Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 316: Thiên Tranh thần phục

Chương 316: Thiên Tranh thần phục
Tô Ngự ngồi xếp bằng dưới đáy hồ, phía sau một động thiên biến thành màu xanh lam, bên trong cuộn trào như một đại thế giới hải dương, vô cùng khủng bố.
Thủy Chi Vĩ lực hiển hóa, khi động thiên dung hợp huyết mạch Cộng Công, lực lượng nhục thể của hắn lại một lần nữa mạnh lên, sức mạnh càng ngày càng lớn, tóc thêm một sợi màu xanh lam.
Chúc Dung Động thiên cùng Công Công động thiên hiển hóa trên đỉnh đầu, thủy hỏa chi lực xông vào thân thể hắn, gột rửa tạp chất trong cơ thể, linh lực của hắn dưới sự tẩy lễ của thủy hỏa chi lực mà lột xác, trở nên càng thêm tinh thuần.
Tô Ngự mở to mắt, mắt trái màu đỏ rực như lửa, mắt phải màu xanh lam như nước, đôi mắt dị sắc hai màu vô cùng xinh đẹp.
Hắn vươn tay, dòng nước xung quanh dường như hóa thành một phần thân thể hắn, có thể dễ dàng khống chế, hắn cảm giác chiến đấu trong nước, sức chiến đấu mạnh lên mấy phần.
“Nơi này lại còn có một người.
Thôi, ngươi cũng coi như có duyên với ta, nếu không phải ngươi rơi xuống, ta có lẽ đã không chú ý tới tượng thần Cộng Công, hôm nay cứu ngươi một mạng.” Tô Ngự kẹp nữ tử dưới cánh tay, bay vút lên trên.
Bùm!
Mặt hồ nổ tung, Tô Ngự như hải hoàng giáng lâm, dòng nước cuộn trào quanh thân, hóa thành Cửu Đầu Đại Long, giương nanh múa vuốt, bảo vệ Tô Ngự.
Bên bờ, một đội nhân mã nhìn thấy Tô Ngự, bất giác há hốc mồm, kinh động nhìn hắn.
“Lực lượng thật mạnh!” “Người dưới cánh tay hắn hình như là Vương đại tỷ!” Có người kinh hô, khi mọi người nhìn về phía nữ tử, phát hiện đúng là Vương đại tỷ của bọn họ.
Tô Ngự khóe mắt liếc thấy mấy người, dùng sức vung lên, ném nữ tử ra.
“Cứng ngắc, ôm như ôm một khối thần kim, ai cưới được đúng là đồ ngốc.” Tô Ngự lẩm bẩm.
Thần trí nữ tử đã hơi hồi phục, loáng thoáng nghe có người nói nàng không lấy chồng được.
Lập tức tức giận, tâm thần chấn động, hôn mê bất tỉnh.
Rống!
Thiên Tranh gào thét, thân hình trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Tô Ngự, ngay lúc Tô Ngự định tấn công.
Thiên Tranh vậy mà lại ngoan ngoãn dùng đầu cọ vào bàn tay hắn, giống như chó nhà nuôi ở nông thôn, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ.
Tô Ngự vừa giơ tay lên không biết phải làm sao, chuyện này quá cẩu huyết, Thiên Tranh chịu phục rồi sao?
Còn chưa đánh đã phục?
Thái Vân Vận kinh ngạc đến gần, Thiên Tranh có thể áp đảo hai người bọn họ đánh lại, vậy mà lại khuất phục như thế này sao?
“Con Thiên Tranh này có tu vi lục phẩm, chỉ thiếu chút nữa là có thể lên thất phẩm, vậy mà lại khuất phục?” Thái Vân Vận tò mò đưa tay, muốn vuốt ve đầu Thiên Tranh.
Rống!
Thiên Tranh nhe răng trợn mắt, lông trên người dựng đứng cả lên, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Thái Vân Vận.
Xì ~ Không cho sờ thì thôi.
Thái Vân Vận bĩu môi, chỉ là một con súc sinh thôi, cho dù huyết mạch có siêu phàm thế nào, cuối cùng vẫn là súc sinh.
Tô Ngự đưa tay, sờ lên đầu Thiên Tranh, không giống với Thái Vân Vận, Thiên Tranh không hề phản kháng, mà còn tỏ ra vô cùng hưởng thụ.
A cái này!
Thái Vân Vận tức giận quay đầu đi chỗ khác, không ngờ một con súc sinh cũng biết đối xử phân biệt.
Tô Ngự cười ha hả nhìn Thiên Tranh trước mắt, chắc hẳn là huyết mạch Cộng Công đã áp chế Thiên Tranh, nên Thiên Tranh mới thân mật với hắn như vậy.
“Sau này ngươi làm tọa kỵ của ta đi!” Tô Ngự vỗ vỗ đầu Thiên Tranh, Thiên Tranh không phản kháng, thân hình hạ thấp xuống.
Ha ha ha!!
Tô Ngự cười to, xoay người ngồi lên lưng Thiên Tranh, đầy hăng hái.
Cơ duyên lần này thật không nhỏ!
Không chỉ nhận được truyền thừa của Cộng Công, một trong mười hai Tổ Vu, mà còn có được một tọa kỵ Thiên Tranh huyết mạch cao quý.
Thiên Tranh là linh thú trong truyền thuyết, sừng trên đầu đại diện cho đẳng cấp huyết mạch của chúng, Thiên Tranh hai sừng đã có thể tu luyện tới Vương Cấp, mà con của hắn đây lại là tam giác Thiên Tranh, vậy nó có thể tu luyện tới cảnh giới nào!?
Cấp độ Thần Linh?
Đây là một tọa kỵ trưởng thành có thể tung hoành Lam Tinh.
Còn mạnh hơn cả đám thiên chi kiêu tử của Lam Tinh, có thể quét ngang những thiên tài yêu nghiệt tự cho mình là siêu phàm kia.
“Tiểu Thái Tả, chúng ta đi!” Tô Ngự kéo Thái Vân Vận lên lưng Thiên Tranh, khẽ động ý niệm, Thiên Tranh chở hai người lao vào hồ nước.
Đội nhân mã bên bờ đã nhìn đến ngây người, cảnh tượng này thật sự là như mơ ảo.
Một nam tử cảm thấy bờ môi khô khốc, bất giác liếm môi, “Người đàn ông kia, vậy mà thu phục được một con Thiên Tranh trong truyền thuyết.” “Không đơn giản như vậy đâu, con Thiên Tranh kia là loại tam giác, huyết mạch còn tôn quý hơn cả Thú Vương Thiên Tranh ở lưu vực sông Ni La, hơn nữa đã có tu vi lục phẩm đỉnh phong.” người bên cạnh nam tử thì thào nói.
“Các ngươi không chú ý cấp bậc của hai người kia sao! Nữ nhân có thể chiến đấu với Thiên Tranh kia mới ngũ phẩm! Tuyệt đối không phải ngũ phẩm đỉnh phong, tám chín phần mười là trung kỳ hoặc sơ kỳ, thế mà lại có thể chiến đấu với Thiên Tranh lục phẩm đỉnh phong.
Chiến lực cỡ này đã vượt qua nhận thức về thiên tài rồi, phải biết, Thiên Tranh cùng cấp bậc không hề thua kém thần chi tử!
Nữ nhân kia vậy mà vượt cấp chiến đấu với Thiên Tranh!
Còn có người đàn ông thu phục được Thiên Tranh, tu vi mới tam phẩm đỉnh phong, thực lực yếu hơn, nhưng lại có thể khiến Thiên Tranh từ bỏ chiến đấu, tự nguyện trở thành tọa kỵ!” Đám người bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng kinh hãi tột độ, lại còn có tồn tại khủng bố như vậy, thật đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
“Khoảng cách giữa chúng ta và những yêu nghiệt tuyệt thế kia, lại lớn đến như vậy sao?”
Thiên Tranh mang theo hai người lao vào địa huyệt, đường đi tối đen như mực, Tô Ngự vận chuyển Hỏa Nhãn Kim Tinh, mới miễn cưỡng thấy rõ sự vật phía trước.
Ở chỗ sâu trong địa huyệt, có một vật giống như lỗ đen, dường như kết nối với một thế giới khác.
Khi tiếp cận lỗ đen, Hỏa Nhãn Kim Tinh của hắn bị kích thích mạnh, mắt chảy ra máu tươi, một vệt máu xuất hiện trên mặt hắn.
Đó là vũ trụ tinh không!
Tô Ngự nhắm nghiền hai mắt, hồi tưởng lại cảnh tượng hắn vừa nhìn thấy, trong khoảnh khắc một phần vạn giây khi tiến vào lỗ đen, hắn đã thấy được vũ trụ tinh không.
Những vì sao dày đặc lấp lánh, từng ngôi sao hằng tinh đang nhấp nháy, tinh vực kia không giống như Lam Tinh, xung quanh không có tinh cầu sự sống.
Trong tinh vực đó, vô số tinh cầu màu xanh lục chi chít, tất cả đều là tinh cầu sự sống!
Đại đa số tinh cầu đều khổng lồ hơn Lam Tinh, tinh cầu lớn nhất thậm chí còn to hơn cả sao hằng tinh bên cạnh nó.
Một đạo Thần Ban Cho chi quang rơi xuống đầu hai người, Tô Ngự nhận được thần tính của Thần Ban Cho chi quang, còn Thái Vân Vận nhận được năng lượng bên trong đó.
Năng lượng Thần huyết vừa tiến vào cơ thể, trong người Thái Vân Vận liền xuất hiện thôn phệ chi lực, lập tức thôn phệ nguồn năng lượng đó.
Đây là chuyện gì?
Thái Vân Vận trăm mối không giải nổi, rốt cuộc cơ thể nàng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại trở thành thế này?
Tô Ngự cảm nhận thần tính trong đầu, hiểu rõ vì sao Thần Ban Cho chi quang lại tách ra, thì ra cửa ải này được phán định là do hai người cùng nhau thông qua, cho nên Thần Ban Cho chi quang mới phân tách, mỗi người nhận được một nửa lợi ích.
Những người thông qua sau sẽ không nhận được Thần Ban Cho chi quang, phần quà này chỉ có thiên tài kiệt xuất nhất mới có thể nhận được.
“Trong vũ trụ, nhất định có vô số cường giả, vô số thiên kiêu yêu nghiệt, còn có những Thần Linh chi tử chân chính, có thể tồn tại những vương triều bất hủ cùng thế lực vạn cổ bất diệt.
Tương lai ta nhất định phải đi đến vũ trụ xem thử, kiến thức sự ảo diệu của đất trời.” Tô Ngự thầm thề trong lòng.
Trong vũ trụ rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu điều huyền diệu, đây đều là ẩn số, cần hắn từ từ khám phá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận