Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 185: Thái Vân Vận xuất thủ

Chương 185: Thái Vân Vận ra tay
Trên người Thái Vân Vận đeo đầy đồ trang sức sáng lấp lánh, dưới chân là một đôi giày gót nhọn thủy tinh, căn bản không thích hợp để chiến đấu.
Triệu Nhật Thiên nhìn thấy Thái Vân Vận đầy người trang sức, khóe miệng không nhịn được run rẩy, nếu như là người bình thường, thân mang nhiều trang sức như vậy, nhất định sẽ nổi bật vô cùng tục khí.
Nhưng Thái Vân Vận lại không hề, thoạt nhìn như là Tinh Linh đến từ thiên nhiên, đồ trang sức trên người nàng chỉ là vật làm nền mà thôi.
Cũng vậy, hắn cũng thích nhất loại nữ hài phong cách này như Thái Vân Vận, nhìn thấy Thái Vân Vận đi ra, lập tức trong lòng mềm nhũn, không còn ý muốn chiến đấu.
“Hay là ~ các ngươi đổi người khác đi, giày của ngươi không thích hợp chiến đấu.” Triệu Nhật Thiên nói ra.
“Không được, đánh bại ngươi chẳng cần tốn sức.” Mắt Thái Vân Vận cong thành vầng trăng khuyết, cười ngọt ngào.
Trán,......
“Ta cũng rất mạnh đấy, là người được Thần Michael chúc phúc, đã mở ra tám thần tàng.” Triệu Nhật Thiên nhíu mày, thật ra hắn đã mở chín thần tàng, nhưng từ trước đến nay, đều quen che giấu thực lực của mình.
A ~ “Mới tám thần tàng thôi à! Ngươi yếu thật đấy, tại hạ Thái Vân Vận, cảnh giới Nhị phẩm đỉnh phong! Đã mở ra mười thần tàng!” Thái Vân Vận nói lời kinh người, trong nháy mắt khiến tất cả mọi người kinh sợ.
Hôm nay là ngày gì?
Lại có thể liên tiếp nhìn thấy tuyệt thế thiên tài như vậy, mỗi một vị đều có hy vọng vấn đỉnh, trở thành một trong mười đại tồn tại của thế giới.
“Thái tiểu thư nói đùa.” Triệu Nhật Thiên vừa cười vừa nói, hắn không tin Thái Vân Vận có tư chất mạnh mẽ như vậy, mười thần tàng ư?
Đó là khái niệm gì?
Số mười đại biểu cho sự viên mãn, chính là cảnh giới mà Odin Nhị Thế đã từng đạt tới!
Thái Vân Vận trông rất xinh đẹp đơn thuần, nhưng lại có chút ngu ngơ, làm sao có thể tu luyện đến mười thần tàng được chứ?
( Thái Vân Vận: Ngu ngơ thì không có nhân quyền à? Huhu ~) “Ha ha ~ cái biểu cảm đó của ngươi là sao?” Thái Vân Vận nhướng mày, vô cùng khó chịu với biểu cảm của Triệu Nhật Thiên.
Ánh mắt đó kỳ lạ quá ~ Oanh!!
Thái Vân Vận bắt chước thao tác vừa rồi của Tiên Nhi, mỗi bước mở ra một động thiên, đợi đến khi nàng bước đến bước thứ mười, không còn ai dám chế giễu vị tuyệt thế thiên tài này.
Rầm!
“Vậy mà thật sự có mười thần tàng! Tại một bữa tiệc mừng chiến thắng nho nhỏ thế này, ta lại có may mắn nhìn thấy nhiều tuyệt thế yêu nghiệt như thế!” gã đeo kính nhỏ giọng nói.
Lúc này Triệu Nhật Thiên cũng cảm thấy có chút khó giải quyết.
“Ngươi có phải là vị thần chi tử kia của học viện Bất Dạ không?” Triệu Nhật Thiên chợt nói.
“Đã từng là, bất quá bây giờ ta đã rời khỏi học viện Bất Dạ, trở thành một thành viên của Viêm Hoàng Học Viện!” Thái Vân Vận ngưng tụ ra một tia chớp trong tay, điện quang màu lam lóe lên, tiếng vang lốp bốp làm cho đông đảo người xem đều lạnh cả tim.
Quả nhiên là vị thần chi tử này!
Chính là Thần Minh cấp bậc Chủ Thần!
Bất quá vị thần minh này hẳn là không có quyền năng lôi điện mới đúng chứ! Nàng làm sao sử dụng được lôi điện?
Triệu Nhật Thiên nghĩ mãi không ra, bất quá khí tức trên người hắn cũng theo đó tăng vọt, “Đã ngươi là thiên tài mười thần tàng, ta cũng không che giấu nữa! Tại hạ có chín thần tàng!” Lập tức dấy lên một trận xôn xao, Triệu Nhật Thiên lại có chín thần tàng, đồng thời vẫn chỉ là người được Thần Minh chúc phúc!
Thật đáng sợ!
“Ngươi hơn ta một thần tàng, bất quá ta có bảo khí hắc đao của Triệu gia, cây đao này chính là chí bảo thành đạo của phụ thân ta! Có...” Triệu Nhật Thiên vẫn chưa nói hết, thì nhìn thấy Thái Vân Vận đã được bao bọc bởi Kim Giáp, tay trái tay phải đều cầm một cây trường mâu.
(⊙o⊙)...
Triệu Nhật Thiên há hốc miệng, dụi mắt, sau khi phát hiện mình không nhìn lầm, lập tức trán toát mồ hôi lạnh.
Đây là thần giáp đi! Hai cây trường mâu kia đều là Thần khí trường mâu đi! Trên một cây có khí tức lôi đình nồng đậm, trên cây còn lại có sát ý màu đỏ.
Rầm!
“À thì, ta nhận thua.” Triệu Nhật Thiên nhận thua tại chỗ, thế này thì căn bản không có cách nào đánh!
Công kích của hắn ngay cả phòng ngự của Thái Vân Vận cũng không phá nổi! Lấy gì mà đánh?” “Ngươi tưởng thế là xong à?” Thái Vân Vận cười như không cười nhìn hắn.
“À thì! Có thể nào không dùng Thần khí đánh được không?” Triệu Nhật Thiên nhỏ giọng hỏi.
“Không thể nào!” “Xin đừng đánh vào mặt!” A a a!!!
Khoảnh khắc sau, trường mâu lôi điện lại đâm vào Triệu Nhật Thiên, lôi đình màu lam lóe lên, bao trùm lấy hắn.
Triệu Nhật Thiên biết mình chắc chắn thua không nghi ngờ gì, dứt khoát không phản kháng, trực tiếp bị điện giật đến hôn mê bất tỉnh.
Thái Vân Vận dùng trường mâu chọc chọc Triệu Nhật Thiên, thấy hắn đã thật sự bất tỉnh, cảm thấy mất hứng.
“Chẳng thú vị chút nào, vậy mà không phản kháng!” Thái Vân Vận cau mày, bĩu môi.
Lốp bốp!
A a a!!!
Triệu Nhật Thiên lại một lần nữa kêu lên kinh hãi, thân thể đã cháy thành than, đen thui co quắp trên mặt đất.
“Ngươi chưa có ngất à!” “Van cầu ngươi đừng giật điện nữa! Ta thật sự nhận thua rồi!” Triệu Nhật Thiên sắp khóc tới nơi, muội tử này không theo sáo lộ ra bài gì cả!
Ta đã không phản kháng rồi, mà còn muốn giật điện thêm một cái!
Hứ ~ Thật vô vị!
Thái Vân Vận tức giận đá Triệu Nhật Thiên mấy cái, sau đó liền quay về đám người.
“Các ngươi còn muốn so đấu nữa không?” Tô Ngự hỏi.
Doanh Thời Thắng nhìn về phía Hoàng Thiên Hoàng bên cạnh, hiện tại chỉ có Hoàng Thiên Hoàng mới chắc thắng, đánh bại được phe Tô Ngự.
Hoàng Thiên Hoàng lắc đầu, “Thật có lỗi, hôm nay cơ thể ta không khỏe, không thể tham gia chiến đấu, rất đáng tiếc.” Khóe miệng Doanh Thời Thắng giật một cái, chết tiệt, cái gì mà cơ thể không khỏe chứ?
Thần chi tử chẳng lẽ cũng bị cảm lạnh được sao?
Rõ ràng là không muốn đánh!
Bất quá Doanh Thời Thắng cũng có thể minh bạch tâm tư của Hoàng Thiên Hoàng, mấy nữ nhân này trông có vẻ không hề đơn giản, hắn cũng không nắm chắc phần thắng.
“Để ta!” Doanh Thời Thắng đứng dậy.
“Nếu chủ gia đã ra trận, vậy thì để người nhỏ nhất là ta đây lên đi.” Chung Tử Hàm cười nói.
"Đại ca không cần! Nàng là thần chi tử của Viêm Hoàng Học Viện! Tục truyền nghe nói nàng đã có sức mạnh ngang với viện trưởng Viêm Hoàng Học Viện! So với trưởng lão gia tộc chúng ta thì chỉ mạnh chứ không yếu!" một tên đệ tử phe bên thắng hốt hoảng nói.
“Ta nhận thua!” Doanh Thời Thắng quyết định thật nhanh, đây không phải là chuyện đùa đâu!
Thực lực có thể so với viện trưởng Viêm Hoàng Học Viện! Sức mạnh này đã ngang hàng với trưởng lão gia tộc hắn!
Hắn mới chỉ là một kẻ Ngũ phẩm rác rưởi, không dám đối chiến với người cấp bậc đó.
Đã muộn rồi!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận