Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 303: hai người sắp chết

“Được!” Nàng cũng không cố chấp cãi lại, hai người bọn họ chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Kiếm ý cỏ vừa vào miệng liền hóa thành một luồng nhiệt nóng, sâu trong cơ thể Tô Ngự có thứ gì đó đang cựa quậy, muốn phá kén chui ra.
Hắn nhắm chặt hai mắt, trong đầu có mấy chục tiểu nhân đang diễn hóa kiếm pháp. Từ chỗ hoàn toàn không biết gì về kiếm pháp, đến mức đăng đường nhập thất chỉ dùng vài phút ngắn ngủi.
Dần dần, kiếm pháp càng phát ra thuần thục, tinh nghĩa Kiếm Đạo diễn hóa trong đầu. Hai đại Thánh Nhân đạo quả phóng ra Hỗn Nguyên khí tức, tẩy rửa thân thể hắn, khiến hắn càng thêm gần gũi với Kiếm Đạo.
Nửa giờ sau, Tô Ngự mở mắt, một ánh mắt lạnh thấu xương bắn ra, ánh mắt tựa như kiếm, mang theo kiếm ý sắc bén.
“Tiểu Ngự, ngươi đã lĩnh ngộ được kiếm ý!”
“Ừ! Bây giờ kiếm ý của ta không biết đã đạt tới trình độ nào.” Tô Ngự giơ tay lên, một luồng kiếm ý vờn quanh đầu ngón tay.
“Ngươi là nhờ ăn kiếm ý cỏ nên mới cưỡng ép lĩnh ngộ kiếm ý, đối với Kiếm Đạo vẫn chưa hiểu rõ. Đợi trở về Viêm Hoàng Học Viện rồi từ từ học tập sau.” Thái Vân Vận nói.
E rằng kiểu người như Tô Ngự, lĩnh ngộ được kiếm ý nhưng lại không biết kiếm ý đã đến trình độ nào, không biết Kiếm Đạo là gì, thì chỉ có một mình hắn thôi.
Tô Ngự gật đầu, “Lát nữa ta sẽ hộ pháp cho ngươi, ngươi ăn trái cây kia đi.”
Thái Vân Vận cắn một miếng trái cây, dược lực bàng bạc xông vào cơ thể, thân thể nàng bắt đầu tái tạo, bản chất sinh mệnh đang tăng lên.
Chợt, lỗ chân lông của Thái Vân Vận chảy ra máu tươi, thân thể run rẩy. Tô Ngự vô cùng gấp gáp, hai tay đặt lên lưng nàng, dùng tinh thần lực dò xét tình hình.
Là do dược lực quá mạnh! Tô Ngự mãnh liệt nhớ ra, trái cây này là thứ mà hai con Ác Long khủng bố tranh đoạt, năng lượng ẩn chứa bên trong cực lớn đến mức khó tin, không phải đẳng cấp của bọn hắn có thể hấp thu nổi.
Dược lực của trái cây này không hề ôn hòa, thuộc loại cực kỳ táo bạo.
“Chịu đựng!” Tô Ngự kích hoạt đạo quả, truyền sinh cơ chi lực cho Thái Vân Vận, trấn áp dược lực đang bạo tẩu trong cơ thể nàng.
Cố chịu đựng đi! Tô Ngự gầm lớn, Thái Vân Vận đã biến thành một huyết nhân, sinh cơ đang tụt giảm.
Ngươi không thể chết! Mắt Tô Ngự đỏ ngầu, ta cần sức mạnh lớn hơn nữa!
Hắn cưỡng ép dung hợp thần tàng trong cơ thể, thân thể vỡ ra, máu tươi bắn tung tóe, nhưng may mắn là hắn đã thành công, có thể dẫn động nhiều sinh cơ tạo hóa hơn.
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển, hai người trượt xuống dưới, bị một hang động sâu không thấy đáy nuốt chửng.
Tô Ngự vỗ nhẹ lên lưng Thái Vân Vận, không sao đâu! Có ta ở đây! Sẽ không có chuyện gì đâu!
Thần tàng trong cơ thể hắn chỉ còn lại ba cái, thực lực lại lần nữa tăng vọt.
Bịch! Sau khi rơi xuống gần một phút, hai người cuối cùng cũng chạm đất. Tô Ngự làm đệm thịt, đến cả thể chất kim cương bất hoại cũng không chịu nổi cú va chạm này.
Hắn cảm giác xương cốt toàn thân mình như đã vỡ vụn, một ngụm máu tươi trào lên cổ họng.
Vội vàng buông Thái Vân Vận ra, hắn phun ra một ngụm máu tươi, rồi cả hai người lập tức ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Thái Vân Vận chậm rãi tỉnh lại, từng nơi trên cơ thể đều truyền đến cảm giác đau đớn. Khi nhìn thấy Tô Ngự bê bết máu me, lòng nàng hoảng loạn.
Nàng khó khăn bò dậy, bản thân cũng đầy vết thương, cơ bắp rách toạc, nhiều bộ phận trên cơ thể bị thương nặng.
Người bình thường chịu thương thế nặng như vậy sớm đã chết rồi. Nàng có thể còn sống là nhờ có Như Lai Phật Tổ Vạn tự truyền thừa, đã cưỡng ép giữ lại cho nàng một mạng.
“Lẽ ra ta không nên ăn trái cây kia.” Thái Vân Vận nức nở nói, giọng nghẹn ngào.
Nàng và Tô Ngự đều đã quá sơ suất. Không phải bảo dược nào cũng có thể ăn, một số loại có dược hiệu cuồng bạo, chưa đạt tới cảnh giới nhất định mà ăn vào thì chỉ có một con đường chết.
Nàng luống cuống đỡ Tô Ngự dậy, ôm lấy hắn, nước mắt lã chã rơi xuống, lặng im không nói.
“Tiểu Ngự, ngươi sao rồi?”
Thái Vân Vận gọi tên Tô Ngự, phóng thần niệm cảm nhận cơ thể hắn. Xương sống sau lưng hắn đã gãy lìa, hai chân gãy nát, trên người không còn chỗ nào lành lặn.
Ngươi không được chết! Thái Vân Vận ôm chặt lấy Tô Ngự, dùng thân mình mang lại cho hắn một chút hơi ấm giữa không gian giá lạnh.
“Tiểu gia hỏa, ngươi muốn cứu hắn sao?” Một giọng nói vang lên từ trong bóng tối, phảng phất lời thì thầm của Ác Ma, dụ dỗ Thái Vân Vận rơi vào hắc ám.
Thái Vân Vận nhìn về phía bóng tối, ấn chữ Vạn của Phật trên trán đã không còn kim quang như trước. Hiện tại nàng tiêu hao quá nghiêm trọng, mọi thủ đoạn đều đã tan thành bọt nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận