Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 384: chúc mừng năm mới

Chương 384: Chúc mừng năm mới
“Giải đấu Học viện hẳn là được tổ chức trong năm nay nhỉ.” Tô Ngự chợt nhớ tới quảng cáo tuyên truyền một thời gian trước, Giải đấu Học viện Thế giới tám năm tổ chức một lần, kỳ thứ 106 lẽ ra phải được cử hành trong năm nay mới đúng.
“Bởi vì Diệp Thiên Đế biến mất, dẫn đến tình hình thế giới biến đổi lớn, Thần Đình - thế lực bá chủ một thời - đã bị tấn công, không còn đủ can đảm để tổ chức Giải đấu Học viện Thế giới, vì vậy giải đấu đã bị hoãn lại một năm.” Diệp Phàm lắc đầu, nếu không phải Hắc Ám Giáo Đình đột nhiên tập kích Thần Đình, giải đấu thế giới năm nay đã có thể tổ chức thuận lợi.
“Ta biết rồi, chuyện bảo vật ta sẽ giải quyết cho ngươi.” Tô Ngự gật gật đầu.
“Đêm nay đi luôn đi, sáng mai, người của quân bộ sẽ đến, Trọng Tôn Cảnh Diệu rất mạnh, không phải kẻ địch mà ngươi ở giai đoạn hiện tại có thể đối phó.” Diệp Phàm nói.
Tô Ngự khoanh hai tay, thần sắc bình thản, “Hắn càng mạnh càng tốt, nếu cứ mãi chiến đấu với kẻ địch cấp thấp hơn mình thì chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng rồi, Thần Minh mà Trọng Tôn Cảnh Diệu kế thừa là Hải Hoàng, năng lực thiên về nguyên tố Thủy.” Diệp Phàm lấy ra một chai rượu đỏ, phía trên có vẽ một đóa hoa uất kim hương, đây là một loại rượu có chút truyền kỳ ở Lam Tinh.
Rượu đỏ Uất Kim Hương Công Tước!
Một bình trị giá mấy trăm vạn linh thạch, loại rượu quý mà người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Loại rượu này sản lượng hàng năm rất thấp, người ủ rượu đều là những xử nữ trẻ tuổi mới mười tám tuổi, mỗi một bước đều tỉ mỉ đến cực hạn.
Quy trình ủ rượu đỉnh cao, tạo nên hương vị tuyệt hảo.
“Chúc mừng năm mới.” Diệp Phàm đưa cho Tô Ngự một ly rượu đỏ, thứ chất lỏng trong suốt sóng sánh trong ly.
Tô Ngự sững sờ, hôm nay là năm mới sao?
Hắn vậy mà lại quên mất.
“Chúc mừng năm mới.” *Choang~* Tiếng ly thủy tinh chạm nhau trong trẻo vang vọng, hai người uống cạn ly rượu, nếu để cho mấy lão tửu quỷ sành rượu nhìn thấy, chắc chắn sẽ gào lên là phung phí của trời.
Diệp Phàm cười cười, quay người rời đi.
“Năm mới chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.” “Thuận buồm xuôi gió rất không thú vị, cuộc sống cưỡi gió đạp sóng, vượt mọi chông gai, đạp phá đất trời mới hợp với ta.” Tô Ngự ha ha cười to, ném mạnh ly rượu xuống đất.
Đi trong hành lang mờ tối, Diệp Phàm thầm nghĩ đến sức chiến đấu của Tô Ngự, không khỏi cười khổ một tiếng.
Tam phẩm chém lục phẩm!
Thiên tư đáng sợ đến mức nào!
Khó trách sư phụ bảo hắn phải coi chừng Tô Ngự, gã này chính là một con quái vật.
“Nhưng ta cũng không kém, chờ xem, cuối cùng cũng có một ngày, ta cũng có thể trở thành Thiếu niên Chí Tôn.” Hắn luôn tâm niệm một câu, dẫn trước nhất thời không có nghĩa là dẫn trước cả đời.
Càn khôn chưa định! Ngươi ta đều là hắc mã!
Khi chưa thật sự leo lên đế vị kia, không ai có thể chắc chắn mình sẽ thành đế!
Hôm sau Khu phố ngày thường vốn náo nhiệt nay lại càng thêm huyên náo, người đông như mắc cửi, tiếng người ồn ào.
Tô Ngự đi vào đám người, nơi hắn đi qua, đám đông tự động tách ra.
Một số người chú ý tới sự bất phàm của hắn, nhưng lại không dám mở miệng bắt chuyện.
Tại trung tâm, Diệp Phàm đang đối đầu với Trọng Tôn Cảnh Diệu. Một bên kế thừa Thần Minh phương đông, Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Ma Vương!
Trong Tây Du Ký, đó là một trong số ít đại yêu quái chỉ dựa vào nhục thân đã có thể đối kháng với Tôn Ngộ Không, pháp lực thông thiên.
Một bên là kế thừa Hải Hoàng Poseidon trong thần thoại Olympus!
Thần lực mênh mông có thể rung chuyển không gian, xé rách Thần Vương Minh Giới.
Xét về vị thế, Hải Hoàng Poseidon yếu hơn Ngưu Ma Vương, nhưng cảnh giới của Trọng Tôn Cảnh Diệu là Ngũ phẩm hậu kỳ, còn Diệp Phàm chỉ là Ngũ phẩm trung kỳ, hai người chênh lệch một tiểu cảnh giới.
“Trận này Diệp Phàm không dễ dàng rồi.” Tô Ngự hỏa nhãn kim tinh, trong nháy mắt nhìn thấu nội tình hai người.
Nền tảng của Trọng Tôn Cảnh Diệu rất vững chắc, có thể được coi là một thiên kiêu đương thời.
Nhưng nền tảng của Diệp Phàm còn mạnh hơn, sau khi phá rồi lại lập, căn cơ của hắn vô cùng thâm hậu.
Nhưng éo le thay, Trọng Tôn Cảnh Diệu không phải chỉ ở Ngũ phẩm hậu kỳ như bề ngoài, mà là Ngũ phẩm đỉnh phong!
Chênh lệch hai tiểu cảnh giới, cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu của Trọng Tôn Cảnh Diệu rất phong phú, Diệp Phàm rất khó chiến thắng.
“Theo ta thấy, trận này, Trọng Tôn Cảnh Diệu thắng chắc rồi, hai bên căn bản không cùng một đẳng cấp. Trọng Tôn Cảnh Diệu đã tham gia hơn trăm trận chiến lớn nhỏ, danh tiếng đều là đánh ra tới, ngược lại Diệp Phàm chỉ là thiên tài được Diệp gia thổi phồng mà thôi.” một gã đại hán nghiêm túc phân tích.
“Đánh rắm! Thần Minh mà Diệp Phàm kế thừa vượt xa Trọng Tôn Cảnh Diệu, sao có thể thua được!” “Trọng Tôn Cảnh Diệu cao hơn Diệp Phàm hai tiểu cảnh giới, lại thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhất định có thể thắng được Diệp Phàm!” Người xem xung quanh ríu rít thảo luận, rất nhanh có người đứng ra tổ chức ván cược, thu hút vô số người tham gia.
Cuối cùng, tỉ lệ cược của Diệp Phàm và Trọng Tôn Cảnh Diệu là 1:1.4, phần lớn mọi người vẫn tin tưởng vào Trọng Tôn Cảnh Diệu hơn.
Tô Ngự nhéo nhéo cằm, đặt cược Diệp Phàm thắng.
Người tổ chức ván cược nuốt một ngụm nước bọt, số tiền đặt cược của Tô Ngự quá lớn, nếu như Tô Ngự cược thắng, hắn liền muốn táng gia bại sản ~ “Đại ca, ngài có thể cược nhỏ một chút được không? Miếu nhỏ này của chúng ta chứa không nổi vị Đại Thần như ngài đâu~” Tô Ngự nghe vậy, nhàm chán phất phất tay, hắn cũng chỉ là nhất thời cao hứng thôi, dù bây giờ không dựa vào Tô gia, hắn cũng rất có tiền, không cần vì tiền mà phiền muộn.
Trước đó Trường Tôn Xuân Lam đã cho hắn một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong có 150 triệu linh thạch, còn có các loại đan dược giá trị liên thành.
Đều là tiền Trường Tôn Xuân Lam tự mình buôn bán đan dược kiếm được, không phải tiền của Tô gia.
Trận chiến hết sức căng thẳng, cây côn sắt trong tay Diệp Phàm va chạm với Hải Hoàng Tam Xoa Kích, cuộc chiến giữa hai bên tiếp tục leo thang, dư âm chiến đấu cuốn vào không ít những kẻ xui xẻo đứng xem gần đó.
Cuối cùng, Diệp Phàm may mắn chiến thắng, mạnh hơn Trọng Tôn Cảnh Diệu một chiêu, đó chính là mấu chốt của thắng lợi.
Kết quả này không nằm ngoài dự liệu của hắn.
Khí vận của Diệp Phàm rất mạnh mẽ, là người có đại khí vận, nói cách khác chính là người cưỡi sóng đầu triều của thời đại này, nhưng có thể leo lên đỉnh cao nhất hay không thì chưa biết được.
Dù sao, ngón tay vàng của hắn cũng không mạnh lắm, chỉ là một lão gia gia, lại còn là lão gia gia ở trạng thái linh hồn.
Trong vũ trụ có vô số cơ duyên kỳ diệu, trong đó không thiếu những cơ duyên giúp một bước lên trời, so với những cơ duyên kia, Diệp Phàm vẫn còn quá non nớt.
Ngay cả ở trên Lam Tinh, Diệp Phàm cũng chỉ có thể xem như thuộc nấc thang thứ hai, chỉ miễn cưỡng chạm tới được nấc thang thứ nhất.
Hiện tại, nấc thang thứ nhất có Tô Ngự, Diệp Trần, John, Lâm Diệp, còn có Duẫn Tiên Nhi chín người, nhưng Tô Ngự lại tự cho rằng hắn và Duẫn Tiên Nhi đã vượt qua nấc thang này.
Duẫn Tiên Nhi sở hữu ấn ký Lục Đạo Luân Hồi, căn cơ lần nữa thuế biến, thực lực vô cùng cường đại.
Nấc thang thứ hai có rất nhiều người, Diệp Phàm, Trọng Tôn Cảnh Diệu, Áo Gai, vân vân.
Cơ thể Diệp Phàm loạng choạng, sức lực của hắn đã không còn nhiều, sau khi chiến thắng Trọng Tôn Cảnh Diệu, hắn cũng đã đến cực hạn.
“Ngươi rất khá.” “Thần Chi Tử của Diệp gia, ta nhớ kỹ ngươi, tương lai ta nhất định có thể vượt qua ngươi!” Trọng Tôn Cảnh Diệu nằm trên mặt đất, không cam lòng nói.
Hắn từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, là niềm hy vọng của Quân bộ, một trong những siêu tân tinh, hắn xem thường những người khác, cho dù là Thần Chi Tử cũng không bị hắn để vào mắt.
Người duy nhất khiến hắn kính nể chính là Long Tâm tướng quân, không kế thừa Thần Minh truyền thừa, nhưng lại có thể leo lên bảo tọa thứ ba thế giới.
Đó là mục tiêu cả đời hắn theo đuổi, nhưng bây giờ lòng tự tôn của hắn đã bị Diệp Phàm đập nát.
“Ha ha ~” Diệp Phàm cười lạnh, bước về phía xa.
“Ngươi có ý gì! Chẳng lẽ là xem thường ta sao!” “Người đã bị ta vượt qua, không thể nào đuổi kịp ta được nữa! Theo thời gian trôi qua, ngươi sẽ cảm thấy tuyệt vọng, vĩnh viễn không có khả năng nhìn thấy bóng lưng của ta!” Diệp Phàm tự tin nói.
Tô Ngự tắc lưỡi, câu này của Diệp Phàm đúng là ra vẻ quá đi ~ Người xung quanh nhao nhao tán thưởng sự tự tin của Diệp Phàm, gọi hắn là siêu tân tinh của thời đại mới.
“Diệp Phàm đại nhân đẹp trai quá à, nếu có thể được đại nhân sủng hạnh, dù ngày thứ hai bị vứt bỏ ta cũng cam lòng.” có tiểu mê đệ mặt hoa si nói.
Tô Ngự đang ở ngay bên cạnh hắn, lập tức cảm thấy một trận ớn lạnh.
Đây không phải tiểu mê muội, mà là tiểu mê đệ, là nam nhân!
Hai người gặp nhau, hình ảnh đẹp đẽ đó, khiến người ta phải che mặt không dám nhìn.
Nhưng đúng lúc này, có một bóng hình xinh đẹp đi về phía Trọng Tôn Cảnh Diệu, Tô Ngự hai mắt sáng lên.
Trọng Tôn Cảnh Diệu nhìn thấy Cố Quân Tâm đi về phía mình, nỗi buồn trong lòng lập tức tan biến, trong lòng thầm vui mừng.
Chẳng phải người ta thường nói phúc họa tương y sao, lẽ nào mình sắp gặp vận đào hoa?
Nhưng rồi phía sau Cố Quân Tâm lại đột nhiên xuất hiện một gã nam tử, bịt miệng nàng rồi biến mất vào trong dòng người.
Trong nháy mắt, Trọng Tôn Cảnh Diệu nổi giận, nhưng thân thể không còn chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Quân Tâm biến mất.
Khốn kiếp!
Là ai!
Kẻ nào dám động thủ với nữ thần của ta!
Trọng Tôn Cảnh Diệu gầm lên, mãi cho đến tối đêm, hắn vẫn không tìm thấy Cố Quân Tâm, lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận