng lâm bổng tử quốc.
Một mình đại chiến với bổng tử quốc, xông vào thủ đô bổng tử quốc, đánh chết rất nhiều cường giả bổng tử quốc, thây ngang khắp đồng, máu tươi nhuộm đỏ thủ đô bổng tử quốc.
"Khốn nạn! Ngươi dám giết nhiều người như vậy! Tô gia muốn khai chiến với nước ta sao!" Một vị cường giả chậm rãi bay lên, vẻ mặt như chịu oan ức.
Tô Cực Đạo cười lạnh, ném tên cường giả trong tay ra, giữa không trung, thân thể gã cường giả kia nổ tung, tan thành mây khói.
"Các ngươi dám ra tay với con trai ta, là không phục sao? Bài học năm đó cho các ngươi, lẽ nào chưa đủ?"
"Sự việc kia không phải do chúng ta chủ đạo, chỉ là một thuộc hạ tự tiện quyết định."
"Hừ! Bất luận là kẻ nào quyết định, đều phải trả giá đắt! Chẳng lẽ thuộc hạ các ngươi phạm lỗi, các ngươi không có trách nhiệm?"
Cơ thể Tô Cực Đạo bắn ra vô lượng thần quang, thần quang chiếu đến đâu, tất cả mọi vật đều tan thành mây khói, hôi phi yên diệt.
Khốn nạn!
Mắt cường giả bổng tử quốc đỏ ngầu, gắt gao nhìn Tô Cực Đạo, "Ngươi đáng chết!"
A a a! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận