Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 339: Tổ Vu tượng thần vị trí tới tay

Chương 339: Vị trí tượng thần Tổ Vu đã tới tay
Cuối cùng Lão giả bắt được bảy đoạn ngắn trong đó, lực lượng bản nguyên tiêu hao nhanh chóng, hình thể của hắn càng lúc càng mờ nhạt, phảng phất như một cơn gió là có thể thổi tan ông ấy vậy.
Khi bảy đoạn ngắn đã tới tay, lão giả nhíu mày, trong mắt bộc phát lực lượng thời gian, bản nguyên lại tiêu hao lần nữa.
Cuối cùng Lão giả ném ra một chùm sáng, chui vào trán của Tô Ngự.
“Ta chỉ tìm được bảy đoạn ngắn, bên trong là vị trí của bảy tượng thần, còn có vị trí của hai pho tượng thần khác ta không cách nào suy tính ra được.
Ta chỉ có thể nhìn thấy một cách mơ hồ, đó là một nơi vô cùng xinh đẹp, xung quanh đều là thủy tinh. Còn vị trí một pho tượng thần khác thì ta không nhìn thấy chút nào cả.”
Tô Ngự đắm chìm vào bên trong bảy đoạn ngắn, lão giả sau khi dặn dò Diệp Phàm vài câu, lại một lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.
Lần này thương thế càng thêm nghiêm trọng, chỉ dựa vào dược vật trên Lam Tinh, căn bản không có cách nào để lão nhân tỉnh lại lần nữa.
Diệp Phàm bi thống tột cùng, nhưng lại không thể làm gì.
Qua một lúc lâu Tô Ngự mới tỉnh lại, thiếu mất đoạn ngắn về một pho tượng thần, rõ ràng là Thổ chi Tổ Vu, Hậu Thổ!
Còn có Thời gian Tổ Vu, Chúc Cửu Âm!
Quả nhiên Tượng thần của Hậu Thổ nương nương không phải dễ dàng lấy được như vậy, dù sao cũng là nhân vật đã sáng tạo ra Lục Đạo Luân Hồi, thực lực không cần phải bàn.
Bản thân thực lực của Chúc Cửu Âm tuy không mạnh hơn đại ca Đế Giang, nhưng đại đạo của hắn rất đặc thù, là Thời gian đại đạo, việc tránh được lời tiên đoán của lão giả cũng có thể giải thích được.
“Tìm được bảy pho tượng thần Tổ Vu trước cũng là chuyện tốt, tượng thần Hậu Thổ và tượng thần Chúc Cửu Âm sau cùng có thể từ từ tính sau, thực sự không được thì dùng truyền thừa của tượng thần khác để bù đắp vậy.” Tô Ngự thầm nghĩ trong lòng.
“Ngươi đã tỉnh, vậy định lúc nào thực hiện lời hứa?” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Sau một tháng, ta sẽ đích thân mang tượng thần đến cho ngươi. Bảo vật để tẩy lễ thân thể cho ngươi, ta cũng sẽ đi tìm. Về phần chuyện vào quốc khố, ta còn phải hỏi gia chủ, xem có cách nào giúp ngươi làm được việc đó.” Tô Ngự nói.
“Hi vọng ngươi không vi phạm lời hẹn. Đã lấy được thứ mình muốn rồi thì rời đi đi!”
Đã bắt đầu đuổi người rồi sao?
Tô Ngự lắc đầu, tâm cảnh của Diệp Phàm vẫn chưa tới, sư phụ hắn đồng ý, chẳng phải cũng là vì trải đường, mở rộng nhân mạch cho Diệp Phàm sao?
Đáng tiếc, Diệp Phàm không muốn kết giao với mối nhân mạch là hắn.
“Chuyện ta đã đáp ứng, nhất định sẽ làm được!” Tô Ngự quay người rời đi, bỏ lại Diệp Phàm đang đau khổ.
Đại Long Thành Túy Hương Các tửu lâu Hai người Tô Ngự vừa ngồi xuống, liền có một lão mụ tử đi tới, trang điểm lòe loẹt, trang phục trên người cũng toàn màu đỏ màu tím.
“Hai vị khách quan, muốn ăn chút gì? Chỗ chúng ta có món ăn nổi tiếng tên là Khẽ Long Ngư, có muốn nếm thử một chút không?”
“Mang hết đồ ăn ngon nhất ở chỗ các ngươi lên đây, lại lấy cho chúng ta hai ấm Hầu Nhi Tửu. Nhớ kỹ, nhất định phải là loại ủ lâu năm trên mười lăm năm.” Tô Cửu Tông dứt khoát ngồi trên ghế gỗ kim ti nam trải da hổ, vung tay lên, từng viên linh thạch cực phẩm rơi trên mặt bàn.
Lão mụ tử nhìn thấy, đôi mắt đào hoa híp cả lại, cười ha hả nói: “Hai vị, có cần cô nương ngồi uống rượu cùng không? Chỗ chúng tôi mới về hai tiểu cô nương 19 tuổi, phải gọi là cực kỳ tươi trẻ mơn mởn nha ~ Đảm bảo hai vị hài lòng. Đồng thời chỗ chúng tôi còn có phòng nghỉ qua đêm, đều chuẩn bị theo tiêu chuẩn khách sạn cao cấp nhất.”
Sắc mặt Tô Ngự tối sầm lại. Khá lắm, hai ông cháu cùng nhau ăn cơm mà cũng dám giới thiệu cô nương?
“Không cần, mau mang thức ăn lên đi.” Tô Ngự khoát tay, hắn không có hứng thú với đám yên chi tục phấn đó.
“Được thôi ~” Lão mụ tử cũng không tức giận, lắc mông rời đi.
Không bao lâu sau Các nữ phục vụ bưng từng đĩa mỹ vị món ngon lên lầu, tất cả đều mặc sườn xám xẻ tà cao, trên đùi mang tất chân viền ren, gương mặt ửng hồng, say đắm lòng người.
“Tửu lâu này thật biết cách.” Tô Ngự cảm thán, ngón tay của những nữ phục vụ này non mịn, rõ ràng không phải người lao động.
Những nữ phục vụ này chắc chắn chính là những cô nương trẻ tuổi mà lão mụ tử nói tới, mười ngón tay không dính nước mùa xuân.
“Tiểu tử ngươi, có nhiều lão bà như vậy rồi, nên thành thật một chút, không được làm loạn khắp nơi.” Tô Cửu Tông gõ nhẹ Tô Ngự.
Nữ sắc thì lướt qua là được, không được đắm chìm vào đó.
Nếu không sẽ hại người hại mình, tự hủy hoại tương lai.
Tư chất của Tô Ngự là người mạnh nhất mà hắn từng gặp, không thể sa đọa như vậy được.
Tô Ngự trợn trắng mắt, hắn mà sa đọa sao?
Sao có thể chứ.
“Gia gia, ngươi nghĩ nhiều rồi, hoa nhà nhất định thơm hơn hoa dại, ta không phải loại người tùy tiện đó đâu.”
“Ai, nếu như phụ thân của ngươi cũng có thể có suy nghĩ giống ngươi, vậy thì tốt rồi.” Tô Cửu Tông thở dài.
“Rất lâu chưa thấy qua phụ thân rồi, hắn cũng không có liên lạc qua ta, ngươi biết hắn đi chỗ nào sao?” Tô Ngự tò mò hỏi.
Hắn tuy không có tình cảm gì với người phụ thân kia, nhưng dù sao quan hệ máu mủ vẫn còn đó, lại còn đưa hắn vào môn hạ của sư phụ, mới có thể cùng chín vị sư tỷ kết thành vợ chồng.
Nói cho cùng, hắn vẫn vô cùng cảm tạ phụ thân, còn về phần mẫu thân thì không có một chút tình cảm nào.
Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng gặp mặt mẫu thân lần nào.
Tô Cửu Tông nghĩ đến chuyện của Tô Cực Đạo, sắc mặt trở nên khó coi, “Hắn hẳn là đang ở Nam Đại Lục, đoán chừng là mẫu thân ngươi giao cho hắn nhiệm vụ gì đó, không biết đang tìm kiếm bảo vật gì.”
“Cái gì? Phụ thân ta đi tìm mẫu thân?”
“Phụ thân ngươi là một cái si tình chủng, vì mẫu thân ngươi mà chuyện gì cũng có thể làm, cướp đi Vạn Linh Tượng Thần, còn đánh bị thương đệ tử của hắc bạch lưỡng mạch.
Mẫu thân ngươi cũng là một người vô tình, cho dù Cực Đạo vì nàng trả giá tất cả cũng đều không động lòng, mà lại còn lấy việc không tái giá để mệnh lệnh Cực Đạo đi đến những nơi nguy hiểm tìm kiếm bảo vật.
Không nói những chuyện này nữa, mục đích của ngươi đã đạt được chưa?” Tô Cửu Tông uống cạn sạch chén rượu lâu năm trong một hơi, hai gò má lập tức đỏ bừng lên.
“Hoàn thành rồi, đã có thể bắt đầu hành động.”
“Địa điểm đầu tiên là ở đâu?”
“Trấn Hải Thành! Lăng gia!” Trong chén rượu phản chiếu khuôn mặt Tô Ngự, ánh mắt sắc bén như đao, niềm tin vô địch đang dấy lên.
Trấn Hải Thành...
Lăng gia...
Tô Cửu Tông tìm kiếm thông tin về Lăng gia trong đầu, sau đó mở miệng nói: “Chỉ là một tiểu gia tộc mà thôi, đã từng quật khởi. 1.200 năm trước, một người của Lăng gia nhận được truyền thừa Nữ Yêu.
Lúc đó Lăng gia là thế gia nhị lưu đỉnh cấp, sau khi thức tỉnh truyền thừa Nữ Yêu đã tấn thăng trở thành thế gia nhất lưu, nhưng thực tế vẫn còn kém xa thế gia nhất lưu chân chính!
Về sau người thừa kế đó bị một người thần bí đánh chết, vinh quang của Lăng gia sụp đổ trong nháy mắt, chỉ trong vòng trăm năm đã từ thế gia nhất lưu rơi xuống thành thế gia tam lưu.
Đến bây giờ, bọn họ ngay cả địa vị thế gia tam lưu cũng sắp không giữ được nữa, có khả năng sắp tới sẽ biến thành một thế gia bất nhập lưu.”
“Người thần bí đánh chết tên thần chi tử kia? Là ai?”
“Cực Thiên Nhất Đao, Miêu Thiên Thư. Lúc trước tên thần chi tử kia trào phúng Miêu Thiên Thư, sau đó bị một đao chém chết!
Căn cơ của Miêu Thiên Thư không tốt, nhưng đao ý của hắn lại cực kỳ kinh người, gia trì cho chiến lực của hắn rất lớn, đã mạnh đến mức có thể vượt qua giới hạn Thần Nhân, chặt đứt truyền thuyết về thần chi tử.” Tô Cửu Tông nói.
“Miêu Thiên Thư mạnh đến mức nào?”
“Đứng thứ mười một thế giới. Bởi vì về sau không giao đấu với ai nữa nên không được xếp vào Top 10, nhưng người đời vẫn nghi ngờ thực lực của hắn đạt đến trình độ Top 10 thế giới!
Lúc trước một vị vương giả của Hắc Ám Giáo Đình, là thần chi tử kế thừa Đọa Thiên Nhị Dực, khi mời chào hắn, đã vì 'khẩu xuất cuồng ngôn' mà bị chém đứt một tay.”
Tô Ngự gõ bàn một cái, nói: “Vậy là không thể dùng sức mạnh đối với Miêu Thiên Thư rồi, thật là phiền phức. Nếu như Lâm Diệp còn ở đây thì tốt rồi, cứ trực tiếp đánh đến tận cửa, xem hắn có giao ra hay không.” Nghĩ đến Lâm Diệp đang ở dị thế giới sống chết không rõ, Tô Ngự cảm thấy vô cùng bực bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận