Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 225: Lộ Tây Pháp tượng thần

Chương 225: Pháp tượng thần Lộ Tây
Trên bầu trời đại dương Một chiếc phi hành khí khổng lồ đang lơ lửng, chợt, phi hành khí hạ xuống, khi gần mặt biển thì xuất hiện một chiếc thuyền lớn.
Đám người đáp xuống thuyền, phi hành khí được thu vào không gian trữ vật, lúc này Tô Ngự mới nhìn thấy gia chủ và bóng dáng của gia gia.
Tô Hành sắc mặt khó coi đi xuống, nhìn thấy Tô Ngự Hậu, rồi hung hăng trừng mắt nhìn Tô Ngự một cái.
Vừa mới đây, hắn bị một đám hùng hài tử nói là chó độc thân, đồng thời bọn chúng còn đặt cho Tô Hành một cái danh hiệu là chó độc thân vương.
“Sao các ngươi lại đến? Tại sao ta không nhìn thấy các ngươi?” Tô Ngự cau có hỏi.
“Bay tới, phi hành khí thật sự quá chậm.” Tô Cửu Tông cười ha hả nói.
“Vì sao không mang theo ta bay tới?” “Bởi vì dẫn người bay thì mệt lắm.” Thần Đặc Miêu mệt mỏi!
Tô Ngự trợn trắng mắt, đối với cường giả cấp bậc như gia chủ và Tô Cửu Tông mà nói, dẫn người bay làm sao lại mệt mỏi được?
“Gia chủ, tượng thần ở vị trí cách mặt biển 10.600 mét, có một con bạch tuộc biến dị bát phẩm đang canh giữ. Nếu như ở trên mặt đất, ta có thể dễ dàng đánh bại con bạch tuộc đó, thế nhưng dưới biển sâu là lãnh địa của nó, ta không thể địch lại nó.” một lão giả nói.
Tô Ngự có chút ấn tượng với vị trưởng lão này, đây là Nhị trưởng lão, là một vị trưởng lão có tuổi tác tương đối lớn trong số các trưởng lão, còn gia gia của hắn Tô Cửu Tông là Ngũ trưởng lão.
Ừm!
“Các ngươi ở đây chờ ta, ta tự mình xuống dưới lấy tượng thần ra!” Tô Vạn Linh thản nhiên nói.
Không có ai ngăn cản gia chủ.
Tất cả đều gật đầu, không ai nói những lời kiểu như chúng ta cùng xuống dưới để tránh nguy hiểm, bởi vì không cần thiết, Tô Vạn Linh chính là người mạnh nhất Tô gia.
Nếu ngay cả Tô Vạn Linh cũng gặp nguy hiểm, vậy thì có xuống thêm bao nhiêu người cũng là vô ích.
Tô Ngự liếc nhìn nữ tử phía sau Tô Vạn Linh, nàng có dáng người đầy đặn, khuôn mặt xinh đẹp, dưới mắt trái có một nốt ruồi đen, nhưng nó không phá hỏng vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn khiến nàng có một vẻ quyến rũ.
Dường như cảm giác được Tô Ngự đang nhìn mình, nữ tử quay người mỉm cười, muôn vẻ yêu kiều.
“Chào ngươi.” Giọng nữ tử rất êm tai, nghe mềm mại dễ thương, chỉ nghe một câu thôi, trong lòng liền nảy sinh một ý nghĩ, bắt nạt nàng! Làm nàng khóc!
“Chào ngươi.” Tô Ngự gật đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn mỹ nữ này, lẽ nào người cần kế thừa tượng thần lần này lại là nàng!
Tô Cửu Tông liếc Tô Ngự, “Tiểu tử thối nhà ngươi đang nhìn cái gì? Đây là lão bà của gia chủ đấy, đừng có làm bậy.” “Ta là loại người đó sao?” Tô Ngự nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tô Cửu Tông, chẳng lẽ trong mắt mọi người, hắn là một lão sắc phê, gặp ai yêu nấy sao?
“Vậy ngươi nhìn chằm chằm lão bà của gia chủ làm gì?” “Ta chỉ kinh ngạc thôi, nàng là lão bà của gia chủ sao? Sao ta cảm thấy tuổi nàng không lớn lắm, chắc là chưa qua 30 tuổi đâu nhỉ.” Tô Ngự nói.
“Ta năm nay mới 28 tuổi thôi, chưa qua 30 đâu. Tô Ngự tiểu bằng hữu quả nhiên thiên tư thông minh, nhìn cái là biết ngay.
Tự giới thiệu một chút, ta tên là Nhan Mân, là phòng bên thứ sáu của Vạn Linh.” nữ tử đầy đặn vừa cười vừa nói.
Ở đây đầy đặn không có nghĩa là nàng mập!
Mà là dáng người đẫy đà. (Căn cứ quy định tương quan, nơi đây không cho biểu hiện.) Hơn nữa còn là một nữ tử đang độ hai tám xuân xanh.
Gia chủ hẳn là đã gần 200 tuổi!!
Đây không phải là trâu già gặm cỏ non sao?
Đồng thời Nhan Mân còn nói mình là phòng bên thứ sáu!
Nói cách khác, gia chủ còn có bốn vị phòng bên, một vị phu nhân, tổng cộng là sáu lão bà.
Mặc dù thế giới tương lai không hạn chế số lượng vợ, nhưng năng lực này của gia chủ cũng không yếu nha!!
Ai da, trực tiếp tìm cỏ non 28 tuổi mà gặm! Mà bây giờ là 28 tuổi, Nhan Mân đã gả vào Tô gia rồi, lúc trước khi gia chủ gặm cỏ non, có khi nàng mới chừng hai mươi.
Tô Ngự nhìn gia chủ thật sâu, cứ nhìn chằm chằm đến nỗi gia chủ phải run lên, gia chủ trừng mắt lườm Tô Ngự.
“Tô Ngự tiểu bằng hữu có phải muốn nói Vạn Linh trâu già gặm cỏ non không?” Nhan Mân cười ha hả nói.
“Ta muốn biết, ngươi và gia chủ quen biết nhau lúc nào?” Tô Ngự tò mò hỏi.
Ừm ~ Nhan Mân cắn ngón tay, suy tư một lát rồi chậm rãi mở miệng, “Hình như là gặp mặt lần đầu vào năm 21 tuổi thì phải, lúc đó Vạn Linh đang đi mua sắm trên đường, sau đó ta liền nhìn trúng hắn.” “Ngươi theo đuổi gia chủ?” “Đúng vậy! Chẳng lẽ ngươi trông cậy Vạn Linh khúc gỗ này sẽ chủ động theo đuổi người khác sao? Không chỉ riêng ta đâu, phu nhân và mấy vị tỷ tỷ trước ta cũng đều như vậy, đều là chủ động theo đuổi Vạn Linh.” Tô Vạn Linh chợt túm lấy Tô Ngự, “Tiểu tử thối, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?” “Xì ~ lão sắc phê ~” Khóe miệng Tô Vạn Linh giật giật, “Tiểu tử thối, cùng ta xuống đáy biển đi!” Ta không muốn!
Tô Ngự còn chưa nói xong, đã bị Tô Vạn Linh kéo xuống nước.
Ùng ục ùng ục! ~~ Sau khi Tô Ngự uống mấy ngụm nước, lực lượng tiên thiên đạo thể bắt đầu cải biến cơ thể hắn. Ngay lúc Tô Vạn Linh định tạo một lớp phòng hộ cho Tô Ngự, thì thấy hắn đã hồi phục lại.
“Tiểu tử khá lắm, thân thể vậy mà thích ứng được với biển cả? Có được năng lực hô hấp dưới nước rồi sao?” Tô Vạn Linh thầm nghĩ trong lòng.
Tô Ngự thấy mình đã thích ứng với biển cả, nhếch miệng cười, há mồm nói gì đó, nhưng Tô Vạn Linh lại không nghe thấy.
Cảm giác đã đến gần vùng biển sâu, Tô Vạn Linh liền tạo một tầng phòng hộ cho Tô Ngự. Khi đến gần biển sâu, Tô Ngự đã không nhìn thấy bất cứ thứ gì, trước mắt chỉ toàn là một màu đen như mực.
“Gia chủ, người đưa ta đến chỗ nào thế này! Ta không nhìn thấy gì cả!” Tô Ngự hét lớn, ngay sau đó liền cảm giác mình chạm đến mặt đất.
Đến đáy rồi?
Tô Ngự vận chuyển hỏa nhãn kim tinh, vừa định cất bước thì nghe thấy giọng của gia chủ.
“Đừng cử động lung tung, phía trước ngươi có một cái đại hải câu, chỗ này bị một con cá mực biến dị khuấy đục bùn lên, ngươi không thấy đường đâu. Đợi ta chém giết xong con bạch tuộc và con cá mực đó rồi sẽ đến chỗ ngươi.” Giọng Tô Vạn Linh vang lên.
Tô Ngự vừa định bước chân ra liền dừng lại, không dám di chuyển nữa.
Phía trước thật sự có một cái đại hải câu sao?
Hỏa nhãn kim tinh của Tô Ngự cũng không thể nhìn thấu mọi cảnh vật trước mắt, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ trong phạm vi năm mét phía trước.
“Đi xem thử xem?” Tô Ngự tò mò đi thẳng về phía trước, bùn cát dưới chân cực kỳ mềm, mỗi lần đạp xuống đều lún sâu vào, việc đi lại vô cùng khó khăn.
Bỗng nhiên Chân Tô Ngự trượt đi.
Cơ thể chúi về phía trước, Tô Ngự ngã sấp vào trong bùn cát, toàn bộ thân thể đều bị bùn cát bao phủ, sức lực của hắn hoàn toàn không phát huy ra được, dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra.
Không xong rồi!
Chẳng lẽ ta phải đợi đến khi gia chủ chiến đấu xong sao?
Lúc này Tô Vạn Linh đã giải quyết xong hai con thú khổng lồ, cảm nhận được Tô Ngự bị kẹt trong bùn cát, không khỏi giật giật khóe miệng.
“Cứ để tiểu tử thối này ở trong bùn cát một lát đã!” Tô Vạn Linh nhìn về phía pháp tượng thần Lộ Tây ở trong góc, sau lưng tượng mọc ra mười hai chiếc cánh, đôi cánh màu đen so với cánh chim màu trắng thì trông bá khí hơn hẳn.
Gương mặt pháp tượng Lộ Tây vô cùng lập thể, cực kỳ anh tuấn, cộng thêm dáng người hoàn mỹ, tám múi cơ bụng, cơ đùi, cơ bắp trên cánh tay cuồn cuộn, khiến nó càng thêm hoàn mỹ.
Đây là người đàn ông mà cả nam nhân lẫn nữ nhân sau khi nhìn thấy đều sẽ phải khen là anh tuấn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận